I miss you.... so crazy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng hình nhỏ nhắn ấy lướt qua mắt kính anh, để lại trong sâu thẳm ánh nhìn chòng chọc một nỗi nhớ giằng xé cả tâm hồn. Chừng một chốc, bên tai anh lại vang lên giai điệu yêu thích của em.

"Blue side, blue side
Back to blue side, blue side"

Ôi chà, anh thật muốn khóc quá! Cái gu âm nhạc sầu thảm của em làm anh muốn bật thét lên mà khóc thỏa thích như một đứa trẻ, cho cái nỗi ân hận cào rách cổ họng mình bằng những âm thanh đớn đau vật vã. Ngặt nỗi, khóc lóc có ích gì, day dứt ích gì, khi em vẫn đang một mình vùng vẫy ở nơi cô độc và hãi hùng trực chờ nuốt chửng, cái nơi mà anh chẳng để chạm tay tới. Nghĩ rồi, anh lại nhìn vào màn hình đen với hàng tá chữ số màu xanh lá khô khan thi nhau chạy miết, thế rồi tiếng đánh máy lạch cạch lại chen giữa khúc hát đầy da diết, anh lại thoát khỏi thế giới xanh thẳm yên bình của em sau hàng ngàn lần chìm mình trong mê đắm.
.
.
.

"Chuyện đôi ta thay đổi, mình tôi nơi đây hét vọng nỗi buồn
Những sắc màu em vẽ nên giờ đổi thành giọt nước mắt xanh ngắt
Xuân hạ thu đông đều là cảm xúc buồn đau thấu trời xanh..."

Giai điệu ấy lại chạy một vòng tuần hoàn trong đầu anh, tựa như thứ lời nguyền bao chặt lấy cả con tim lẫn khối óc anh từ thuở ấu thơ đến khoảnh khắc gần đất xa trời.

Anh nghĩ con người có thể bị thuần hoá bởi đau thương, một thứ chất độc kì dị làm đen đúa tâm hồn, khiến tâm trí phải điên dại và hoá từng nhịp đập của trái tim thành tiếng thở thoi thóp dưới chằng chịt những vết sẹo. Dẫu vậy, anh vẫn chưa bao giờ quen được khi những mơ tưởng về một miền an yên của anh bị giằng lấy ngay trước mắt. Chẳng thể lường trước, chẳng thể phản kháng, anh cứ như đứa trẻ dại chỉ vừa biết mùi hạnh phúc đã bị đánh cho tan tác, đánh cho rách nát hết những yêu thương trân quý cùng em. Làm sao anh có thể chai sạn? Ngay cả khi đau thương đã trở thành máu thịt.

Bánh xe thời gian cứ vận động không ngừng nghỉ, lạnh lùng đem những thứ đẹp đẽ hoá thành hoài niệm, phủ lên đó tầng tầng cát bụi. Nhưng có một thứ mà guồng quay nặng nề của thời gian không thể nghiền nát, là tình sâu nặng anh trao cho em. Cái tình phập phồng nơi lồng ngực anh theo mỗi nhịp thở lại thêm một lần đậm sâu, thứ chặn đứng cái chạm đầy tàn nhẫn của tháng năm. Anh cứ tiếp tục nuôi dưỡng si mê này, mặc bao lời khuyên răn, mặc cho cơ thể có cằn cỗi vì bị tâm bệnh ăn mòn đi nữa.

"Blue side, blue side
Back to blue side, blue side
Blue side, blue side
Back to blue side, blue side"

Bài hát lại đi đến phần kết, vọng lại trong anh câu hỏi về điểm dừng của những ngày thiếu em. Đã ba lần đông xuân thay phiên, chừng nào mới có thể nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, để dịu dàng nơi em vỗ về cõi lòng cuộn trào như sóng cả, để anh thôi thao thức bao đêm dài lạnh tê tái. Anh mê man ru mình vào mộng ước rực rỡ, lần này anh sẽ là người giành lấy nó, dẫu có phải gạt bỏ đi phần thiện lương cuối cùng.

"Vì, em à, đôi vai anh chẳng thể gánh nổi cái hiện thực cay đắng này nữa."

Một lần nữa, anh tạm gác lại nỗi nhớ em, tiếng đánh máy lại vang lên.
.
.
.

"...Trong căn phòng chỉ có mình tôi
Tôi nhớ thời đó, nhớ mình từng có lúc buồn nhưng cuộc sống lại dễ thở
Tôi đã cố cân bằng giữa đam mê và khác biệt
Nhưng giờ đây, tôi chỉ muốn chìm trong nỗi buồn rồi dần tan biến..."

Anh bừng tỉnh giữa cơn mộng mị, khóe mắt khô khốc lại ầng ậc nước. Trước mặt anh, trần nhà xám xịt thay cho bầu không vời vợi, bóng tối ảm đạm thay cho hoàng hôn chói lọi, và lạnh lẽo thay cho hơi ấm từ vòng tay em trao. Trong căn nhà ám mùi ẩm mốc cùng bụi bẩn, nguồn sáng duy nhất là thứ ánh sáng xanh nhức mắt phát ra từ mấy cái màn hình máy tính, cũng là thứ duy nhất thường xuyên nhắc nhở anh về công việc nhơ nhuốc mà anh đang làm. Nhiều lần anh tự hỏi liệu mình có xứng đáng đến bên em, khi mà hết thảy những tươi đẹp nhất của thế gian đều là em, còn anh chỉ là kẻ khốn cùng bị nhấn chìm trong thế giới tanh tưởi của riêng anh.

Dẫu vậy, em chưa một lần ruồng rẫy anh, kể cả khi anh còn đương quay cuồng với tội lỗi mà gắng đẩy em ra xa hay ngay cả khi em chẳng còn ở đây với anh. Nên anh tự nhủ, rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần có em, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Phải rồi, anh phải mau chóng đến bên em thôi. Nếu em cho phép, đôi mình sẽ cùng nhau bước về phía thiên đường, nếu không, anh sẽ ở lại địa ngục, làm kẻ hèn nhát ngước nhìn em đến ngày cùng tháng tận.

Gật đầu với ý nghĩ ấy, những ngón tay anh lại thoăn thoắt lướt trên bàn phím. Bản nhạc vẫn du dương tựa lời tán thưởng thì thầm êm dịu.
.
.
.

"...Tôi muốn giữ em lại
Trong những giấc mộng tràn ngập những đắng cay
Và nếu em có ra đi
Thì ít nhất, em cũng đã từng ở đó..."

Anh ngả đầu ra sau ghế, đôi mắt lộ rõ quầng thâm nhắm nghiền đầy khoan khoái.

- Cuối cùng....

Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, anh tắt hết những màn hình máy tính, tắt cả màn hình chứa đựng bóng hình từ quá khứ của em. Anh để mặc cơ thể kiệt quệ đổ ập xuống sàn, bụi mù bay tứ tung trong không khí, bóng tối chính thức nuốt gọn thân hình anh. Anh chẳng buồn để tâm nữa. Bởi lúc này, trước mắt anh là khung cảnh đất trời giao nhau, bầu trời xanh thăm thẳm thấp thoáng mấy bóng mây trắng phau như bông gòn. Và em đứng đó, giữa làn gió nhẹ vương mùi hoa cỏ. Nụ cười em ngọt ngào hơn cả thứ mật ngọt hảo hạng nhất, thuần khiết hơn tất thảy những đóa lê tuyết kiều diễm nhất, và đôi mắt em vẫn luôn trong trẻo như ngày đầu ta gặp nhau, tựa như hạt sương long lanh đậu trên lá.

Anh vụt chạy về phía trước, dùng hết tất cả mọi sức lực của đôi chân mà cuống cuồng chạy về bên em. Bao nhiêu câu từ, bao nhiêu nhớ nhung cùng dồn nén đến tận cùng rồi vỡ bung thành những giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Lúc này đây, anh là kẻ yếu mềm quá thèm khát em, đến mức không thể thốt lên tên em một cách trọn vẹn dù rằng anh đã tự nhủ mình nhiều lần phải thật lịch thiệp và bảnh bao khi gặp em. Tuy nhiên kiêu hãnh có là gì, thể diện có là gì, anh muốn ôm lấy em cho đến khi nỗi nhớ phải tan biến cho kì hết thì mới thôi. Nghĩa là anh muốn ôm em đến vĩnh cửu, cho đến khi thế giới tàn lụi, anh vẫn không thể ngừng nhớ em.

- Đừng rời bỏ anh, xin em.

"...Đi về phía trời xanh
Nơi chất chứa bao nỗi buồn
Quay trở về với những buồn đau xưa cũ
Blue side, blue side
Back to blue side, blue side"

Tình yêu của anh, trân quý cả kiếp người của anh. Để em phải chờ lâu rồi.

End
________________________

Xin chào mọi người, lại là Esth đây. :333 Đã rất rất lâu kể từ lần gần đây nhất mình viết truyện rồi nhỉ. Vốn dĩ mình đã định bỏ viết vì mình chẳng có một tí ý tưởng cũng như cảm hứng nào cả. Nhưng ngay khi nghe bài Blue Side của J-Hope thì mình phải mở lap ra viết ngay :vvv Có thể nói bài hát này đã cho mình động lực cực kỳ lớn luôn đó. :vvv

Câu truyện lần này lấy bối cảnh sau cái chết của MC, có thể hiểu nôm na là Saeyoung đã dành những năm cuối cùng của đời mình để phá huỷ Mint Eyes :))) Cốt truyện nghe hơi vớ vẩn nhỉ? Vì lần này mình muốn tập trung toàn bộ vào tâm lý của Saeyoung nên không tập trung xây dựng cốt truyện lắm. Mong mọi người thông cảm. :((( Và tất nhiên đây là câu truyện được lấy cảm hứng từ Blue Side, dù nội dung có vẻ chẳng liên quan gì đến bài hát nhưng mình vẫn muốn đưa nó vào. :v

Bản dịch là lấy từ video vietsub của Cinderella Subteam, mình đã đính video vào đầu trang.

Cuối cùng là thật sự, rất highly recommend mọi người nghe thử Blue Side, đỉnh cực kỳ luôn. 👌👌👌👌

Cảm ơn mọi người đã đọc đến tận đây. Hãy để lại nhận xét nhé. Chúc mọi người một ngày tốt lành. 🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net