Steve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            "Tony

       Tôi biết là có thể anh sẽ không đọc bức thư này. Tôi biết mình không có quyền đòi hỏi anh đọc nó, sau tất cả những điều mà tôi đã làm với anh, tôi không hề có quyền. Nhưng tôi vẫn mong anh sẽ làm vậy, dù chỉ là 1 lần duy nhất, trước khi anh quyết định rằng nó là một bia tập bắn hoàn hảo hoặc là một thứ mà thùng rác là nơi phù hợp nhất nó thuộc về.

       Tôi biết tôi đã tổn thương anh, Tony. Nhiều đêm sau ngày đó, ngày mọi thứ tệ đi, tôi bật dậy giữa đêm cùng những cơn ác mộng, thở ra từng hơi thở nặng nhọc và nhận ra mình đã làm gì. Rằng mình đã tự tay hủy đi điều mà mình hằng mong như thế nào.

       Tôi chưa bao giờ có một thứ gọi là gia đình thực sự. Chưa bao giờ thực sự hòa hợp vào một nhóm nào hoàn toàn, kể cả lúc trong quân ngũ. Và rồi Avenger xuất hiện. Một nhóm người chẳng có điểm chung gì tập hợp lại với nhau, làm việc cùng nhau, sát cánh bên nhau. Cãi vã, cười đùa, im lặng, đồng cảm. Gia đình. Và khi cả nhóm cùng chung sống với nhau ở Stark Tower, tôi nhận ra rằng mình đang ở nhà, đang sống chung với gia đình kỳ lạ nhất nhưng hoàn hảo nhất mà tôi có thể đòi hỏi.

       Những buổi diễn tập cùng nhau, những trận cá cược sức mạnh để xem ai giành được quyền chọn phim cho tối xem phim hoặc chỉ vì tranh nhau miếng pizza cuối cùng. Những buổi tối tụ tập xem phim ở sảnh chung, nằm bình phẩm về lời thoại, ném bỏng ngô lung tung tới khi mệt lả rồi nằm ôm nhau ngủ . Những bữa tối cùng nhau nấu ăn, khi cứ 15 phút lại vang lên những tiếng chửi thề của anh vì làm hỏng gì đó, tiếng vỉ nướng kêu báo hiệu mẻ bánh mới đã chín vàng đậm màu mật ong, tiếng Thor và Clint tranh nhau miếng bánh vừa nướng. Và những tối khi tất cả chỉ ngồi đó, nhìn nhau và im lặng, ngầm hiểu rằng những người khác đang có quãng thời gian khó khăn và chính mình cũng vậy. Đó là một gia đình. Một gia đình tôi không thể đòi hỏi hơn, và người cho tôi cơ hội đó là anh, Tony.

       Anh và tôi luôn cãi nhau, luôn là vậy. Từ lần gặp nhau đầu tiên, cãi nhau. Làm việc cùng một đội, cãi nhau. Cùng sống chung trong một gia đình, vẫn là cãi nhau. Nội dung những cuộc cãi vã lúc nào cũng chỉ xoay quanh vài vấn đề. Tôi sẽ nói về sự vô tư thái quá của anh khi luôn không nghe theo lời người khác (thường "người khác" đó là tôi), về việc anh làm việc liên tục 3 ngày liền mà không ngủ, về việc anh coi thường sức khỏe của mình tới mức nào khi tôi luôn là người lôi anh ra khỏi "khu vui chơi" của mình về phòng ngủ trong tình trạng kiệt sức vì đói và mệt. Và anh sẽ giơ hai tay lên cao ra hiệu đầu hàng để ngắt lời tôi, cằn nhằn về việc anh thích làm gì là quyền của anh, về những lí do giải thích cho việc "thức liên tục 3 ngày là chuyện quá bình thường và không quan trọng", về việc tôi như gà mẹ của nhóm khi quan tâm tới anh nhiều tới vậy trong khi chúng ta chỉ là đồng đội.

       Chỉ là đồng đội. Lúc đầu tôi cũng đã nghĩ như vậy, nghĩ rằng mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là đồng đội. Nhưng rồi có điều gì đó khác phát triển giữa cả hai. Có lẽ bắt đầu từ những lúc tôi xuống xưởng của anh để bàn công việc, sau một thời gian chuyển thành mang đồ ăn cho anh và ngồi nói chuyện. Anh sẽ cằn nhằn gì đó, nhưng rồi sẽ còn nói nhiều hơn khi tôi tới muộn hơn bình thường. Anh nói anh không thích ai xuống làm phiền lúc đang làm việc, nhưng sau đó vẫn sẽ huyên thuyên về đủ thứ, giải đáp mọi thắc mắc về thế giới cho tôi nghe. Dần dần ngoài lúc luyện tập, làm việc và ở bên gia đình, hầu hết lúc rảnh rỗi tôi đều ở dưới xưởng đọc sách, vẽ, nói chuyện phiếm hoặc đơn giản chỉ nằm nghe tiếng dụng cụ va chạm, tiếng anh nhai thức ăn hay lầm bầm điều gì đó không ngừng, tiếng anh reo nhẹ khi tìm ra một điều gì đó thú vị và đi kèm sau đó là một nụ cười. Nụ cười mà dù tôi nhìn thấy nó bao lần đi chăng nữa, mỗi cái đều in sâu vào tâm trí, làm dịu đi những cảm xúc khó chịu trong tôi như một liều thuốc an thần cho trái tim.

       Có nhiều đêm khi tôi thức giấc giữa đêm vì những hình ảnh xưa cũ ập về, bị những thanh âm của quá khứ gọi lại, hoảng loạn và ân hận, anh luôn là người ở bên xoa dịu chúng. Có lúc là dưới xưởng, khi tôi lê từng bước nặng nhọc tới đó, không nói một câu nào rồi thả mình xuống ghế (anh đã dọn hẳn thêm một chiếc sofa xuống chỉ để cho tôi dùng, nhưng luôn nói là chỉ vì thấy căn xưởng có một ghế thì quá trống trải), ngồi đó nhìn như một kẻ mất hồn. Anh phá vỡ bầu không khí im lặng bằng một câu nói hoàn toàn vô nghĩa, rồi bắt đầu huyên thuyên về mọi thứ mà không có mối liên hệ bất kì nào giữa chúng, để rồi khi không còn biết nói thêm gì, anh quay lại, nhìn thẳng vào mắt tôi và cười. Có lúc lại là ở sảnh chung, khi tôi lặng yên ngồi ngắm nhìn thành phố sáng rực về đêm như một bức tranh được tạo từ hàng ngàn đốm sáng nhỏ qua khung cửa sổ tòa tháp. Anh sẽ xuất hiện một cách bất chợp, quăng cho tôi một lon bia rồi ngồi xuống bên cạnh, khui lon của mình và nói "mặc kệ vụ cậu không say được nhờ huyết thanh, uống đi". Cả hai ngồi đó, nói về quá khứ của bản thân, một điều gì đó điên rồ, một điều gì đó gây hối hận, hay chỉ đơn giản là nói ra những chuyện mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ sẽ được nói ra trong một cuộc hội thoại thông thường.

       Mọi thứ thực sự thay đổi vào ngày đó - ngày sinh nhật tôi. Ai cũng nghĩ ngày này tôi sẽ tràn đầy năng lượng, sẽ vui vẻ nói cười, ánh mắt sẽ ngập tràn hạnh phúc khi nghe những lời chúc mừng và quà tặng, vì đó là ngày sinh nhật tôi. Ai mà lại nghĩ tôi sẽ không vui chứ? Chẳng ai cả. Ngoại trừ anh. Đêm hôm đó ở sảnh chung, vẫn là chai rượu mọi khi anh lấy, vẫn là vị trí cũ nhìn xuống thành phố, tôi kể cho anh nghe về lời hứa năm xưa, về buổi hẹn mà tôi không bao giờ tới được. Về điệu nhảy mà tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội thực hiện với người mình thích. Anh ngồi đó, lắng nghe một cách yên lặng hơn bình thường, im lặng suy nghĩ gì đó rồi sau đó gọi Jarvis bật nhạc. It's been a long, long time. "Nhìn gương mặt ủ rũ của cậu khiến tôi khó chịu lắm đấy Cap. Tôi biết là điều này không giúp gì cho cậu nhiều, nhưng muốn nhảy một điệu không chàng trai?" Anh đứng trước tôi, vừa nói vừa đưa một tay ra. Một sự rụt rè, nhưng đầy chắc chắn. Tôi nhìn bàn tay đó một lúc trước khi nắm lấy nó và kéo anh lại gần.

       Cả hai di chuyển nhẹ nhàng theo nhịp bài hát. Mùi dầu gội và sữa tắm đắt tiền của anh thoang thoảng trong không khí, mùi rượu vương trước mũi cùng mùi cơ thể cả hai, tất cả hòa trộn với nhau thành một bản hòa tấu độc đáo nhưng thanh nhẹ của xứ sở mùi hương, khiến tâm trí tôi trong phút chốc chìm đắm trong chúng. Anh hơi dịch người ra xa tôi một chút, và khoảnh khắc ánh mắt tôi nhìn xuống, chúng bắt gặp ánh mắt của anh. Một màu nâu ấm áp như tựa ánh nắng đầu thu, một màu nâu trong trẻo tựa mặt hồ lặng sóng phản lại bóng rừng cây, một màu nâu đầy mê hoặc tựa một cuốn sách cổ bí ẩn mà chưa ai có thể khám phá hết. Tôi như bị hút vào trong ánh mắt đấy, cảm thấy như nó thấm đẫm vào từng ngóc ngách của cơ thể, cảm nhận từng chút ấm áp bắt lấy và lấp đầy từng nơi lạnh lẽo nhất trong tim. Tôi thấy hình ảnh Manhattan về đêm, tràn ngập ánh sáng và sống động trong ánh mắt anh. Tôi thấy trong ánh mắt anh hình ảnh bầu trời với hàng ngàn, hàng vạn tinh tú thi nhau tỏa sáng lấp lánh, dệt nên một tấm vải tuyệt đẹp. Tôi thấy biển băng nơi tôi nằm tách biệt với thế giới, thấy bầu trời đầy tuyết nơi mọi thứ biến mất trong ánh mắt anh. Và tôi thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình, nhỏ bé, yếu mềm, trần trụi, mạnh mẽ, kiên quyết, hạnh phúc. Tất cả ánh lên trên đôi mắt nâu to tròn của anh.

       Những xúc cảm bấy lâu nay trong tôi như tìm được câu trả lời. An tâm khi thấy anh không bị thương sau khi nhiệm vụ kết thúc. Lo lắng khi thấy anh bị thương, dù chỉ là vết xước nhỏ. Tức giận khi anh không chịu nghe theo kế hoạch mà làm theo ý mình. Khó chịu khi anh cười nói với Pepper và Rhodey. Cay đắng và bất lực khi anh kể về quá khứ của mình. Muốn bảo vệ anh, muốn ôm anh thật chặt mỗi khi thấy bóng lưng cô độc của anh. Muốn biết thêm về anh, muốn vươn tay chạm tới anh. Muốn là người đi bên cạnh anh, là người anh có thể tin tưởng. Tôi ôm anh chặt hơn, bàn tay lướt nhẹ trên gò má. Tất cả những câu hỏi trong tim cuối cùng cũng có đáp án mà chúng cần. Dừng môi mình trước đôi môi của anh, hít sâu một hơi để bản hòa tấu mùi hương cho tôi thêm tự tin, để rồi khi môi cả hai chạm nhau, não tôi như bùng nổ. Dòng năng lượng vỡ òa chạy dọc cơ thể như từng đợt sóng dữ, hét lên rằng phải giữ lấy chiếc phao này, phải giữ lấy cảm giác này, cảm xúc này, giữ lấy anh, làm cho anh hạnh phúc.

       Tôi nhận ra: Tôi yêu anh. Steve Rogers yêu Tony Stark. Và anh cũng yêu tôi.

       Đáng ra những tháng ngày hạnh phúc bên nhau sẽ dài lâu. Đáng ra chúng ta có thể có được hạnh phúc mãi mãi của chính mình. Nhưng những ảo mộng đó đều bị đập vỡ vào lúc chiếc khiên của tôi đập xuống lò hồ quang của bộ giáp Iron Man, khi mà tôi bỏ lại chiếc khiên của mình cùng với anh ở lại Siberia. Tôi đã bỏ anh lại một mình. Chẳng có gì thay đổi được hiện thực đó cả, cho dù tôi có lặp đi lặp lại câu "Nếu như" tới phát điên đi chăng nữa. Chẳng có gì thay đổi được việc tôi tự tay phá hủy điều mình hằng mong - yêu và được yêu - theo cách lạnh lùng nhất. Những đêm bật dậy với hình ảnh ánh mắt anh nhìn tôi, đầy tức giận, hoảng loạn, sợ hãi. Ánh mắt của sự phản bội. Tôi đã luôn mong chiếc điện thoại của mình đổ chuông, dù chỉ là một tiếng chuông yếu ớt trong một giây ngắn ngủi, dù chỉ là một cuộc gọi nhỡ, hay một tin nhắn từ anh. Nó đủ để tôi biết rằng anh đã tha thứ cho tôi, đủ để tôi biết mình có cơ hội thứ hai trở về bên anh, để khiến anh hạnh phúc. Tôi đã chờ, đang chờ và vẫn sẽ chờ.

       Khi anh cần tôi, tôi sẽ tới bên anh. Khoảng thời gian này thật sự rất khó khăn. Nhưng đừng từ bỏ hy vọng về tôi, về chúng ta. Together.

                 Steve"

       Steve gấp phẳng lại bức thư rồi đặt nó gọn gàng lên trên gối. Gối của Tony, trong ngôi nhà của anh và Pepper. Những người khác vẫn đang ở ngoài nói chuyện, chia sẻ những kỉ niệm của họ về Tony với nhau. Vui có, buồn có, tức giận có, hối hận có. Pepper để Steve lại trong phòng một mình sau khi đưa cậu một phong bì thư, nói rằng đó là một trong những vật Tony trân trọng và cất giữ kỹ càng nhất, và giờ nó nên đến với nơi mà nó đáng ra nên thuộc về.

      Chẳng ai nghe thấy tiếng nức nở phát ra từ phòng ngủ Tony cả. Chẳng ai nhìn thấy bóng lưng cô độc run lên vì khóc của Steve cả. Chẳng ai nghe thấy những câu nói ngắt quãng giữa những tiếng nấc nghẹn ngào của cậu cả. Chẳng ai nhìn thấy cậu quỳ gối bên giường Tony, tay nắm chặt phong thư vừa nhận, ép nó lại gần với tim mình nhất có thể, gương mặt tràn ngập đau khổ cả. Chẳng ai cả. Hoặc họ biết, nhưng đều coi như không nghe thấy gì.

      Nếu như cậu gửi bức thư của mình cho anh. Nếu như cậu là người gọi điện trước. Nếu như cậu biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này. Nếu như, nếu như, nếu như. Tới cuối cùng, mọi thứ vẫn dừng lại ở hai chữ "Nếu như".


Drinking old cheap bottles of wine
Sit talking up all night
Saying things we haven't for a while

Oh these times are hard
Yeah they're making us crazy
Don't give up on me baby



Au's notes: (Góc lảm nhảm của Au)

      Ciao~~ Mitsu đây! Cảm ơn mọi người đã đọc fic! Mình rất vui vì mọi người đã bỏ ra chút thời gian để đọc đứa con này của mình. Kì thực thì chúc sinh nhật Steve bằng một fic buồn có hơi ba chấm chút, nhưng mình không viết hường được nên là kệ đi ha =]]
     Thật ra thì mình dính writeblock 1 năm rồi, nên đây là đứa con đầu tiên mình viết sau khoảng thời gian gần như chẳng thể viết được ra gì tử tế cả. Nó không quá hoàn hảo, dù mình mất 1 tuần với nó, nhưng đây có lẽ là fic mình dồn nhiều công sức vào nhất trong 6 năm làm Writer nhamnhi. Lần đầu mình viết được 1 fic tới 2k4 từ, lần đầu mình viết rõ từ 'yêu' ra tới vậy, lần thứ hai mình viết về một nụ hôn. Cảm thấy như mình mới tập viết ngày hôm qua vậy đấy =]]
     Mình viết fic dựa trên bài hát For the first time của The Scripts. Có lẽ nó không hợp hoàn toàn với bài hát ,nhưng mình vui là mình có thể biến một trong những bài hát mình thích nhất thành câu từ. Mong là mọi người cũng thấy vậy.

     Nếu có góp ý hay muốn nói gì, mình luôn chào đón tất cả dưới phần comment! Hãy comment nhé, vì mình thích đọc chúng lắm! 

((P/s: Mình có dự định viết thêm lá thư của Tony. Có nên viết không nhỉ? ))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net