Chapter 3: What's your name?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3: Tên ngươi là gì?

Dần dà, chả còn lại thứ gì cho Tony để sửa chữa nữa, và anh lần nữa cảm thấy thấy trong lòng như có lửa đốt. Anh cố thoát khỏi nó bằng việc đi lập kế hoạch. Có lẽ anh sẽ may mắn kiếm được vài con bồ câu vận chuyển, rồi sẽ bắt đầu trao đổi thư từ với cung điện. Anh chỉ cần một con chim để làm điều đó.
Hoặc anh có thể thay đổi nội thất ở đây, dỡ bỏ một vài bức tường để tạo ra một cái sân thượng. Sau cùng, anh cực kì nhớ ánh nắng mặt trời. Anh bị cấm rời khỏi hang động, nhưng mọi thứ sẽ tiếp tục như dưới địa ngục nếu anh không tìm ra cách lách luật. Anh là một chuyên gia tìm kiếm những lỗ hổng.
Nhưng tất cả mới chỉ là trên lý thuyết.

Đúng là con rồng hứa sẽ không ăn thịt anh, nhưng Tony vẫn chưa tuyệt vọng đến mức để đi kiểm nghiệm lời nói và mức độ kiên nhẫn của hắn. Sẽ không khi có một cách dễ dàng hơn.
Tony chả thấy tăm hơi con rồng đâu kể từ cuộc nói chuyện vài ngày trước. Thi thoảng anh lại nghe thấy hắn đâu đó trong hang động, nhưng Strange dành phần lớn thời gian để ra ngoài.
Tony không chắc bản thân nên mừng vì việc đó hay không. Có thể là vì anh buồn chán bởi bị ảnh hưởng từ mấy thứ như chứng bệnh Stockholm, nhưng Strange là người bạn đồng hành duy nhất của anh, bên cạnh việc hắn đích thực rất đáng sợ và kinh hoàng trong hình dáng rồng, luôn toát ra cảm giác không an toàn ngay cả trong dạng con người, nhưng hắn vẫn là một người mà Tony có thể trò chuyện được. Và hắn cũng rất thú vị. Tony chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh được nói chuyện với một con rồng thực thụ. Anh vẫn còn rất nhiều câu hỏi cất giấu trong lòng.

Tony đang dùng bữa thì Strange bước vào phòng, khiến vị hoàng tử ngẩng đầu lên.

"Đi theo ta." Con rồng ra lệnh.

"Ngươi nghĩ sao về một lời làm ơn với cảm ơn?" Tony hỏi, nhưng bản thân đã đứng dậy từ bao giờ. Chỉ bởi vì phải tuân theo lời con rồng lần này không nghĩa là anh sẽ không dạy cho hắn chút phép tắc.

Strange đợi đến khi Tony đi đến cạnh hắn.
"Mong ngài sẽ vui lòng đi theo ta, hoàng tử yêu quý của ta." Giọng nói con rồng chứa đầy sự chế giễu nhưng Tony lại cười toe toét.

"Rất sẵn lòng. Hãy dẫn đường đi."

Con rồng đưa anh đến một căn động khác trước từng trống không. Chí ít Tony biết chắc rằng bản thân sẽ để ý đến nó nếu anh thấy mớ đồ lộn xộn với những cái bàn thợ mộc, bàn làm việc, các miếng kim loại và mấy thứ dụng cụ hình như lấy của những người thợ rèn. Nó cho anh một cảm giác như thể ai đó đã ném một đống đồ ngẫu nhiên vào trong dây.

Tony không biết bản thân nên nói gì nữa. Anh nhận thấy ánh mắt Strange đang nhìn đầy mong đợi. Và khi con rồng phát hiện được sự im lặng vẫn đang bao chùm lấy bầu không khí khá lâu, hắn tiếp lời.
"Trong đây có thứ gì mà ngươi dùng được chứ?"

"À, có..." Tony quay mặt về phía Strange. "Có phải ngươi đem đến những thứ này cho ta không?" Anh hoài nghi hỏi hắn.

Con rồng ngật đầu.
"Ta chăm sóc cho kho tàng của bản thân. Ngươi nói ngươi cần thứ gì đó cho việc chế tạo. Ngươi có thể dựng lên một lò rèn ở đây. Có một ống dẫn đằng sau để khói thoát ra khỏi hang động." Hắn chỉ tay về phía sau căn phòng.

Tony vẫn chưa thể hoàn toàn tin được vào điều này. Nó quá vô lí. Tất nhiên anh đã quen với việc được đáp ứng mọi mong muốn, sau tất cả thì anh vẫn là một vị hoàng tử. Nhưng Strange là một con rồng, một sinh vật huyền bí cổ đại, và hắn đã làm đến mức này chỉ đến khiến Tony cảm thấy vui lòng. Rõ ràng là hắn không hề biết Tony nghĩ gì trong đầu, về thứ mà anh cực kì cần thiết cho việc rèn. Nên hắn gần như chả mất chút công sức nào, và chỉ việc đơn giản là đem đến cho anh mỗi món một ít. Nhờ cách đó, hắn đã làm nhiều hơn cả cha của Tony, Đức vua, đã từng làm cho anh. Đối với Howard, rèn đồ vật chỉ là thứ linh tinh vô bổ làm tốn thời gian của con trai ông.
Bây giờ, anh đã có thể mãi mãi cống hiến thời gian của mình cho sở thích. Có lẽ việc lập giao kèo với con rồng là điều tuyệt vời nhất đã xảy đến với Tony.
"Cảm ơn." Anh thở ra và bước tới chỗ núi đồ khổng lồ để quan sát kĩ lưỡng hơn. Anh cảm giác nó tựa như là kho tàng riêng của bản thân vậy. "Điều này thật tuyệt. Thực sự đó. Ta rất cảm kích."

Với từng lời mà anh nói, Strange ngẩng cao đầu trông cực kì tự hào.
"Đơn giản như ăn miếng bánh." Hắn trả lời như thể hắn không hề dành nhiều tiếng đồng hồ để thu thập chúng vào đây. Hắn gần như cười lớn, còn Tony, nhận lời nói của bản thân, cũng cười toe toét.

Vị hoàng tử bắt đầu phân loại và sắp xếp lại mọi thứ, việc làm một mình khiến anh tốn vài ngày, khiến con rồng cường điệu thêm sự chăm sóc của hắn. Nhiều thứ bị trùng lặp đến hai ba chiếc, các loại công cụ và đồ đựng bị ném ngẫu nhiên vào chung với nhau. Không phải thứ gì Tony cũng dùng được, nhưng mỗi món đồ đều được cất giữ gọn gàng, vì anh quyết định giữ tất cả lại, đơn giản bởi chúng đều là những món quà.

Đúng là một lời chào đón thân thiện.

Strange rất thường xuyên đến thăm anh. Hắn làm như thể tình cờ đi ngang qua phòng của Tony để xem anh đã làm đến đâu rồi. Có lẽ đó là sự thật. Vì hắn luôn bắt kịp mọi cuộc nói chuyện mà Tony khơi lên khiến vị hoàng tử nghi ngờ về việc con rồng gần như chẳng khó chịu chút nào như cái cách hắn đang giả vờ.

~~

"Ngươi mặc bộ quần áo y hệt cái hôm ngươi đến." Con rồng nhận ra một vài ngày sau đó. Hắn đang đứng gần nơi làm việc mà Tony tự nhận của anh, khi ở đó được một lúc. Trong tay hắn là một cuốn sách, nhưng nó bị đóng lại. Nếu Tony không hề biết nhiều hơn, anh thực sự sẽ nghĩ hắn thích dành thời gian của bản thân với anh.

"Ta không được cho phép về nhà để lấy quần áo." Anh đáp, tiếp tục tập trung vào dự án của mình. Đó là điều đang làm phiền đến anh. Anh đã giặt quần áo mình vài lần ở chỗ cái hồ bên dưới hang đá mà bản thân tắm, nhưng nó không giống nhau. Bên cạnh đó, sẽ tốn một khoảng thời gian dài để lớp vải trở lên khô ráo.

"Ta có quần áo xứng với một vị hoàng tử tại đây." Con rồng nói. "Phải có thứ gì đó vừa vặn với vóc dáng lùn tịt của ngươi."
Hắn có vẻ ưa thích việc châm chọc vị hoàng tử, nhưng giọng nói không hề sắc bén như trước. Nó nó mang theo đôi chút trìu mến.

"Đầu tiên: thô lỗ," Tony gắt lên, ngón tay chỉ lên trời. Rồi anh thêm vào. "Thứ hai: vậy ta được phép chạm vào kho báu của ngươi ư? Ta tưởng loài rồng có chút nhạy cảm với việc đó và không thích người khác đùa dỡn với tài sản của mình."
Đó là một câu hỏi nghiêm túc.

"Đầu tiên: quần áo tồn tại để được mặc. Và ta phải nói rằng ta có một bộ sưu tập cực kì tinh xảo," Strange bắt chước lại tên con người. Nhưng thay vì đưa ngón tay ra như Tony, hắn bước thêm một bước gần anh, rồi nói tiếp. "Thứ hai: ta biết ngươi sẽ không trộm chúng đi, vì—..."

"... Vì nếu ta đặt một chân ra ngoài cái hang này, khế ước của chúng ta sẽ bị huỷ bỏ, ta biết." Tony thở dài.

"Tốt, hoá ra ngươi vẫn còn có não."

"Thô lỗ." Tony mím môi lại thành một nụ cười, bởi anh nhận ra đó chỉ là cố gắng của con rồng để pha trò. "Dù sao thì ta cũng sẽ trông đẹp hơn khi mặc chỗ quần áo đó." Anh thêm vào.
Trong sự ngạc nhiên, anh thấy được lời nói của mình đã gãi đúng chỗ ngứa của con rồng. Cho dù không có lớp vẩy, hắn vẫn dương dương tự đắc. Rồi hắn vượt qua chút khoảng cách cuối cùng giữa hai người, đứng thẳng mặt với Tony, khiến anh phải ngước lên nhìn.

"Và thứ ba." Strange tiếp tục lời giải thích ban nãy. "Ngươi giờ là một phần của kho tàng của ta."
Giọng nói hắn tựa như một chiếc áo choàng đỏ thẫm, cuốn lấy tên con người. Siết chặt, bắt lấy anh và không có ý định thả ra.
"Ngươi là của ta."

Bụng dạ của Tony sôi lên, tựa nuốt phải dung nham nóng chảy, khiến anh cảm thấy như bị điều gì đó thúc giục. Mọi thứ bên trong anh gào thét bản thân lùi lại một bước, nhưng điều ngược lại mới là vấn đề. Anh nuốt nước bọt đầy khó khăn, đôi mắt lang thang tới bờ môi của Strange, rồi đến nụ cười toe toét với hàm răng sắc nhọn.
Tony đã có chút hy vọng để cảm nhận được bàn tay của con rồng đặt trên làn da anh, và Tony sẽ không mấy ngạc nhiên khi hắn có một bộ móng vuốt dài. Nhưng Strange rút bàn tay của hắn lại, và sau một khoảng thời gian như là vô tận đối với Tony, hắn quay người bước đi và rời khỏi hang động.
Vị hoàng tử suýt chút nữa đã ép bản thân không đi theo hắn ta, mà là rẽ vào một hướng khác. Hiếm khi có việc gì đó trở lên khó khăn đối với anh, nhưng anh không thể lí giải nổi.

Khi định thần lại thì anh mới nhận ra bản thân đã tới đâu, anh đã trở lại phòng ngủ - đó là cách mà anh gọi cái phòng với chiếc giường lớn. Thú thực thì chả có cái hang ốc nào ở đây xứng đáng để được gọi là một căn phòng, chúng còn chả có cửa phòng, thiếu đi những bức tường phẳng lì, hoặc cửa sổ. Nhưng anh không thể nghĩ ra được một cái tên tốt hơn, nên anh cứ gọi nó như vậy.

Để làm sao nhãng bản thân và cũng vì anh đang muốn bỏ đi chỗ đồ đang mặc, Tony lục lọi đám rương chứ đầy quần áo đắt tiền một cách tội lỗi. Không có cái nào trong số chúng có vẻ đến từ thập kỉ này, có khi còn không đến từ thế kỉ này, nhưng chúng đều rất xinh đẹp.
Tony thích quần áo của bản thân, và anh luôn luôn có gu thời trang, nhưng con rồng đã đúng: anh không thể mặc mãi một bộ đồ. Và bên cạnh đấy, anh muốn chứng minh cho hắn thấy rằng Tony đã đúng và cũng trông điển trai hơn khi mặc nó.

Sau một loạt cân nhắc, anh quyết định chọn một chiếc áo chẽn đỏ sẫm làm từ gấm vàng, để lộ một phần ngực. Cùng với nó, là một chiếc áo khoác dài tay tinh tế, tạo nên từ một lớp vải mỏng tanh, gần như nhìn xuyên thấu được, thêu lên đó là những họa tiết lấp lánh trong ánh sáng huyền ảo. Về phần quần, anh đã phải thử vài chiếc trước khi anh kiếm được một cái không quá dài. Nó được làm từ một loại da nào đó và vừa khít với cơ thể anh.

Thật không may, Tony không tìm thấy một chiếc gương nào cả, khiến anh khá ngạc nhiên và phải xem xét lại cái tôi mà con rồng đã thể hiện ra. Dù vậy, anh chắc chắn vẫn trông rất tuyệt. Anh cũng không thấy phiền khi chả có ai ở đây để ca ngợi điều này - anh luôn biết cách lựa chọn quần áo để tôn lên vẻ đẹp bản thân.
Bởi vì bản thân đã ở sẵn trong đây, Tony cũng lựa ra vài món trang sức từ bộ sưa tập của con rồng.
Đầu tiên là vì anh không có thứ gì để bảo vệ bản thân và thứ hai là anh không hề bị cấm.
Và trang sức là để được đeo mà - đúng chứ?

Anh chọn một vài cái nhẫn và mấy chiếc vòng tay rồi kết thúc bằng việc đội một vòng tròn nhỏ, bằng vàng trên đầu.
Tony bỗng cảm thấy sang trọng hơn bất kì thứ gì anh đã từng mặc ở cung điện. Và nó cũng đang nói lên điều gì đó.

~~

Trong hang ổ của rồng có một nơi giống với thư viện. Ngón tay Tony lướt qua lớp gáy da của vài quyển sách. Một trong số đó trông như những cuộn giấy hay sách thần chú cực kì cổ xưa, hàng trăm tuổi. Anh tự hỏi Strange đã lấy được chúng từ đâu, liệu hắn đã ăn trộm chúng hay chúng đã là của hắn từ trước. Anh không thể nào tưởng tượng được ra con rồng - trong bất cứ bộ dạng nào - đi vào cửa hàng sách hay thư viện như một người bình thường.

"Hãy xem chúng ta có gì ở đây nào..." Một tiếng gầm gừ lạnh lẽo phát ra từ đằng sau anh.

Tony quay ra sau, mặt đối mặt với đôi mắt xanh có thể nhấn chìm anh trong cái nhìn đầy soi mói. Chúng lướt qua toàn bộ cơ thể của tên loài người, kiểm tra một cách chậm rãi và thưởng thức mọi thứ trước mắt. Con rồng liếm đôi môi bản thân như thể hắn chuẩn bị ăn tươi nuốt sống vị hoàng tử, cho dù hắn đã hứa sẽ không làm thịt anh.
Tony lùi lại một bước, nhưng cũng Stephen nhanh chóng thu hẹp khoảng cách lại, cho đến khi Tony bị đẩy lùi đến tận giá sách gỗ tối màu. Nụ cười ngạo mạn của hắn khiến Tony sôi máu. Hắn trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Tony có thể cảm thấy được sự tức giận bên dưới lớp mặt nạ của con rồng.
Anh bỗng nhận ra bản thân đang chơi đùa với lửa.

"Ta vẫn chưa thấy tin tức gì về người của ta. Ngươi đã nói rằng sẽ gửi bức thư đi." Anh xoay sở nói.

"Ta đã. Và một con rồng luôn giữ lời hứa. Cơ mà ta không nói rằng sẽ đợi hồi âm lại từ bọn chúng."
Strange đã bay thẳng một mạch đến cung điện để làm điều đó - tất nhiên không phải trong tư cách một con rồng, điều đó quá phô trương - và đã đặt lá thư ở trong phòng nhà vua. Hắn đã đợi ở đấy, ẩn náu, đến khi hắn chắc rằng nhà vua tìm thấy và đọc nó. Nhà vua gần như không thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào đối với bức thư. Kể cả đối với sự xuất hiện bất thường hay là nội dung của nó.

Strange đã đọc bức thư trước khi gửi đến. Trong sự ngạc nhiên, Tony viết một cách mơ hồ, không đả động gì đến con rồng, chỉ nói về việc anh đã tìm thấy một giải pháp nếu Chitauri tấn công. Cho đến lúc đó, thật không may rằng Tony sẽ không thể về nhà. Anh còn viết thêm về cuộc hôn nhân với quốc gia láng giềng là không cần thiết; việc hai đất nước liên minh lực lượng lại để có cơ hội giành chiến thắng trong cuộc chiến không còn quan trọng nữa.

Việc Tony đã đặt hết niềm hi vọng về khả năng của con rồng đánh mạnh vào cái tôi của hắn. Nhưng hắn sẽ không thừa nhận điều đó.

Strange cúi thấp, hạ miệng thấp xuống bên tai Tony. Tên con người có thể cảm thấy được hơi ấm trên cổ của mình và phải lấy hết sức bình sinh để không rùng mình.
"Chúng ta đã lập khế ước." Hắn xác nhận lại với tông giọng tối. "Ngươi phải tin tưởng ta vào chuyện này. Ta sẽ thỏa mãn giao kèo này và sẽ bảo vệ người dân của ngươi khi cần thiết."

Điều này thật ngớ ngẩn, Tony suýt nữa phụt cười. Tin tưởng vào một con rồng là một việc cực kì ngu ngốc.
Tuy vậy, anh vẫn không thể ngăn lại dòng suy nghĩ về việc bản thân hiện vẫn an toàn khi sống ở đây. Rất nhiều điều trước kia anh nghĩ về con rồng hóa ra đều không phải sự thật.

"Tên ngươi là gì?" Tony đột nhiên hỏi.

Con rồng nhìn anh bất thình lình. Ánh hào quang xung quanh hắn thay đổi, như thể đang tìm ra động cơ đằng sau việc đó của tên loài người. Cái tên đại diện cho sức mạnh, nó đặc biệt quan trọng như vậy đối với những sinh vật huyền bí.
Nhưng không có thứ gì từ Tony dấy lên lên sự nghi ngờ về những động cơ thầm kín của anh. Chỉ có mỗi sự quan tâm chân thành toát ra.

"Ta không thể tiếp tục gọi ngươi là Strange." Tony thêm vào khi khoảng lặng kéo dài. "Nó cũng khá hợp với ngươi. Chúng ta chỉ là chưa bao giờ thực sự giới thiệu bản thân. À thì, thực ra ta có, nhưng ngươi thì chưa..."
Tuyệt, anh lại bắt đầu huyên thuyên rồi.

Con rồng dần dần hạ lớp phòng thủ xuống.
"Trí tuệ loài người nhỏ tí tẹo sẽ không thể hiểu được nếu ta nói ra tên thật của bản thân. Ngươi có thể gọi ta là Stephen. Nó gần nhất với ngôn ngữ của ngươi."

Tony nghiêng đầu, mặc kệ lời châm chọc.
"Stephen?" Anh thử cất ra tên hắn. "Nó... không hề như những gì ta đã tưởng tượng, thực sự. Ta nghĩ ngươi sẽ ném thêm từ 'vĩ đại' hay 'tráng lệ' vào đó."

"Ngươi hỏi về tên ta, chứ không phải về tước hiệu giữa những con rồng."

"Vậy tước hiệu của ngươi là gì?"

"Ta sẽ không nói cho ngươi."
Một lời chưa dứt bờ môi treo trong không khí. Có lẽ Stephen làm vậy chỉ bởi vì cảnh tượng tên loài người bị xúc phạm đang tính mở miệng ra để phản đối thì lại đổi ý trông thật ngon lành.
Stephen đã quên mất rằng việc chơi đùa với con người có thể thú vị đến mức nào. Và Tony hoàn hảo cho chuyện đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net