chương 03:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 03:

hiện tại em đang đi dạo theo con đường tấp nập người qua lại, những chiếc xe băng băng trên con đường lớn. ở dọc vỉa hè em kéo theo chiếc vali đến trạm ga tàu, em muốn rời xa nơi này, rời xa đất busan đầy sóng gió đau thương.

nhìn trên từng tấm biển quảng cáo, jungkook em là đang tìm mục tiêu cho bản thân. chợt nhớ em chỉ vừa tròn mười tám tuổi thì làm được gì nhỉ, trong lòng tự hỏi nhưng tay đặt vội vàng đặt một vé đến thành phố seoul, nơi không một ai biết đến em.

em không mang trong người thứ gì quý giá, chỉ có tấm thẻ ngân hàng chứa đầy tiền tiết kiệm của em. em ngồi đó đợi chuyến tàu kế tiếp, được một lúc lâu sau đó, thì bỗng có một cánh tay chạm vào vai em. jungkook đưa mắt lên nhìn, là taehyung.

" chú... "

" jungkook chuẩn bị đi đâu đây? "

taehyung nhìn em, hắn nhìn xuống chiếc vali cùng tấm vé tàu rồi đút tay vào túi quần taehyung đến và ngồi cạnh em.

" đến seoul? "

" v, vâng. "

không biết vì sao khi bên cạnh người này, jungkook hoàn toàn cảm thấy an tâm mà luôn muốn dựa dẫm bản thân lại tự sinh ra cảm giác ngại ngùng đến khó tả.

" đi cùng chú nhé. jungkook tới seoul để làm gì? "

tới đây em lắc đầu vì không biết nên trả lời thế nào, em cuối đầu mái tóc dài của em rũ xuống theo góc nhìn của hắn chỉ thấy khóe môi rách máu của em, kèm theo một giọt nước mắt chảy dài. như đau lòng taehyung vén tóc em về phía sau tai, đưa tay lên lau hàng nước mắt.

jungkook bất ngờ hướng gương mặt về phía hắn, đôi mắt sưng húp của em to tròn chớp lấy.

" nào, jungkook lớn rồi sao lại khóc? "

" chú taehyung... em làm sai gì phải không? là lỗi do em nên em mới phải chịu trừng phạt ư?  "

đoạn, jungkook dựa vào lòng hắn bật khóc thật to, từng tiếng nấc chôn sâu vào lòng ngực taehyung. taehyung dịu dàng ôm lấy em mà vỗ về.

được một lúc em đã thôi khóc cũng là lúc tiếng chuông tàu vang lên, là báo hiệu một chiếc tàu đã đến trạm. taehyung nhẹ nhàng lau hàng nước mắt trên gương mặt em, hôn lên trán em một cách yêu thương.

taehyung nắm tay em đi lên chuyến tàu, em yếu đuối dựa vào taehyung. trông em nhỏ bé đến khi nhìn thấy người ta muốn đến và nâng niu em, jungkook dựa đầu vào vai taehyung vì mệt mỏi mà thiếp đi.

còn về phía hắn, taehyung hạnh phúc mĩm cười xoa lấy một bên má tròn xinh xắn. ánh mắt đăm chiêu nhìn em ngủ say thỉnh thoảng sẽ hôn lên chóp mũi cao cao của jungkook.

hắn không quan tâm đến người đời nhìn hắn với ánh mắt thế nào, taehyung chỉ quan tâm đến jungkook mà thôi.

trong cả một hành trình dài, jungkook ngồi rất khó ngủ nên đã gối đầu trên đùi của taehyung. hắn không ngại ê chân, chỉ cần nhìn ngắm jungkook từng giây từng phút là đã đủ rồi.

trái tim đầy vết xước của jungkook được hắn xoa dịu. đến bây giờ trên môi em đã nở một nụ cười xinh đẹp, thời gian như cùng chuyến tàu trôi đi. đến khi tiếng chuông lần nữa vang lên, taehyung nhẹ nhàng khẽ lay em dậy.

" jungkook ơi? "

em tỉnh dậy, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự. em ngồi dậy nhìn cánh cửa của tàu đã mở ra người ra người vào không ngưng.

em cùng taehyung bước xuống tàu, jungkook đặt chân xuống đất seoul xa lạ, em ngước nhìn bầu trời đêm xung quanh lại có bao nhiêu là náo nhiệt. bàn tay em nắm chặt tay taehyung, trong đầu hàng ngàn ước mơ mà em muốn chạm đến.

thấy rồi, em thấy rồi. hy vọng duy nhất sau cái chết trong tâm hồn em.

taehyung đứng bên cạnh nhìn jungkook nhỏ bé mà mĩm cười, cuối cùng jeon jungkook đã hoàn toàn ở trong vòng tay hắn ánh mắt taehyung hành phúc, không rời khỏi em một giây nào.

" chú taehyung, trời lạnh rồi ạ. "

em kéo góc áo hắn, jungkook ngước mái đầu tròn xoe nhìn taehyung môi em dường như phả ra khói. đúng rồi, vì mùa xuân vẫn chỉ vừa xuất hiện tối đến sương xuống sẽ lạnh hơn rất nhiều. taehyung cởi áo khoác mình ra khoác lên người em và gọi một chiếc taxi.

jungkook choàng áo khoác của taehyung rồi cười rất tươi, em như nhỏ bé trong chiếc áo khoác rộng lớn của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net