2. The Call Of The Void {2.2}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã gần 3 giờ sáng mà anh vẫn không thể ngủ được dù đã kiệt sức, Chan quay đi quay lại trên giường, gắng sức tìm một tư thế thoải mái để ngủ nhưng vẫn không có tác dụng, anh không tài nào nhắm mắt được. Lại lần nữa, điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là Mia.

Anh tuyệt vọng muốn gạt cô khỏi tâm trí nhưng lại không biết phải làm gì, chàng sinh viên cố nghĩ sang chuyện khác nhưng mọi thứ cứ lũ lượt ùa về, cụ thể là những kỉ niệm giữa anh và cô.

Tâm trí anh cuối cùng cũng bị gián đoạn khi anh giật mình tỉnh lại nhờ tiếng chuông điện thoại đặt dưới gối, thở ra một hơi bực dọc, anh lôi chiếc điện thoại của mình từ dưới tấm vải trắng ra, Chan nghĩ mình nên ngắt kết nối internet để tránh bị làm phiền thêm.

Chan nhấn nút nguồn, bị chói mắt một khắc khi màn hình bật lên, dần làm quen với ánh sáng, anh ngạc nhiên khi thấy mình vừa nhận được một tin nhắn từ số lạ. Với sự tò mò, anh lập tức vào cuộc trò chuyện.

.

Số lạ

Em tự hỏi nhé

Sao anh đã nói với tụi em rằng dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng không sao, cứ việc nói ra hết đi

Còn anh thì lại nói dối?

2:53 AM

.

Chàng sinh viên nhướn mày, chỉ cần đọc qua nội dung tin nhắn đã biết ngay người kia là thành viên của câu lạc bộ.

.

Chris

Ai vậy?

2:55 AM

Số lạ

Trả lời em trước đi

2:55 AM

Chris

Ai bảo anh nói dối?

2:56 AM

Số lạ

Không ai cả

Nụ cười giả tạo của anh đủ để tố giác anh không ổn rồi

2:58 AM

.

Chan thở dài, rõ ràng anh không hề cố gắng lừa dối hay che giấu mọi người. Đây không thể là Jisung hay Changbin vì hai đứa nó thừa biết anh đã có một ngày tồi tệ, theo anh thì đây cũng không phải Jeongin, cậu nhóc ấy rõ ràng đã không tập trung vào anh trong cả cuộc họp, anh cũng không nghĩ đây là Felix, vì nếu anh là cậu, anh sẽ không nghĩ rằng mình có thể nhắn tin cho một trong những người bạn cùng nhà của người yêu cũ. Do đó chỉ còn ba lựa chọn: Minho, Seungmin và Hyunjin.

.

Chris

Anh đã có một ngày rất tồi tệ, anh không muốn làm hỏng bầu không khí của câu lạc bộ

Anh phải giúp tụi em trở nên tốt hơn, và anh nghĩ việc thể hiện mình đang gặp rắc rối sẽ không giúp tụi em giữ được tâm trạng tốt cho buổi trị liệu

3:01 AM

Số lạ

Em xin lỗi nếu đã làm khó anh.

Em không muốn thể hiện khía cạnh này của mình đâu.

3:03 AM

Số lạ

Giờ anh thấy đỡ hơn chưa?

3:04 AM

Chris

Thành thật mà nói

Anh thật sự...

3:06 Am

.

Chan nhìn chằm chằm điện thoại của mình một lúc đến khi nó tự động tắt mới hạ tay xuống, có lẽ "phóng viên" của anh đã ngủ quên rồi? Nhưng chợt điện thoại anh lại rung lên.

.

Số lạ

Em biết là muộn rồi

Nhưng...

Anh có muốn mình gặp nhau không?

3:12 AM

Chris

Ở đâu?

3:13 AM

Số lạ

Ở căn hộ của anh được không?

Em biết ở đó có bạn cùng nhà của anh

Nhưng bố mẹ em thuộc kiểu người ngủ chập chờn, họ dễ bị đánh thức lắm

3:15 Am

.

Ngay lập tức thấy hứng thú hơn với lời đề nghị này, Chan cân nhắc kĩ càng: Đây không phải Minho vì anh biết cậu ta cũng sống trong kí túc xá của trường, và cậu cũng không có bạn cùng phòng, tuy không biết rõ về Seungmin, nhưng anh biết Hyunjin cũng sống không xa trường, rất có thể em sống cùng bố mẹ mình. Ngoài ra, bầu không khí mà những tin nhắn kia mang đến khiến anh có ấn tượng rằng đây là chàng cheerleader, do đó Chan trở nên táo bạo hơn. Có lẽ anh đã mất khá nhiều thời gian để trả lời vì điện thoại lại đột ngột rung lên.

.

Số lạ

Em có cần sa

3:17 AM

Chris

Vị trí GPS được chia sẻ

3:18 AM

Chris

Nhà C, tầng 4, chung cư 37

Đừng gọi, khi nào đến thì nhắn cho anh

3:18 AM

Đã đọc lúc 3:19 AM

.

Chan lăn lộn trên giường, đưa tay dụi mắt trước khi tự động viên bản thân đứng dậy, anh nhanh chóng khoác chiếc áo hoodie lên làn da trần của mình, sau đó cầm theo điện thoại để bước ra phòng khách. Anh thắp một ngọn nến nhỏ trong góc để tạo bầu không khí dịu nhẹ cho căn phòng, anh thích thế này hơn là bật đèn trần, phần vì không trang điểm nên anh cũng khó tránh khỏi ngại ngùng khi xuất hiện với bộ dạng này trước một người như Hyunjin.

Anh chưa bao giờ thấy Hyunjin không trang điểm, nhưng anh chắc chắn cậu vẫn sẽ rất đẹp với gương mặt mộc của mình, không như anh. Anh càu nhàu một chút khi nhận ra phòng khách bừa bộn thế nào, Chan nhanh chóng thu dọn giày dép, gom tất cả quần áo nằm la liệt trên sàn để ném vào phòng tắm, sau cùng, anh đem các quả tạ kích thước khác nhau đặt sang một góc để không ai va phải. Điện thoại anh lại rung lên khiến anh gần như không có thời gian để xếp đệm ghế trở lại vị trí cũ.

.

Số lạ

Em đang ở dưới sảnh

3:36 AM

.

Chan bước về phía gần cửa để nhấn nút kích hoạt mở cửa tòa chung cư.

.

Số lạ

Em vào rồi

Anh không cần giữ cửa nữa đâu

(•¯ ∀ ¯•)

3:37 AM

.

Chàng sinh viên cười ngốc khi nhìn thấy emoji, anh mở cửa nhà để đợi người mà hiện giờ mình đoán là Hyunjin, tựa lưng vào cửa, anh tranh thủ đổi tên danh bạ trong lúc chờ đợi.

Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân, Chan nghiêng mình để cậu cheerleader bước vào, cậu quấn mình trong chiếc áo khoác dày và rất nhiều khăn quàng cổ.

"Chào anh." Cậu thì thầm.

"Ừ chào em." Chan cười: "Em đi bộ đến đây à?"

Anh đóng cửa lại sau lưng Hyunjin khi cậu cởi giày.

"Ờ, ngạc nhiên là không có xe buýt nào chạy lúc ba giờ sáng, nhưng không sao, em cũng có cơ hội làm ấm người."

"Cũng may là em không sống ở đâu xa."

"Sao anh biết?" Da bánh mật ngạc nhiên hỏi anh khi cởi áo khoác.

"Uh... Chà..." Chan lảm nhảm: "Anh chỉ nghe mọi người nói vậy thôi, anh cứ tưởng họ nói đúng."

"Đừng nên tin tất cả những tin đồn về em nhé anh Bang, anh sẽ hơi bị ngạc nhiên khi biết sự thật đó."

Chan cười qua loa rồi mời cậu ngồi, người nhỏ hơn thả người xuống đi văng, lục trong túi một bịch cần sa nhỏ.

" Em không cần mang đến đâu, anh cũng có một ít mà. "

"Là để xin lỗi vì đến quá muộn."

Người lớn tuổi hơn khẽ ngân nga, nhanh chóng rót nước mời "khách quý", cũng tiện tay chộp lấy tẩu thuốc gần đó, anh ngồi phịch xuống ghế sofa trước khi châm thuốc cho mình và Hyunjin cùng hút. Một cách máy móc như đã thuộc lòng, anh chộp lấy chiếc máy xay nhỏ dán hình lá cờ Úc đặt gần đó, đây là quà của Changbin khi hai anh em bắt đầu bắt đầu hút cần sa cùng nhau. Có thể nói Chan rất quý món quà này. Đến bước cuối, anh nghiền nát cần sa trong túi rồi đổ vào một bát nhỏ.

"Anh đến Úc lần nào chưa?" Hyunjin thì thầm, chỉ vào chiếc máy xay của anh.

"Oh không... Ý anh là rồi, cả tuổi thơ anh được gói gọn ở Úc mà, nhưng cái này..." Anh nói, cầm chiếc máy xay trên tay: "Là quà của Changbin."

"Vậy anh là người Úc đúng không?" Hyunjin thắc mắc.

"Suỵt." Chan cười: "Em sẽ đánh thức Changbin và Jisung đó."

"Em xin lỗi." Hyunjin cũng tủm tỉm cười khi đưa tay che miệng.

"Đúng ra là không, vì anh sinh ra ở Hàn, gia đình anh chuyển đến Úc khi anh còn nhỏ nên anh đã dành cả tuổi thơ mình ở đó, rồi mới quay lại đây khi anh lên cấp ba."

Hyunjin nhìn anh châm tẩu thuốc, bâng quơ hỏi: "Ở đó cảnh đẹp không anh?"

"Rất đẹp, anh thực sự rất thích đi biển, đó cũng là khởi nguồn cho đam mê bơi lội của anh."

"Hm." Hyunjin ậm ừ: "Vậy chuyển đến đây có nghĩa là anh phải ngừng việc ngắm biển ạ?"

"Ừ... Nhưng sống ở đây anh thấy cũng ổn, anh định sẽ quay lại đó vào mùa đông... Khi có tiền."

Chan quay sang Hyunjin, chìa tẩu thuốc về phía cậu.

"Oh- Em-... Anh tốt lắm nhưng... Em không biết hút." Hyunjin đỏ mặt nói.

"Nếu không biết hút thì em làm gì với mớ cần sa này?"

"Mớ này còn thừa từ một bữa tiệc... Vài đứa bạn đã để quên ở nhà em... Nên khi nghe nói anh thường hút cái này thì em nghĩ mình có thể tặng nó cho anh."

"Chà, em tốt bụng thật, cảm ơn bé ngoan Hyunjin nhé."

Người lớn hơn nhìn tẩu thuốc một lúc trước khi nhoài người ra để mở cửa sổ, anh quay sang Hyunjin nằm cạnh mình.

"Xin lỗi em nhé, anh phải mở cửa sổ nếu không em sẽ bị ngộp, có lạnh thì em cứ đắp chăn đi."

"Cảm ơn anh."

Chan ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của cậu một lúc trước khi lại tập trung vào tẩu thuốc, anh biết ngay mà, Hyunjin thực sự rất đẹp ngay cả khi không trang điểm. Bất chợt anh tự hỏi liệu việc hút thuốc khi cậu bé này nằm cạnh có thực sự là ý hay không? Anh cũng  không biết đây là loại cần sa gì, nếu xui xẻo nó thực sự có thể khiến anh phấn khích đến nỗi vô thức thốt ra những điều tồi tệ.

"Loại này mạnh không?" Anh hỏi khi rít hơi thuốc đầu tiên.

"Em không biết, xin lỗi anh."

"Không sao đâu." Anh đáp khi lần nữa nhả khói: "Rồi sẽ biết thôi."

Cả hai nằm xuống đệm với tư thế thoải mái hơn chút khi sự im lặng vẫn kéo dài, tuy nhiên đây không phải bầu không khí lặng thinh khó xử, thay vào đó nó khá thoải mái. Chàng sinh viên tâm lý hít một hơi thuốc khi Hyunjin nói.

"Anh bắt đầu hút cần bao lâu rồi?"

"Khi anh học năm hai, tức là hai năm trước... Đó là khi anh gặp Changbin, thằng bé đã hút cần từ lúc đó rồi, anh gần như đã bị lún vào... Vì bản chất anh luôn trong trạng thái lo lắng nên với anh... Cần sa rất được việc."

"Anh? Lo lắng sao? Có vẻ không phải vậy."

"Em nghĩ vậy sao? Vậy thì anh mừng là mình đã đủ giỏi để che giấu nó." Anh cười nói.

Hyunjin ậm ừ, nhích người sang phía anh thêm chút, chống khuỷu tay lên đệm ghế, cậu luồn năm ngón tay vào tóc mình.

"Nhưng anh không giỏi nói dối đâu." Cậu thì thầm.

"Đó không phải là điều tồi tệ nhất sao? Anh có thể đọc ngôn ngữ cơ thể và biết được ai đang nói dối chỉ trong giây lát... "

"Nhưng nó làm em cảm giác buồn lắm... Khi nghe anh che giấu cảm xúc của mình để dặn tụi em làm ngược lại, nhiều khi em cứ thấy nó thật ngớ ngẩn..."

"Anh xin lỗi." Chan thì thầm trước khi rít điếu thuốc: "Thật ra thì cả ngày hôm nay đối với anh rất tệ, anh thậm chí còn không có chút sức lực nào để đi học... Anh chỉ ra khỏi nhà vì câu lạc bộ thôi, anh không muốn làm em và mọi người thất vọng..."

"Anh muốn nói gì với em không?" Da bánh mật hỏi, ý muốn Chan chia sẻ với mình về chuyện của anh.

Chan cũng quay sang Hyunjin, quan sát thật kĩ nét mặt cậu: "Hm... Ok, nhưng chỉ khi em cũng chia sẻ với anh."

"Nhưng em đã chia sẻ với anh ở câu lạc bộ rồi-"

"Hyunjin." Chan nhẹ nhàng ngắt lời cậu: "Anh biết em không có quan hệ tình cảm với cô gái nào cả... Em không cần giấu anh điều đó, anh có thể hiểu vì sao em không muốn nói về nó trước mặt mọi người... Nhưng nếu anh đã chọn chia sẻ với em, anh cũng muốn em thành thật với anh."

Người nhỏ hơn nuốt nước bọt, bắt đầu trở nên lo lắng khi biết Chan đã đọc được ẩn ý trong câu chuyện của mình. Cả hai nhìn nhau một lúc trước khi Hyunjin cáu kỉnh nhìn đi chỗ khác.

"Được rồi, em sẽ kể cho anh nghe tất cả... Nhưng nó chỉ được tiết lộ giữa hai ta thôi."

"Chắc chắn rồi, em cứ việc tin anh."

Hyunjin gật đầu, gỡ ray ra khỏi tóc trước khi Chan đưa mình tẩu thuốc.

"Thử không?"

Hyunjin cười khẩy với anh: "Chắc chắn em sẽ bị nó hại cho nghẹt thở."

"Lần đầu thì ai cũng nghẹn mà, không mạnh đâu, em sẽ không khó chịu."

"Hm..."

Cậu đắn đo suy nghĩ một lúc trước khi chộp lấy tẩu thuốc, để Chan hướng dẫn mình cách hút. Hình ảnh Hyunjin dựa vào cánh tay anh, ngậm trên môi tẩu thuốc đáng ra không nên gợi tình thế này, vậy mà anh vẫn thấy cậu rất hấp dẫn, vô cùng hấp dẫn. Chan nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, anh không có lý do gì để nghĩ về điều này cả. Một phần vì cần sa đã khiến anh bị kích thích và chiếc quần đùi đang mặc chắc chắn sẽ không che nổi bất kì hậu quả nào, phần nữa là vì anh không hề thân thiết với Hyunjin, anh thậm chí còn không biết liệu mối quan hệ giữa mình và cậu có thể xem là bạn không. Sau mọi chuyện, cả hai đều đã dứt khỏi mối quan hệ phức tạp của riêng mình, dính líu đến nhau lúc này chính là ý tồi.

Với sự lúng túng, Chan cuống cuồng rút lại tẩu thuốc từ tay da bánh mật khi cậu bắt đầu ho sặc sụa, cả hai nhìn nhau cười đến khi người nhỏ hơn lấy lại nhịp thở bình thường.

"Chà, đây không phải điều em mong đợi."

"Em sẽ quen thôi... Nhưng hãy quyết định vào sau này, anh cũng không muốn em lạm dụng cần sa giống anh."

"Không sao đâu, anh đừng lo." Hyunjin mỉm cười: "Vậy giờ anh muốn bắt đầu trước hay sao?"

Chan đặt tẩu thuốc lên bàn, thoải mái dựa người vào ghế: "Tối qua khi về nhà sau buổi tập, anh đã rất mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Khi anh về đến thì Changbin và Jisung đều không ở nhà, căn hộ vô cùng trống trải và lạnh lẽo... Nó khiến anh thấy chán nản, nên cuối cùng anh quyết định xem lại những video của mình và người yêu cũ."

Khựng lại một lúc, Chan nói tiếp: "Anh biết nếu làm vậy thì người hối hận sẽ là mình, nhưng anh vẫn không kìm được... Thế đấy, anh cảm thấy cả ngày hôm nay vô cùng tệ."

"Em xin lỗi vì bắt anh nhắc lại... Anh biết không, lần sau nếu có ý định ôn lại những kỉ niệm đó, anh cứ việc nhắn tin cho em, em hứa sẽ luôn trả lời anh dù lúc đó là nửa đêm luôn."

"Đừng hứa nếu em không thể giữ lời."

"Ít nhất em đã thử một lần cố gắng." Cậu vừa nói vừa chìa ngón út ra: "Hứa với em là anh sẽ nhắn cho em mỗi khi có ý định làm những việc như đêm qua nhé?"

"Em mấy tuổi rồi? Trẻ lên năm sao?"

Hyunjin cười khúc khích, vẫn vẫy ngón út với anh: "Fighting nào! Nhanh lên!"

"Rồi rồi, đừng lớn tiếng." Chan cười tươi rói, móc nghoéo với Hyunjin.

Vẫn đan ngón út với nhau, Hyunjin lay nhẹ tay Chan, ý muốn anh cùng cậu chạm đầu ngón cái với nhau, ngay thời khắc ấy, một lời thề đã được lập nên giữa cả hai. Hơi ấm kì lạ đột nhiên bao quanh Chan trong căn phòng lạnh lẽo tối tăm, lòng anh dâng lên cảm giác nào đó vô cùng khó nói.

"Còn em thì sao?"

"Em... Hơi phức tạp." HyunJin nói: "Em nói rồi đó, anh không được nói với ai về chuyện này đâu..."

"Anh sẽ không làm vậy."

"Hmm... Em đã hẹn hò với Lee Woojae..."

Chan trố mắt kinh ngạc: "Từ từ đã, Lee Woojae hình như là... Đội trưởng đội bóng bầu dục Lee Woojae ở trường đúng không?"

"Đúng rồi..."

"Ủa-... Nhưng anh tưởng cậu ta thẳng!?"

Da bánh mật lầm bầm gì đó trong miệng, môi bĩu ra đầy khinh khi: "Đó mới là vấn đề! Từ từ rồi em sẽ giải thích cho anh."

Hyunjin lập cập ngồi dậy, nhích người về phía Chan để dựa vào lòng người lớn hơn trong khi anh dang tay để ôm lấy cậu: "Woojae và em chơi chung với một nhóm bạn... Vì cả nhóm thường đi chơi với đội bóng bầu dục và câu lạc bộ cổ vũ nên hai đứa em cũng dần trở nên thân thiết... Em cũng từng nghĩ nó là trai thẳng, vì trước giờ chỉ thấy nó hẹn hò với con gái... Nhưng từ khi nào nó đã bắt đầu tán tỉnh em, rồi cuối cùng tụi em chính thức hẹn hò."

Hyunjin thở dài, lại luồn tay vào tóc: "Vì chưa bao giờ hẹn hò với đàn ông nên có lẽ với nó đây là điều mới lạ, em hiểu, em biết đối với nó cảm giác trải nghiệm việc hẹn hò với mọi xu hướng là thế nào, là để làm gì. Khi nó yêu cầu em giữ bí mật chuyện hẹn hò một thời gian, em chỉ nghĩ ừ thì dù sao nó cũng cần thời gian để làm quen với chuyện này trước khi cả trường biết, ừ thì những gì liên quan đến cả hai đứa đều bị người ta săm soi, vân vân mây mây..."

"Lúc đầu mọi chuyện diễn ra rất ổn, nhưng rồi... Thời gian càng trôi, em càng mất kiên nhẫn. Em muốn mình có thể hẹn hò với nó và công khai cho người khác biết hai đứa này là một cặp. Em mệt mỏi vì cứ phải để ý từng hành động nhỏ nhặt ở nơi công cộng... Tuy nhiên khi em nói với nó về chuyện đó, nó cứ liên tục gạt đi và ca hoài bài ca mình chưa sẵn sàng."

Hyunjin dừng lại, ngẫm nghĩ xem nên nói gì tiếp: "Thật ra thì em nghĩ... Em chỉ là để phục vụ nó thôi, anh biết mà... Nhiều lúc em tự nghĩ mình ngu đéo chịu được, khi nó không bao giờ thích ở bên em quá lâu... Nó chỉ muốn thể hiện mình có thể hẹn hò, có thể chinh phục bất cứ ai nó muốn, và hình ảnh em trong mắt nó cũng không hơn gì một thằng dễ chinh phục."

"Nào không được nói vậy, được ở bên em không phải việc dễ dàng đâu." Chan nói: "Chỉ vì em gặp nhầm người thôi, nó đã lợi dụng tình cảm của em để làm em tổn thương."

"Hm..."

"Rồi giờ thì sao? Em cứ đụng mặt thằng đó à?"

"Xui xẻo là vậy đó, hầu như ngày nào em cũng phải gặp nó, thật khó khi phải vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lúc nào cũng phải vờ như hai đứa em vẫn là bạn bè."

"Em vẫn còn tình cảm với nó sao?"

"Không, em nghĩ đó chỉ là một khoảnh khắc hứng thú thôi, chắc là vì sự quan tâm nó dành cho em... Nhưng giờ thì chỉ còn lại cảm giác ghê tởm." Hyunjin cười buồn: "Em không thể tin mình đã ngủ với một thằng thảm hại suốt ngày bịp bợm rằng bản thân là bi, trong khi những gì nó muốn chỉ là lên giường với em rồi xem chuyện đó như chiến tích để khoe khoang với bạn bè, để ít nhất một lần trong đời nó có thể dảnh mỏ lên nói với người khác rằng mình từng đụ một thằng con trai. "

Chan cắn cắn môi, kéo Hyunjin vào lòng mình thêm chút nữa để an ủi: "Xin lỗi vì những gì đã xảy ra với em."

"Không sao, đâu phải lỗi của anh." Da bánh mật nhẹ nhàng nói: "Thật khó để biết được mình từng bị coi là một thằng ngu."

Chan đưa tay xoa đầu Hyunjin: "Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi, ý anh là... Cảm giác bị coi là một thằng ngu ấy, hoàn cảnh của chúng ta không giống nhau nhưng đến cuối cũng bị xem như trò cười... Em nên ngừng đi chơi với nó từ giờ, có thể sẽ khá hơn."

"Em đã cố nhưng dù có làm gì đi nữa thì cũng vậy thôi... Hoá ra chơi chung với một nhóm bạn cũng không được ích lợi gì..."

"Hmm... Em luôn được chào đón trong nhóm của anh nếu một lúc nào đó chuyện này trở nên quá phức tạp với em."

"Cảm ơn anh..."

Chan khẽ nhích người để nới lỏng cái ôm mình dành cho da bánh mật.

"Em mệt chưa?" Anh hỏi.

"Không hẳn."

"Vậy muốn chơi Mario Kart không?"

Cậu bé tóc nâu nghĩ ngợi một lúc trước khi đứng dậy: "Được thôi, nhưng em muốn chơi Yoshi."









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net