oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

summary : công việc ở công hội lính đánh thuê khiến kaine mệt mỏi, và stuart xuất hiện, chỉ để hành thân xác em thêm kiệt quệ.

warning : r18, rape, chứa cảnh quan hệ tình dục thô bạo, quan hệ tuổi vị thành niên.
_________________________

tại sao em lại muốn trở thành một anh hùng ?

đối với kaine ngày ấy, hai từ 'anh hùng' thực sự là một cái gì đó, một hình tượng mà em luôn khao khát, luôn hướng đến, là ước mơ của em. bao câu từ không thể diễn tả hết nỗi phấn khích tột độ mỗi khi em đọc về các vị anh hùng nổi tiếng nào là spiderman cùng những sợi tơ nhện của anh ấy, hay là batman với những đòn dứt khoát kết liễu tội phạm, và năng lực phi thường của superman. tất cả những điều ấy, em chỉ đơn giản cảm thấy họ thật ngầu, và em khâm phục cách họ diệt gian trừ ác, tôn vinh cái thiện.

em ước gì mình sẽ lớn thật mau, thoát khỏi vòng kiểm soát của cha mẹ, để có thể đi đây đó giúp người, làm cho cuộc sống này tốt đẹp hơn.

một giấc mơ ngây thơ đến nực cười của một đứa trẻ hồn nhiên đến khờ dại.

rồi rốt cuộc em cũng nhận ra thế giới ngoài kia không giống những câu chuyện cổ tích màu hồng mà em vẫn hay đọc. em luôn ấm ức cái cách cha mẹ giam lỏng em, nhưng giờ đây em lại ước mình đã ngoan ngoãn ở trong vòng tay ấy. thế giới ngoài kia chẳng có chút gì giống tưởng tượng của em, nó kinh tởm, nó giả dối, nó đen ngòm những tư tưởng méo mó đến độ khiến em phát ốm lên.

chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, và khi chưa nếm trải cay đắng của cuộc đời thì công tử ngậm thìa vàng như em nào biết đến những điều đen tối ấy.

trải qua một biến cố lớn, kaine của giờ đây không còn đó những hoài bão thơ ngây ngày nào. theo lời richter, thì việc em còn sống đã là một kì tích rồi. đáng lẽ em đã chết, nhưng lão già đó đã kéo em về từ địa ngục và vực dậy niềm tin mà em đã chôn xó từ lâu, bắt em phải sống tiếp đến tận bây giờ.

em vẫn còn nhớ như in những câu từ của richter, rằng sức mạnh không phân thiện ác, chỉ con người mới vậy thôi. chính điều này đã khơi gợi lại hi vọng trong em, và em tình nguyện đi theo lão.

nhiều năm sau đó, kaine vẫn luôn cố gắng trở thành một hình tượng anh hùng lý tưởng trong mắt mọi người, một lính đánh thuê chính nghĩa cống hiến sức mình cho đời. nhưng khi em nhìn lên những vệt máu dài của quá khứ đọng lại trên tay mình, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. em không chắc kẻ như em còn có tư cách với cái danh đó, nhưng em sẽ không buông bỏ lần nữa, em tin rằng câu trả lời vẫn đang đợi em.

lý tưởng. nó giống như mặt trời, em luôn muốn đến gần, nhưng lúc nào cũng bị vầng hào quang từ nó làm cho chói mắt, nếu em vẫn cố chấp muốn chạm vào, thì da thịt em sẽ bỏng rát biết bao. và rồi khi em kiệt sức, em sẽ bị cái gọi là hiện thực nhấn sâu vào hố đen vô tận mà em không thể phản kháng.

bởi đó chính là cách cuộc sống vận hành.

//

đã hai ngày rồi kaine không có lấy một giấc ngủ đầy. em còn nhớ vẻ mặt như thấy ma của richter vào lúc sáng, lão già đó lúc nào cũng phàn nàn về chế độ ăn ngủ nghỉ vô điều độ của em, nhưng sáng nay coi bộ lão gắt lên trông thấy, lão bắt em phải nghỉ ngơi ngay lập tức, nếu không sẽ từ mặt em luôn.

em không còn là đứa con nít bị dọa là sợ răm rắp làm theo lời người lớn. nhưng trông lão lo sốt vó lên thế thì cũng trèo lên giường cho có lệ, chứ thật tình dù mỏi mệt đến lờ đờ cả người thì em cũng không yên lòng chợp mắt nổi.

kaine là kiểu người muốn là phải giải quyết cho xong việc, rồi nghỉ gì thì nghỉ bù sau, nhiệm vụ của em còn chất đống ra đó thì ngủ làm sao được. em đã gửi thư cho cả chục tên tội phạm để cảnh cáo rằng mình sẽ đến xử tội bọn chúng trong ngày hôm nay, bây giờ sủi kèo thì chẳng khác gì kẻ khoác lác. mà em thì ghét những kẻ giả dối như vậy.

kaine quay về thực tại với tiếng la hét thảm thiết từ gã đàn ông trước mặt. vì mải rông ruổi theo những ý nghĩ vu vơ mà em quên mất mình đang làm gì.

vốn dĩ sau khi giải quyết xong tên trùm sỏ mafia, cũng là người cuối cùng em gửi thư cảnh cáo, đồng nghĩa với việc em đã có thể về nhà và đánh một giấc ngon, à- trước đó chắc phải nghe lão già kia mắng vì tội trốn đi nữa. em thở dài khi tưởng tượng ra cả bài giáo huấn từ richter, chân vẫn rảo bước trong con hẻm vắng mà em vẫn đi thường ngày để về.

nhưng em nào có hay hôm nay em không về một mình nữa.

một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo em từ phía sau, em chưa kịp phản ứng thì cả người đã đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo.

-" ơ, không phải gái mà là đực rựa à ? chán thế. "

đầu óc còn lơ tơ mơ sau chấn thương, nhưng em nhận ra đó là giọng của một tên đàn ông. bàn tay kinh tởm của hắn vẫn siết lấy cổ áo, còn đè lên người em khiến em khó thở. nguy hiểm còn gấp đôi khi sau lưng hắn ta vẫn còn thêm hai tên nữa, mặt mày tên nào cũng bặm trợn, nhìn qua đã biết dân chợ búa.

-" tao đã bảo mày kiếm gái thì ở chỗ kia cơ mà, mày nhất định tới nơi khỉ ho cò gáy này thì kêu than cái gì nữa. ", một trong hai tên phía sau nhăn nhó bảo.

-" tch, chán chết, đứng từ nãy đến giờ. ", qua ánh sáng lờ mờ từ những cây đèn cũ, em có thể thấy gã trước mặt mình đang cay cú rõ.

-" vậy thì thả tôi ra đi. ", kaine nhẹ giọng, em không muốn đánh đấm gì nữa, hiện tại em chỉ cần về nhà trong yên bình là đủ.

em chẳng hiểu mình đã bảo cái gì ghê gớm lắm hay sao mà ngay tức khắc, ba tên đàn ông thay đổi thái độ rõ.

-" ồ, mày cũng thú vị phết. mày nghĩ bọn tao chờ mồi nãy giờ mà sẽ dễ dàng thả mồi đi à ? ", gã phía sau bật cười.

-" thả tôi ra cơ đấy. ngây thơ quá, cưng à. ", kẻ kế bên phụ họa.

-" tao không có hứng thú với một thằng cùng loài, nhưng nhìn kĩ thì mày trông cũng xinh trai đấy. ", gã trước mặt nâng cằm em lên, liêm liếm môi, thành công làm em sởn cả gai ốc vì kinh tởm. em biết chúng định làm gì.

-" tôi cảnh cáo lần cuối, mau buông ra. ", kaine đanh mắt lại, tỏ vẻ đe dọa. nhưng trong mắt bọn không sợ trời đất thì chúng chỉ thấy một con thú nhỏ đang xù lông không hơn không kém.

-" ôi trời đất ơi, tao lại sợ quá. miệng người đẹp không nên dùng để dọa dẫm đâu, chi bằng mày bú cái khác của tao thì có ích hơn đấy. ", hắn cười khoái trá, một tay vẫn giữ chặt em, tay còn lại lần mò nơi khóa quần.

kaine không còn cách nào khác, trực tiếp dùng một chân đạp hắn văng vào bức tường đối diện trước sự ngỡ ngàng của hai tên còn lại. em toang chạy ngay đi thì bị một tên khác nắm lấy chân cho ngã nhào.

-" thằng oắt này, mày trông vậy mà gan to nhỉ ? được thôi, mày muốn dùng vũ lực thì bọn tao chiều. "

kaine vốn chỉ muốn vật ngã chúng ra rồi chạy nhưng ngay khi thấy chúng sử dụng đến cả dao thì hoảng hồn né tránh. nhiệm vụ kết thúc, bản thân em hiện tại không sử dụng huyết mạch, huyết dực của em chưa được kích hoạt khiến em rơi vào tình thế hoàn toàn bị động. mặc cho đã cố tự vệ bằng tất cả sức lực nhưng một đấu ba thì làm sao nổi, trong phút chốc em liền bị áp đảo đến thảm thương. cuối cùng, bản năng sinh tồn đã làm em ra tay giết chết một tên bằng tay không. khoảnh khắc khi gã đó ngã lăn ra đất, tắt thở trong sự kinh hoàng của hai tên còn lại, em đã chẳng màng đến hình tượng anh hùng gì nữa, chúng đã bắt em làm như thế. huyết dực được tung ra, xén ngang cổ gã bên trái khiến hắn phun máu chết không nhắm mắt tại chỗ. tên cuối cùng thấy cả hai đồng bạn mình chết thảm như thế thì run rẩy đến bĩnh cả ra quần, mặt xanh như tàu lá chuối nhưng cũng chính vì quá sợ hãi mà hắn chẳng thể cử động nổi.

-"..q-quái, quái v-vật, quái vật ! c-cứu, cứu v-.. ", chưa kịp nói hết câu, hắn liền bị dây huyết mạch trói chặt cổ, nhấc lên không trung.

-" ta, quái vật ? ", kaine cười nhạt một tiếng, từ từ tiến lại, đôi ngươi ánh lên màu đỏ chết chóc-" cứ cho là vậy đi, nhưng loại cặn bã như các ngươi mà cũng tự nhận mình là con người, thì ngươi nghĩ mình có tư cách gọi ta là quái vật sao ? "

gã đàn ông kia không còn cơ hội nào để trả lời lại em nữa, trực tiếp bị siết cổ đến chết.

nhìn ba xác chết dưới chân, bấy giờ em mới ổn định lại lí trí, rồi trở nên phiền não mà xoa hai bên thái dương. chúa ơi, đáng lẽ ra em chỉ nên đánh ngất bọn chúng là đủ. bây giờ em phải xử lí bãi chiến trường này như thế nào đây ?

đang loay hoay tìm cách tiêu hủy đống xác, em bỗng nghe thấy một tiếng cười khúc khích quen thuộc từ trong bóng tối. em nhận ra kẻ đó là ai, nhưng ngay khi em định mở lời, gã đã cướp lấy quyền lên tiếng trước.

-" ái chà, một lính đánh thuê ưu tú của công hội, anh hùng nhỏ của anh vậy mà lại giết người mặt không biến sắc, đã vậy còn định phi tang hiện trường vụ án. anh có nên bất ngờ không nhỉ ? "

-" stuart, ngươi- từ khi nào mà.. ", kaine bối rối nhìn gã đàn ông trong bộ đồ trắng. em đoán gã vô tình đi ngang qua rồi nấp đây, chứng kiến toàn bộ quá trình em ra tay với ba kẻ biến thái đó. nhưng em đã quá mệt rồi, chẳng buồn đôi co với hắn nữa.

-" haha, nhìn mặt em kìa, ngơ ngác thấy thương ghê. ", stuart vẫn mang bộ mặt hết sức ngứa đòn, gã tiến đến choàng vai người nhỏ hơn nhưng bị em lạnh lùng hất ra.

-" thấy hay không thì mặc xác ngươi, ta không quan tâm. nếu không giúp được gì thì biến đi, hôm nay ta không có tâm trạng đánh nhau với ngươi. ", kaine nói mà không thèm nhìn gã, em định bỏ đi thì bị gã nắm lấy tay giữ lại.

mẹ nó, đây là lần thứ ba rồi đấy.

-" thôi mà, đã hơn một tuần rồi anh em mình chưa thấy mặt nhau đấy, sao em vô tình vậy ? trước giờ thấy mặt anh là em dí tới cùng luôn, nay anh dâng xác tới thì lại bỏ đi. kaine, sống sao cho vừa lòng em vậy. "

-" mau bỏ ra ! ta đã bảo là hôm nay ta không có hứng, cút cho khuất mắt ta nếu ngươi không muốn số phận của mình giống ba tên này. ", con mẹ nó gã thật sự biết cách làm em phát điên lên, làm ơn đi, em chỉ muốn về nhà thôi mà. hết gặp biến thái lại tới âm binh, đây là phần thưởng ông trời ban cho vì em đã diệt ác cứu người hả.

-" không muốn. ", stuart chỉ đáp vỏn vẹn thế, gã ôm chặt kaine hơn. đúng lúc em định cho gã một cùi chỏ vào đầu thì gã tiếp tục nói-" em không nên lang thang lúc tối mịt như vậy, khi ấy nếu cỡ tầm khoảng mười tên bao vây lấy em, em sẽ làm gì đây ? "

mắt kaine mở to đôi chút, em không ngờ những lời này từ một kẻ như stuart. điệu bộ quan tâm của gã làm em phát tởm, bởi em biết những gì gã dành cho em chưa bao giờ là thật lòng, em sẽ không bao giờ, không đời nào tin bất cứ lời nào từ gã nữa. sẽ không.

-" không phải việc của ngươi, dù có cả trăm tên ta cũng sẽ xử lí toàn bộ, giờ thì mau cút ra ! đừng để ta nhiều lời. ", tiếng gầm gừ trong cổ họng em rõ hơn. em vùng mạnh khỏi gã, làm ra vẻ 'ngươi không cút thì ít ra hãy để ta đi', nếu không dây dưa với tên chó má này thì chắc hẳn em đã về tới nhà từ lâu rồi.

nhưng stuart đúng là lỗ tai cây, vua lì đòn. gã chưa bao giờ buông tha cho em cả.

vừa bước đi hai bước, cổ tay em lần nữa bị kéo, với một lực rất mạnh, hoàn toàn đem người em giật lùi về sau. kaine mất thăng bằng và ngã nhào vào lòng stuart.

-" anh hùng nhỏ, em định đơn giản rời đi sau khi giết bao nhiêu người à ? ", tông giọng ngân nga khốn nạn đó vẫn cứ è è gần tai em, gân xanh gân đỏ trên trán em càng rõ ràng. đủ rồi, không cho gã ít nhất một cú đấm thì em không còn là kaine nữa.

nhưng trước khi em kịp thi triển kế hoạch trong đầu mình thì gã đã nhanh hơn một bước mà khống chế em từ phía sau lưng. ngực em bị dồn vào bức tường, tay chân bị kìm chặt, và cái mẹ gì vậy, gã thực sự đem theo còng tay để bắt em như một tên tội phạm luôn đấy à ?!

-" stuart, tên điên này ! thả ta ra, ngươi nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy !? "

ồn ào thật. stuart đã nghĩ như thế, gã bắt đầu rải nhẹ từng cú chạm môi lên gáy em, thành công khiến kaine cứng họng vì sốc.

có lẽ đây là tình huống khó chịu nhất mà em từng gặp. hô hấp em dần trở nên không ổn định do áp lực tác động lên cơ thể. hai tay bị khóa chặt bởi chiếc còng tay khiến em hoàn toàn không phản kháng được chút gì, chỉ biết chôn chân trong cơn sốc không nói nổi thành lời. stuart nom có vẻ khoái chí trước sự bất lực đó, những ngón tay của gã từ từ di chuyển từ gáy em xuống, vuốt ve khắp cơ thể em, mỗi nơi gã động chạm đều đem lại cho em một cảm giác kinh khủng đến mức lông tơ em dựng đứng cả lên. những nụ hôn ướt át vẫn tiếp tục gieo rắc quanh cổ, khiến em liên tục rùng mình. phải mất một lúc để em thực sự nhận ra thú tính của gã, và em bị dọa sợ bởi nó.

nó chính xác giống như những gì ba gã đàn ông kia định làm với em lúc nãy.

-" bệnh hoạn, biến thái, đồ kinh tởm ! ta chặt tay ngươi thật đấy, khôn hồn thì buông ta ra ! cút xéo ngay lập tức cho ta ! ", kaine mất bình tĩnh mà vùng vẫy liên hồi. em thúc mạnh cùi chỏ về sau, nhưng stuart đã né được một cách dễ dàng, lại còn dùng tay chặn lại như không. ah, em ghét loại cảm giác này nhất, bất lực, mệt mỏi và cả nhạy cảm.

-" đừng dối lòng mình nữa kaine. thừa nhận đi nào, ai mới là người đang hứng lên vậy nhỉ ? ", hơi thở nóng phầm phập thổi vào tai em khiến em co rúm lại, gã khốn nạn đó còn dùng đầu gối chen vào giữa hai chân em, động nhẹ phần nhạy cảm.

kaine nhất thời không tin được bản thân mình lại bị kích thích bởi loại chuyện này. một màu đỏ lan từ mặt em tới tai, em cảm thấy mình thật biến thái và đáng xấu hổ tới không thốt nên lời.

ngược lại với dáng vẻ khổ sở ấy, stuart vẫn ung dung thu hết biểu cảm thú vị của em vào tầm mắt, nhoẻn miệng cười ranh mãnh. ôi, anh hùng nhỏ ngây thơ của gã, nhìn bộ dạng cấm dục thường ngày đó thì gã thừa biết em vốn là một đứa trai tân mười sáu tuổi rồi. từ sau khi gã sát hại gia đình em, trong tâm trí em chỉ mãi ôm thù hận, còn lão già khọm kia cũng có dạy em mấy thứ giáo dục giới tính bao giờ đâu, thế nên về mặt tình dục, em mù tịt chẳng biết tí gì. gương mặt xấu hổ đó của em càng khiến gã thêm hưng phấn, chỉ nghĩ tới việc dạy cho một đứa trai mới lớn như em những thứ hư hỏng đó thôi mà đũng quần gã cương sắp rách luôn rồi đây này.

ừ, gã sắp làm chuyện phạm pháp một bé trai độ mười sáu mười bảy đấy. nhưng ai làm gì được gã nào ? bắt gã bỏ tù à, ngày đó còn xa lắm em ơi.

-" ngươi.. không- ngươi đã làm gì ta ? ", vẻ đe dọa khi nãy giờ đã bay đi đâu mất theo từng đợt run rẩy trong tông giọng của em. gã yêu bộ dạng sợ hãi này của em quá đi thôi.

-" nah nah, không bé cưng à, phải là anh định làm gì em mới đúng, chúng ta còn chưa vào việc chính mà. ", stuart liếm môi khô khốc, còn giễu cợt chỉnh đốn lại câu nói của em nữa.

kaine hận mình không thể cho gã một đao ngay cổ tại đây, gã ta quả thật khôn lỏi khi chọn đúng thời điểm em đang cạn kiệt sức lực để giở trò. ngay khi em đang cố kích hoạt huyết mạch của mình một lần nữa, thì bỗng dưng giật nảy người khi cảm nhận được một cơn nhói ngay bắp tay trái.

stuart, gã đã tiêm thứ gì đó vào người em.

-" ah. đừng nhìn anh như vậy, em đang làm anh nứng tới phát điên lên đây này. ", gã rút kim tiêm ra trước ánh nhìn kinh hoàng của em.

thuốc của gã phát tán với một tốc độ chóng mặt, ngay lập tức đầu óc em quay cuồng, choáng váng tới độ hình ảnh trước mắt không được rõ ràng nữa. nóng. cái nóng rực lửa tuôn trào từ huyết mạch của em ra tận da thịt, khiến chúng ửng đỏ như thiêu đốt cả người em. hô hấp em ngày một nặng nề thêm, thiếu điều không thở ra hơi nữa. hàng loạt những cảm giác kì lạ mà em chưa bao giờ trải qua trước đây bỗng nhiên ập đến xâm chiếm lấy em, cộng với cơn mỏi mệt trước đó nữa, trời ơi, em sẽ chết mất thôi.

-" hah- chết tiệt. stuart, ngươi..! c-cái đó, là thứ gì ? "

-" hmmm.. ", gã ngứa đòn đó cố tình ngân dài như trêu tức em, sau đó chốt hạ bằng một câu không thể nào khốn nạn hơn.

-" em đoán xem ? "

kaine định chửi gã một câu gì nữa, nhưng gã đã nhanh chóng chặn đôi môi hỗn hào này bằng một nụ hôn. em trợn mắt, không tin được việc trước mắt là thật. gã mơn trớn vành môi, lưỡi tiến đến đòi vào nhưng em đã nhanh chóng mím chặt môi lại, em hồn nhiên nghĩ rằng làm thế thì gã sẽ buông tha cho em. nhưng không, gã lại làm thứ khác tệ hơn gấp trăm lần. thấy em chống đối, mắt gã khẽ giựt giựt một chút không hài lòng, ngón tay gã miết dọc khuôn ngực em, ngắt nhẹ nơi đầu vú nhạy cảm.

-" ứm- ?! "

không ngoài dự đoán, kaine hé miệng hét lên một tiếng, gã nhân cơ hội đó luồn lưỡi vào, mạnh mẽ khuấy đảo. đối với một người hơn em chín tuổi, rõ ràng stuart có kinh nghiệm và hiểu biết hơn, trong khi em chỉ là đứa trai tơ chưa từng tiếp xúc với cô gái nào, thậm chí nắm tay em còn không dám, thế mà cũng có ngày bị kẻ thù truyền kiếp đè xuống hôn lấy hôn để. đầu óc kaine triệt để đóng băng, quay cuồng trong mơ hồ mặc cho gã làm càn trong khoang miệng mình, bởi em cũng chẳng còn sức lực chống trả. stuart thấy em bất lực thế thì lấy làm khoái trá lắm, gã tự nhiên khám phá hết mọi ngóc ngách trong khuôn miệng nhỏ ngọt ngào của em, hết mút rồi lại đá, chiếc lưỡi ranh ma của gã lần mò tìm chiếc lưỡi rụt rè của em, cùng quấn lấy nhau mà khiêu vũ, tạo ra những âm thanh chọp chẹp khiến người ta đỏ mặt. bàn tay gã cũng chẳng yên phận mà ngao du ngang dọc khắp cơ thể em, xoa nhẹ hai đầu vú rồi lướt xuống phía rốn, đầu gối vẫn yên vị giữa hai chân em lính đánh thuê tội nghiệp, lâu lâu lại thúc nhẹ một cú, nhiêu đó cũng đủ làm em giật bắn người run rẩy.

trong một khắc, kaine gần như quên cách thở, đồng tử em dần mất đi vẻ tiêu cự, thay vào đó là một tia dục vọng sáng lên nơi đáy mắt. em ghê tởm chính bản thân mình, em kinh sợ trước loại khoái cảm này, nó đang khiến em đánh mất lí trí. stuart, gã thực sự định giết em, gã đã cuốn lấy em gần một phút rồi, em sẽ chết vì thiếu oxi mất. kaine run rẩy đưa đôi tay đang bị còng chặt mà đập bùm bụp vào ngực gã, cầu mong gã sẽ thương xót buông em ra. và gã dứt môi em ra thật, nhưng chỉ một vài giây với một khẽ hở đủ cho em lấy lại chút dưỡng khí, rồi lại mạnh bạo quấn lấy môi em lần nữa.

không chỉ một mà là hai nụ hôn, điều này là quá sức với một đứa trẻ thiếu niên ngây ngô như kaine chưa chạm môi với ai bao giờ.

-" phù.. "

stuart thả em ra khi cả hai gần như không thở nổi. gã chỉ thở hắt ra một hơi trong khi kaine bé nhỏ thở hổn hển liên tục như chưa bao giờ được thở, em tham lam tựa muốn hít hết không khí xung quanh mình, còn nấc lên vài tiếng nữa, đáng yêu thật đấy. người em đổ gục hoàn toàn vào lòng gã, lúc này gã như chiếc pha cứu sinh duy nhất mà em bám víu được giữa biển khơi dào dạt vậy, chân em run tới nỗi nếu không có gã giữ lấy thì chắc hẳn em đã ngã gục xuống đất rồi.

-" hah, hức- ư.. "

-" bé con, cho anh xem mặt em nào. ", đó là một mệnh lệnh, gã nắm lấy cằm em bắt ép em phải đối mặt với gã. mặt em ửng đỏ như một quả đào mộng, nước mắt nước mũi tèm lem thấm đẫm hai má, đôi mắt dù đẫm nước nhưng vẫn mang ánh sắc lẹm trừng trừng vào gã, vừa ấm ức vừa đe dọa, nhưng gã chỉ cảm thấy quá đỗi buồn cười và dễ thương. stuart nhìn tới nóng mắt bộ dạng vô cùng dâm đãng của đứa em hàng xóm, gã nứng tới sắp mất kiểm soát mà đè em ra chơi nát cái lỗ nhỏ ấy rồi. anh hùng nhỏ của gã từ khi nào mà hư hỏng đến thế chứ, em dễ dãi phô bày hết mọi thứ cho kẻ thù của mình một cách không phòng bị.

-" b-bỏ ra, bỏ ta ra đi mà.. ", kaine thều thào cầu xin, bàn tay gấu lấy góc áo gã. em bé mạnh miệng hỗn láo khi nãy giờ chỉ còn biết khóc rưng rức năn nỉ người lớn xấu xa trước mặt đừng phạt em.

gã không quan tâm đến vẻ nài nỉ của em, trực tiếp lần mò hành sự. má nó chứ em mặc vậy thường ngày mà không thấy nóng hả, kín đáo tận hai-ba lớp trong ngoài, đang nứng mà gặp đứa ăn mặc như em chắc gã xách quần đi về cho rồi. stuart vừa lầm bầm chửi thề vừa cởi lớp áo ngoài em ra, kaine biết gã đang định xâm hại em, nhưng mọi sự phản kháng của em đều công cốc, thứ thuốc khi nãy gã tiêm vào đã khiến đầu óc em mụ mị, và em nghĩ mình cũng đã điên theo gã mất rồi, khi em tự mình cởi nốt hàng nút còn lại trước sự ngỡ ngàng của nhà sưu tầm.

-" ngoan lắm, thế mới là bé ngoan của anh chứ. ", gã liếm môi, hai ngón tay siết mạnh đầu vú em như một phần thưởng cho sự tự nguyện hiếm có này. người em giật lên một chút trước kích thích, em không kiềm được tiếng rên rỉ nữa, nức nở lắc đầu. quần em bị kéo tụt đến tận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net