Chương 5.2: 5 Sản Phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong biệt viện, Diệp phụ thân cùng Tư Thanh đang tất bật chuẩn bị. Tình hình của vị dựng phu bị Pháp sư kia rạch một vết đang rất nguy hiểm. Diệp phụ thân cũng không chuẩn bị nhiều, chỉ cởi áo choàng bên ngoài làm tấm lót phía dưới, sau đó cho sản phu nằm lên trên.

- Này, ngươi nghe ta nói không? Ngươi tên là gì?

- Chu.........Ngôn.......Thanh - Y thều thào trả lời.

- Được, Chu Ngôn Thanh, ngươi nghe ta nói, hiện tại ngươi không thể sinh hài tử theo cách bình thường, ta sẽ tiến hành rạch bụng ngươi, đưa hài tử ra ngoài. Ngươi giữ chặt người của tướng công nhà ngươi, cắn chặt túi hương này. Chịu đựng một chút, hài tử sẽ không sao.

Chu Ngôn Thanh lúc này đang được tướng công của y - Tả Ngạn, giữ chặt trong lòng, trong bụng hài tử đấm đá với lực đạo rất mạnh khiến y cảm thấy sống lưng lạnh toát. Máu bên dưới không ngừng chảy ra, khiến y dần lịm đi. Áo bên ngoài đã được Diệp phụ thân cởi ra, lộ ra phần bụng to ngất, hài tử nháo mạnh liệt đến nỗi có thể thấy được dấu chân hằn lên bụng. 

Diệp phụ thân sau khi dặn dò y xong, cầm tay bắt mạch để xác định tình trạng thêm một lần nữa, sau đó bảo các ám vệ của Phó Hoành Dương giúp đỡ: người thì châm lửa, người thì tìm vải sạch, người thì giữ chặt tay và chân của Chu Ngôn Thanh. Diệp phụ thân từ hòm thuốc chuyên dụng của mình sắp xếp theo thứ tự các loại dao mổ, kim chỉ,... và cuối cùng là túi hương đã tẩm mê dược cho Chu Ngôn Thanh ngậm chặt.

Chỉ một chút sau, mọi thứ đã được sắp xếp xong. Diệp phụ thân cầm dao, đưa qua ánh lửa một lúc, sau đó một tay giữa chặt bụng Chu Ngôn Thanh, một tay dứt khoát rạch ngang một đường khiến máu tươi bên trong ào ạt chảy ra. Đột ngột bị cơn đau thấu trời đột kích khiến Chu Ngôn Thanh cong mình, thét lên thống khổ. Y giãy giụa, quằn quại nhưng tay chân lại bị Tả Ngạn và các ám vệ giữ chặt. Nhưng chỉ một lát sau, y kiệt sức nằm thoi thóp trong lòng Tả Ngạn, miệng cắn chặt túi thơm, tiếp tục chịu đựng cơn đau bén nhọn bên dưới.

Rạch được một lớp, bên trong vẫn còn vài lớp nữa. Diệp phụ thân không ngừng động tác, tiếp tục lại dùng dao dứt khoát rạch mạch lên bụng y. Sau mỗi lần rạch, ám vệ bên cạnh lại giúp ông dùng khăn sạch lau đi dòng máu đang chảy ra. Rất nhanh, hai tay Diệp phụ thân đã nhuộm đầy máu. Mà lớp đệm phía dưới, máu cũng đã thấm một mảng lớn.

Sau vài lần rạch, Diệp phụ thân cũng đã thấy được hài tử bên trong. Ông vội đưa tay vào trong, chạm được đầu hài tử, giữ chặt lôi ra. Mà Chu Ngôn Thanh lúc này, đã sớm không còn sức giãy giụa, y chỉ có thể nằm trong lòng Tả Ngạn chịu đựng cơn đau, ánh mắt dần tiêu cự, từ từ rơi vào mơ hồ. Lúc này, một cơn đau khiến y thống khổ, nhăn mặt đau đớn, mồ hơi ướt đẫm cả người. Y cảm nhận được bàn tay của Diệp phụ thân đưa vào trong, sau đó một vật thể theo đó trôi tuột ra. Chu Ngôn Thanh thở phào.

Lôi được hài tử ra, Diệp phụ thân vội đưa cho Tư Thanh gần đó xử lý đứa bé, còn mình thì quay lại bên Chu Ngôn Thanh. Hài tử đã ra ngoài, việc cần làm hiện tại là giúp y khâu lại vết rạch kia. Diệp phụ thân vội cầm lên cây kim, khử qua lửa nóng, bắt đầu khâu lại. Việc khâu này còn đau đớn hơn khi bị rạch bụng khi nãy, khiến Chu Ngôn Thanh đã rơi vào hôn mê mồ hôi tuôn ra không ngừng, mày nhăn lại cực kì đau đớn. May mắn, chỉ một lát sau, Diệp phụ thân đã xử lí xong, cả phụ tử đều vượt qua nguy hiểm. 

Quay đầu nhìn Diệp Tư Thanh, thấy nàng gật đầu, Diệp phụ thân liền cùng các ám vệ cùng đưa Chu Ngôn Thanh về Diệp An Các theo dõi thêm, để lại Diệp Tư Thanh cùng phu phu sản phu còn lại và hai ám vệ.

----------------

Bên này, Diệp Tư Thanh cũng tất bật chuẩn bị tiếp sinh cho sản phu. Y tên Nhậm Mẫn, cùng tướng công Đào Hiên là thương nhân kinh doanh lương thực, thực phẩm nhỏ. Những ngày Nhậm Mẫn mất tích, Đào Hiên liên tục không ăn không ngủ huy động gia đinh cùng bằng hữu gần xa tìm kiếm y. Nhận được tin báo, y vội theo Diệp phụ thân chạy đến đây. Ôm ái nhân trong lòng, hắn không khỏi xót xa. Nhưng cũng may, vì bọn họ tới kịp, nếu trễ một chút nữa, không biết Nhậm Mẫn sẽ xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Nhậm Mẫn đang được Đào Hiên đỡ đi lại trong phòng. Một canh giờ trôi qua, sản khẩu của y từ một lóng nhưng chỉ mở được năm lóng, nhưng đồng thời cũng vắt kiệt sức của y. Mấy ngày qua, vì ăn uống dưỡng thai không tốt, lại cộng thêm căng thẳng cùng lo lắng kéo dài khiến tình trạng thân thể của Nhậm Mẫn suy nhược. Lúc chiều, bọn y bị lão Pháp sư cùng đám thuộc hạ ép bọn họ uống một loại dược đắng chát không rõ thứ gì nhưng khiến bụng bọn họ căng trướng, không lâu sau thì nước ối vỡ.

Nhậm Mẫn hai tay hai chân bị trói chặt, bụng lớn trụy xuống căng cứng, hài tử bên trong quẩy mạnh khiến ruột gan y đảo lộn. Nhậm Mẫn chỉ có thể cắn chặt khối vải trong miệng, không ngừng lăn lộn, giãy giụa khắp nơi, tiếng rên rỉ không kìm được phát ra đầy thống khổ. Nhưng chỉ một lúc sau, y cảm thấy kinh hãi và lo lắng vô cùng. Hài tử trong bụng y... đang dần di chuyển xuống dưới khiến xương chậu căng cứng, bụng dưới càng căng trướng, hạ thể nóng rát.

Thấy y đau đớn quằn quại trên đất,một tên hắc y nhân đến bên cạnh, một cước dùng lực đá thẳng từ phần bụng dưới của y lên khiến Nhậm Mẫn đau đớn nôn khan, thống khổ tăng thêm gấp bội. Dưới hạ thể, một dòng máu đỏ dần chảy dọc theo hai chân của y, nhỏ giọt xuống đất.

Trong lúc Nhậm Mẫn đang tuyệt vọng, Diệp Tư Vệ cùng đám người Phó Hoành Dương đã kịp thời xuất hiện. Một lúc sau, khi y dần chìm vào mơ hồ, cả người được bao phủ trong cái ôm ấm áp và một giọng nói quen thuộc xuất hiện trên đỉnh đầu:

- Mẫn Nhi, Mẫn Nhi, ta tới rồi đây. Xin lỗi, ta đã tới trễ rồi. Ngươi đừng ngủ, ngoan, mở mắt nhìn ta một chút thôi.

Được ôm trong vòng tay thân thương, Nhậm Mẫn dần lấy lại được ít thanh tỉnh. Bụng dưới không căng căng trướng, từng đợt cung lui dồn dập xuất hiện khiến y hít thở khó khăn. Mỗi lần hít vào, bụng lớn lại không ngừng xao động khiến y thở ra nặng nề. Tuy ý thức không còn thanh tỉnh nhưng Nhậm Mẫn có thể cảm nhận được sự gấp gáp, lo lắng, hoảng loạn cùng những giọt nước mắt của Đào Hiên.

Lúc này, Diệp Tư Thanh cũng đã tới. Nàng nhìn phu phu hai người đang hoảng loạn, vội cởi tiết khố đã bị nhuốm đỏ của Nhậm Mẫn, tách rộng hai chân của y, sau đó đưa tay vào kiểm tra. Một ngón, đến ngón thứ hai đã thấy Nhậm Mẫn cong người đau đớn. Tư Thanh rút tay ra, dùng miếng vải kế bên lau tay, sau đó vén áo y lên, tiến hành kiểm tra thai vị. Hai tay nàng đặt lên bụng lớn đang căng cứng của Nhậm Mẫn, tiến hành ấn ấn, sờ nắn kiểm tra khiến y đau đến co giật một lúc.

Sau khi kiểm tra xong, sắc mặt Tư Thanh vô cùng nặng nề. Nước ối đã gần cạn, hài tử cũng xuống dưới, đang bị kẹt ở xương chậu. Nhưng sản khẩu của y chỉ mở một lóng. Lại công thêm việc động thai khí và nghỉ ngơi không đủ khiến Nhậm Mẫn gần như kiệt sức. Nếu không lập tức xử lý, cả phụ tử đều gặp nguy hiểm.

Chỉ đút cho Nhậm Mẫn một viên được có tác dụng giúp y thanh tỉnh và trợ sản, sau đó dặn dò Đào Hiên giữ chặt y, Tư Thanh vội nhờ các ám vệ nhóm lửa, còn nàng chuẩn bị nấu dược. Chỉ một lúc sau, thôi sản dược đã được nấu xong với dược liệu gấp ba lần định lượng thông thường.

Đào Hiên nhận chén dược từ tay Tư Thanh, thổi từng muỗng nhỏ đút cho người trong lòng. Dược vừa cạn, Tư Thanh đã lên tiếng bảo hắn dìu Nhậm Mẫn đứng dậy đi lại. Đương nhiên, Nhậm Mẫn lúc này đã không còn sức lực, cả người đều dựa vào Đào Hiên, lê từng bước khó nhọc. Mỗi bước đi của y đều như giẫm lên ngàn kim châm, hài tử kẹt ở giữa khiến hai chân y không ngừng cọ xát đến nóng rát. Đi được vài bước, y không chịu được khụy xuống, được Đào Hiên bên cạnh xốc lên, thở dốc rồi tiếp tục đi lại. 

Một canh giờ trôi qua, sản khẩu chỉ mở được năm lóng, nhưng sản phu đã đau đến muốn ngất đi. Tư Thanh vội cho Đào Hiên đặt y nằm xuống lớp vải sạch. Nàng tách rộng hai chân y ra, dùng khăn thấm qua nước nóng đã được ám vệ chuẩn bị, sau đó lau qua sản khẩu cho y. Được vài lần như thế, nàng đặt khăn xuống, nhờ Đào Hiên cùng các ám vệ giữ chặt người và chân y, còn mình thì đưa hai ngón tay vào sản khẩu nhỏ hẹp kia, từ từ tách rộng ra. Nhậm Mẫn phía trên, cảm nhận được vật thể lạ đang tiến vào sản khẩu, cả người đau đớn không ngừng co rút. Đau đớn ở hạ thể trào dâng mãnh liệt khiến y cảm thấy phần dưới như bị xé toang, không nhịn được kêu la thống khổ. Mà Tư Thanh bên dưới, vẫn không ngừng tay lại, nàng từ từ giúp Nhậm Mẫn mở rộng sản khẩu. 

Sau một khắc, hài tử lúc này dưới sự giãy giụa của Nhậm Mẫn đã dần lộ ra một phần nhỏ. Sản khẩu cũng đã mở được tám lóng. Tư Thanh thấy đã đến lúc thích hợp, vội rút tay ra, sau đó nhìn Nhậm Mẫn dặn dò:

- Nhậm công tử, hài tử đã lộ đầu rồi. Rất nhanh sẽ có thể xuất thế. Ngươi nghe lời ta, dùng lực rặn hết sức.

Nhậm Mẫn gật đầu, dưới tiếng hô của Tư Thanh, căng mình hít hơi thật sâu, dùng lực rặn thật mạnh xuống.

- Uhmmmm............AGRHHHHHHHHHH

- Tốt lắm, đừng dừng lại, tiếp tục nào

- Hựm..........aaaaaaaaaaaa...........agrhhhhh

- Dùng sức

- Aaaaaaa............Ô Ô Ô.........Uhmmmmmm

Hài tử đã lộ ra một khoảng lớn, chỉ cần vài lần đẩy nữa là đầu có thể ra khỏi sản khẩu. Nhưng lúc này, Nhậm Mẫn đã vô lực ngã khụy trong lòng Đào Hiên. Thời gian gần như sắp cạn kiệt, Tư Thanh đành phải nhờ ám vệ bên cạnh hỗ trợ đẩy bụng.

Hai tay ám vệ dưới sự chỉ dẫn của Tư Thanh, đặt lên phần bụng to lớn căng cứng kia, dùng lực đẩy mạnh xuống khiến Nhậm Mẫn đang vô lực cũng phải căng người giãy giụa không ngừng, khối gỗ mềm trong miếng bị cắn nát, đến môi cũng bật máu. 

- Nhậm công tử, gắng lên, một chút nữa thôi.

- Agrhhhh.............uhmmmmmmmmmm

- Đầu ra rồi, tốt lắm. Dùng sức thêm một lần nữa nào.

- AAAAAAAA...............AGRHHHHHHHHHH

Hài tử trôi tuột ra khỏi sản khẩu Nhậm Mẫn, đau đớn cũng lập tức biến mất. Y rơi vào hôn mê.

Hài tử được giao cho ám vệ xử lý, còn tình hình của Nhậm Mẫn bên này lại không được tốt lắm. Máu tươi dưới hậu huyệt không ngừng chảy ra, y đang bị băng huyết. Tư Thanh giao cho các ám vệ ca ca đun dược, còn nàng thì rút từ hòm thuốc một bộ kim châm, dứt khoát châm xuống các huyệt vị quan trọng. Một lúc sau, dược được mang tới, Đào Hiên hoảng loạn từng muỗng đưa vào miệng Nhậm Mẫn. 

Qua một lúc, dưới sự căng thẳng của Tư Thanh cùng những người còn lại, máu tươi ngưng chảy ra. Tư Thanh khẽ thở phào, vội xử lý phần hậu sản cho Nhậm Mẫn. 

Một canh giờ sau, sau khi tình hình của Nhậm Mẫn đã tạm ổn định,  bọn họ lên chiếc xe ngựa cuối cùng, khởi hành về lại Diệp An Các. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net