Chương 6.4: CĐK - QTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc nãy, sau khi sai hạ nhân chạy vội sang Diệp gia nhờ giúp đỡ, Quân Thời Viễn cùng Hạ Tư Vũ cũng chạy ra ngoài tìm kiếm. Vừa đến trước cửa, một nam nhân thúc ngựa dừng lại trước mặt bọn họ. Không khó để Quân Thời Viễn nhận ra người trước mặt chính là Chu đại tướng quân - Chu Đình Khâm. 

Khi Quân Thời Việt còn nhỏ, Chu Đình Khâm đã đi theo phò tá y. Mỗi lần y xuất cung, lúc nào cũng đều là Chu tướng quân đi cùng hộ giá. So với Quân Thời Viễn, Quân Thời Việt lại thân thiết cùng Chu Đình Khâm hơn hẳn. Con người này tính tình cương trực, trầm ổn, từ nhỏ đã lên chiến trường, chiến công không kể xiết, lại nguyện ý bồi Quân Thời Việt làm những gì hắn thích như dạo phố, bắn cung, cưỡi ngựa,... Mỗi lần chinh chiến nơi sa trường trở về, Chu Đình Khâm luôn mang quà từ nơi biên cương xa xôi đến cho Quân Thời Việt, mà người Quân Thời Việt quan tâm duy nhất, cũng chỉ là Chu Đình Khâm. 

Giao tình của bọn họ, Quân Thời Viễn không biết quá nhiều, vì lúc ấy y cũng chẳng có thời gian mà quản, chỉ biết rằng, Quân Thời Việt so với Chu Đình Khâm còn thân thiết và quan tâm hơn cả với y.

Nhưng lúc này, vị đại tướng quân uy vũ trước mặt  đâu còn dáng vẻ trầm ổn như lúc xưa, mắt y thâm quầng, trong mắt hiện lên đầy tơ máu, khuôn mặt đầy lo lắng và mệt mỏi. Vừa thấy phu phu Quân Thời Viễn, Chu Đình Khâm đã vội xuống ngựa hành lễ. Nhưng Quân Thời Viễn không để y hành đại lễ, vội đỡ y dậy, nhanh chóng cất lời

- Chu tướng quân chớ hành đại lễ. Ta đã không còn là Thái Tử năm nào, hiện tại chỉ là một thường dân không hơn không kém. Hơn nữa, chúng ta đang tìm Quân Thời Việt.

- Thái....Quân công tử, Tứ hoàng tử mất tích từ khi nào?

- Từ sáng nay đã không thấy nữa. 

Có trời mới biết Chu Đình Khâm đã hoang mang như thế nào. Sau khi nhận được tin báo của Tần Du Chi về tình hình của Quân Thời Việt cùng hài tử trong bụng y, Chu Đình Khâm không khỏi chấn động. Bỏ mặc tất cả, Chu tướng quân lập tức một người một ngựa không quản ngày đêm, nắng mưa, phóng nhanh tới thành Nam Châu. 

Bỗng Quân Thời Viễn như nghĩ ra một ý gì đó, vội nhìn Chu Đình Khâm gằn giọng

- Chu Đình Khâm, ngươi nói rõ cho ta biết, có phải ngươi biết nội tình bên trong?

- Ta....

- Nói nhanh, ngươi giấu bọn ta chuyện gì?

- Thật ra, hài tử trong bụng Tứ hoàng tử, là của thuộc hạ. Người cùng y ngày hôm đó, chính là thuộc hạ. Mặc dù Quân Thời Du đã hạ xuân dược cùng mê hồn hương khắp phòng, nhưng thuộc hạ kịp thời đến cứu Tứ hoàng tử. Chỉ là lúc đó, ngài thần trí không còn tỉnh táo, cả người nóng rực dính sát vào thuộc hạ. Mà thuộc hạ, cũng bởi vì trúng mê hồn hương, không thể khống chế được bản thân, đã cùng Tứ hoàng tử.....

"CHÁT" Quân Thời Viễn nghe xong, không kìm nén được tát thật mạnh vào mặt Chu tướng quân khiến y lảo đảo, nhưng rất nhanh lại đứng thẳng dậy.

- Tại sao, tại sao lúc đó ngươi không sớm nói ra? Tại sao phải khiến đệ đệ ta chịu khổ như vậy? - Quân Thời Viễn nắm áo y gằn giọng.

- Sáng hôm sau, ta vừa quyết định cùng Tứ hoàng tử nói rõ mọi chuyện thì đã nhận được thánh chỉ đến biên cương, mà Tứ hoàng tử cũng không chịu gặp mặt. Là ta vô năng, tất cả đều là lỗi của ta.

Thấy không khí căng thẳng giữa hai người, Hạ Tư Vũ hạ giọng

- Thôi được rồi, hai người đừng tự trách nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được Thời Việt, chúng ta mau đi thôi.

Ba người bọn họ chạy tìm khắp nơi, bỗng nghe tiếng gọi của Diệp Tư Vệ liền quay lại, nhìn thấy Diệp gia năm người trên xe ngựa chạy về phía bọn họ

- Này, Quân Thời Viễn, ta mới nhận được pháo hiệu của Tư Phong đệ ở bờ rừng phía sau. Xem ra đã tìm được đệ đệ của ngươi ở đó. Mau lên xe ngựa, chúng ta cùng nhau tới đó.

Quân Thời Viễn cùng Hạ Tư Vũ nghe vậy, lập tức lên xe ngựa, mà Chu Đình Khâm cũng ngồi vào vị trí đánh ngựa bên ngoài, thúc ngựa chạy nhanh. Đoạn đường đi gần nửa canh giờ, bọn họ chỉ đi trong một khắc. 

------------------------------------

Diệp phụ thân đã dự liệu trước được tình hình nghiêm trọng, mang theo rất nhiều dược cùng các vật dụng cần thiết. Sau khi kiểm tra cho Quân Thời Việt, Diệp Tư Thanh liền nhận lệnh đun dược theo hướng dẫn của phụ thân. Rất nhanh, dược đã được đun xong. Đích thân cha nhỏ nhận lấy, hướng Quân Thời Việt đang giãy giụa trong lòng Chu Đình Khâm, nhanh chóng cho y uống cạn. Còn Diệp Tư Thanh lại tiếp tục đun thôi sản dược.

Dược vừa được uống xong, Diệp phụ thân bên này tháo dây lưng của y ra, nhanh chóng đặt tay lên bụng lớn cứng rắn xao động dữ dội của Quân Thời Việt, dùng lực giúp y thuận thai.

- AGRHH.......Bỏ ra.......uhmm.....đừng....agrhhh

- Thời Việt, cố gắng một chút - Quân Thời Viễn cùng Hạ Tư Vũ mỗi người một bên giữ chặt tay y.

- AGRHHH.....Không.....đau....ách...a.....đau quá. Thả....ta..ra.aaaaaaaaaaaa

- Gần được rồi, chỉ một chút nữa thôi

-Ô ô ô......aaaaaaaaaaaaaaaaa

Quân Thời Việt không biết y đã đau bao lâu, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bụng bị lực đạo ấn ấn xoay xoay như muốn xé rách, ruột gan đảo lộn khiến y ho cùng nôn khan không ngừng, đau đến không chịu nổi. Nhìn bàn tay đang đè lên bụng mình, Quân Thời Việt muốn dùng sức hất tung ra. Nhưng cả người và tay y bị giữ chặt, chân vô lực đạp mạnh rồi chà xát xuống đất chịu đựng cơn đau. Hết cách, y chỉ có thể gồng mình, chịu đựng đau đớn trong vô vọng.

Qua một lúc sau, trong lúc Quân Thời Việt quay cuồng trong đau đớn, bày tay kia dừng lại. Y mơ mơ hồ hồ nghe được giọng nói đầy vui mừng:

- Xong rồi, hài tử đã quay về đúng vị trí. 

Diệp phụ thân nói xong, chưa kịp để nhóm người Quân Thời Viễn vui mừng, lại nhìn người đang thoi thóp trong lòng Chu Đình Khâm, cất giọng

- Tuy nhiên, sản khẩu của y chỉ mở năm lóng, nước ối lại chảy cạn. Trước mắt, ta sẽ cho y dùng thôi sản dược, sau đó các ngươi đỡ y đứng dậy đi lại một chút. Tình hình này chắc chắn y không thể quay về Diệp An Các, buộc phải sinh ngay tại đây. 

Diệp phụ thân dứt lời, thôi sản dược đã được mang đến. Quân Thời Viễn nhận lấy, hướng ấu đệ đã hôn mê trong lòng Chu Đình Khâm, từng muỗng đút y uống cạn. Rất nhanh, công dụng của thôi sản dược đã được phát huy. Quân Thời Việt bị đau đớn làm tỉnh dậy. Vừa mở mắt, y đã ôm bụng rên lên vì đau, mồ hôi ướt đẫm cả ngoại bào, khuôn mặt trắng bệch, tiếng rên rỉ thống khổ bật khỏi yết hầu. 

Cha nhỏ cho y ngậm loại dược Tư Thanh đã chuẩn bị sẵn để giúp y lấy sức, sau đó đỡ Quân Thời Việt dựa vào người Chu Đình Khâm và Hạ Tư Vũ đi lại. Còn Quân Thời Viễn cùng tỷ đệ Tư Duệ đang cùng phụ thân cất đi lớp vải lót đã sớm ướt đẫm ban đầu, thay bằng lớp vải dày hơn và rộng hơn, đồng thời đun dược cùng chuẩn bị một số vật dụng cần thiết.

Bên này, Quân Thời Việt khó khăn lết từng bước nhỏ. Mỗi bước đi, cả người Quân Thời việt như bị ngàn kiếm xuyên qua, đau đến tê liệt. Hài tử cơ hồ đã nhập bồn, kẹt ở xương chậu khiến hai chân y từ từ tách rộng, run run bước từng bước. Bụng lớn cũng vì thế mà căng cứ, hài tử bên trong đấm đá loạn xạ với lực đạo lớn như muốn đánh thủng cả bụng y. Hạ thể nóng rát, đau xót vẫn không ngừng xuất huyết. Y vô lực, chỉ có thể dựa vào Chu Đình Khâm và Hạ Tư Vũ mỗi bên xốc lên, lết đi từng bước đau đớn khó nhọc. Bước đi được tầm ba bước, Quân Thời Việt không ngã sấp xuống thì cũng lại ngã khuỵu xuống, thở dốc nặng nề.

- Hừ hừ.....uhmmmmmmm

- Tứ hoàng tử, ngài ráng lên một chút. Hài tử rất nhanh sẽ có thể xuất thế. 

- Chu Đình.....Khâm, ngươi.......uhmmmm....đừng gạt .....ta. Nghiệt tử.......sao có thể...uhmmmm...là của ngươi được?

- Tứ hoàng tử, thược hạ không lừa ngài. Hôm đó, người cùng ngài đồng sàn cộng chẩm, chính là thuộc hạ. Khi thuộc hạ xông vào cứu ngài, không may bị trúng mê hồn hương. Lúc đó, thuộc hạ không thể khống chế được, đã cùng ngài....... Người đó là thuộc hạ, hài tử trong bụng ngài, cũng chính là của thuộc hạ.

- Ngươi......uhmmm......agrhhhh.....phù phù...

- Thời Việt, thật xin lỗi. Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi từ rất lâu rồi. Nhưng ta vẫn luôn không dám nói ra. - Chu Đình Khâm lấy hết dũng khí thổ lộ. - Là tại ta, tất cả là tại ta. Là tại ta vô năng, ta nhu nhược, mới khiến cho ngươi chịu khổ như thế này. Thời Việt, ngươi ráng lên một chút. Đợi ngươi bình an sinh hạ hài tử, muốn xử lý ta như thế nào, ta cũng cam lòng chấp nhận, có được không?

- Được, ngươi......chờ đó.....cho ta. Đừng.....lừa ta..agrhhhhhhh

Qua một lúc nữa, thấy Quân Thời Việt đã đau đến không thể chịu nổi, gần như muốn ngất đi, Diệp phụ thân ra hiệu cho Chu Đình Khâm cùng Hạ Tư Vũ dìu y nằm xuống lớp vải lót mới. Sau đó, ông cởi hẳn tiết khố của y ra, tay đặt lên bụng nhấn nhấn một lúc khiến Quân Thời Việt co giật rên rỉ, lại tách rộng hai chân của y kiểm tra sản khẩu.

- Tốt lắm, sản khẩu đã mở được chín lóng. Có thể tiến hành sinh sản.

Đoạn, Diệp phụ thân phân công Chu Đình Khâm ôm chặt Quân Thời Việt vào lòng, phu phu Quân Thời Viễn cùng Hạ Tư Vũ như cữ giữ chặt hai tay của y, còn Diệp Tư Vệ và Diệp Tư Phong giữ chặt hai chân. Tư Duệ cùng Tư Thanh thay phiên nhau đun dược, xoa bụng cùng hỗ trợ Diệp phụ thân. Xong xuôi đâu đấy, sinh trình bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net