Phần 7.3: DMT - DNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau, Tiểu Lý theo phân phối của cha nhỏ, đem đến một tô cháo trắng nóng cùng một số món ăn khác vào trong. Dương Minh Thành nhận lấy, nhẹ nhàng đỡ Dương lão gia vừa trải qua một đang cung lui từ từ ngồi dậy, tựa lưng vào chồng gối mềm đã được kê sẵn phía sau. Dương Nam Hạ được Dương Minh Thành từng chút đút hết hơn nửa phần cháo, cháo nóng khiến dạ dày Dương Nam Hạ thoải mái không ít, cả người cũng dần có lực hơn. Mỗi đợt cung lui đến, Dương Nam Hạ cũng quen dẩn với cơn đau, sắc mặt y đã không còn tái nhợt như trước, bên này, Dương Minh Thành lại không ngừng giúp y xoa eo, thuận thai khí.

Một lát sau, Dương phụ thân đích thân bưng đến thôi sản dược vừa được sắc xong. Từ khi biết Dương Nam Hạ hoài thai, Dương Hàng Chu đã đặc biệt thêm vào dược an thai của y một số loại dược liệu, khiến sản khẩu y trở nên mềm và dễ giãn nở hơn. Nguyên nhân vì Dương Nam Hạ tuổi cũng đã khá cao, sản khẩu so với những sản phu khác có phần cứng rắn hơn rất nhiều, sợ là khi sinh sản sẽ vô cùng khó khăn và nguy hiểm. 

Dương Minh Thành lại đỡ Dương Nam Hạ tựa vào lòng mình, nhìn Dương phụ thân từng chút giúp y uống hết chén dược trông vô cùng đậm đặc kia. Rất nhanh, thôi sản dược đã bắt đầu phát huy tác dụng. Dương Nam Hạ cảm thấy bụng mình bỗng căng trướng và cứng rắn hơn lúc nãy, mà hậu huyệt cũng đang đau rát, tê rần, vô cùng khó chịu. Dựa vào người Dưng Minh Thành, y căng mình không ngừng thở dốc.

- Tốt, thôi sản dược đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi. Minh Thành, ngươi đỡ y đứng dậy đi lại một chút, sẽ khiến hài tử nhanh nhập bổn và sản khẩu mở nhanh hơn, như vậy y sẽ bớt chịu khổ hơn.

Dương phụ thân dứt, lại nhìn Dương lão gia một chút rồi đứng dậy ra ngoài. Bên này, Dương Minh Thành nghe Dương phụ thân nói xong, nhìn người trước mặt khó xử vô cùng. Dương Nam Hạ đã đau đến mức mặt mày trắng bệch như thế này, nếu để y đứng dậy đi lại một chút thì không phải là cực hình sao? Hắn... thực sự không nỡ. 

Đương lúc Dương Minh Thành còn đang rối rắm, một bàn tay siết chặt tay y, cùng một giọng nói tuy run rẩy, thều thào nhưng lại vô cùng kiên định:

- Minh Thành, ta ....không sao. Đỡ ta.....ách.......đi lại một chút, nhanh lên.

- Nhưng....ngươi như vậy thì làm sao còn có thể đi được nữa chứ. Ta....

- Ta không sao cả.....ách.....phù phù......nhanh lên, đi lại một chút, hài tử rất nhanh.....sẽ ra....

Dương Minh Thành nghe vậy, biết là không thể thuyết phục được người kia, vậy thì liền thuận theo ý của y vậy. Hắn từ từ đỡ Dương Nam Hạ đứng lên, cho y tựa vào người mình, đến khi thấy thân mình ái nhân đã ổn định, mới bắt đầu dìu y đi từng bước nhỏ. 

Vừa đứng lên, Dương Nam Hạ đã cảm nhận được rõ ràng từng cơn đau quặn trong bụng. Bụng y bỗng chốc trở nên cứng rắn, căng trướng hơn, hài tử bên trong không ngừng quẫy đạp, lực đạo vô cùng lớn. Một tay Dương lão gia đỡ bụng lớn, một tay bấu chặt vào người Dương Minh Thành, hai chân không tự chủ run run tách rộng. Phải qua một đợt cung lui sau, y mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể, lại dựa người vào Dương Minh Thành, bước từng bước nhỏ.

Đi lại một vòng quanh phòng bình thường chỉ cần vài bước chân là có thể xong, nhưng Dương Nam Hạ phải tốn đến nửa canh giờ mới có thể hoàn thành. Mỗi bước chân của y đều khó n học vô cùng. Bụng lớn căng cứng, hai hài tử bên trong đấm đá liên tục, cơ hồ có thể thấy được dấu chân in trên bụng lớn. Dương Nam Hạ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, đau đớn đến co rút. Sản khẩu bên dưới đang không ngừng đau rát, lại thêm phần ẩm ướt. Sau vài bước chân, Dương Nam Hạ liền không nhịn được phải đứng lại thở dốc, dồn lực vào Dương Minh Thành chịu đựng từng đợt cung lui. Rất nhanh, trên trán y đã xuất hiện từng lớp mồ hôi mỏng, lan xuống thấm ướt cả lưng áo.

Dương Minh Thành bên cạnh dìu Dương Nam Hạ, luôn chú ý đến tình hình bên này của y. Nhìn Dương Nam Hạ đau đớn vô lực dựa vào mình rên rỉ thống khổ khiến hắn đau lòng không thôi. 

Qua một lúc, Dương Nam Hạ đã thấm mệt. Bụng lớn dần trụy xuống, trông qua như hình dạng một quả lê. Hơn nữa, y cảm thấy tiết khố bên dưới trở nên chật chội, vướng víu khiến hạ thể vô cùng khó chịu. Dường như Dương Minh Thành cũng nhận ra điều đó, hắn dìu y đến giá cho sản phu sinh đứng ở gần đó cho Dương Nam Hạ dựa vào. Xong, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng giúp y cởi xuống tiết khố chật chội kia. Trên tiết khố của Dương lão gia cũng đã nhiễm một tầng máu đỏ tanh nồng cùng dịch nhầy. Không có tiết khố, hạ thể giữa hai chân đang không ngừng run rẩy của Dương lão gia được lộ ra rõ ràng. Sản khẩu của y lúc này đã trở nên căng cứng, sưng đỏ, dịch nhầy cơ hồ cũng đang tiết ra. 

Nhưng điều Dương Minh Thành quan tâm nhất lúc này là ái nhân trước mặt. Nhìn Dương Nam Hạ đang không ngừng run rẩy, tiếng rên rỉ đã không thể nhịn được mà bật ra từ yết hầu, Dương Minh Thành không đành lòng để y phải tiếp tục đi lại nữa. Chợt nhớ lúc trước Diệp phụ thân từng nói, có thể cho sản phu dựa vào tường hoặc giá sinh đứng thuận thai khí, Dương Minh Thành thở phào. Hắn vội vòng qua sau lưng Dương Nam Hạ, để y dựa vào người mình, không ngừng xoa bóp eo khiến y bớt đi đau đớn. 

Lại qua một lúc nữa, Dương Nam Hạ bỗng cảm thấy một trận đau đớn đánh úp, đau hơn những lần trước rất nhiều. Đi cùng với cơn đau đó, một dòng nước vàng nhạt tanh nồng từ hạ thể chảy dọc theo hai chân của y xuống sàn. Dương Minh Thành phía sau cũng chú y đến điều đó, biết nước ối đã phá, lập tức bế y đặt trên giường rồi chạy ra ngoài gọi Diệp - Dương lão gia. 

Bên này, từng đợt cung lui lại thêm mãnh liệt hơn, khiến Dương Nam Hạ tay bấu chặt thành giường, khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi không ngừng thở dốc. Hài tử trong bụng dường như cũng đã nhập bồn khiến vùng xương chậu nhỏ hẹp của y chịu một áp lực vô cùng lớn như muốn nứt ra. 

Diệp lão gia cùng Dương lão gia nghe tin cũng nhanh chóng chạy vào. Diệp lão gia tiến đến bên giường, tách rộng hai chân đang siết chặt của Dương Nam Hạ, đưa tay vào tiến hành kiểm tra sản khẩu khiến Dương Nam Hạ đang được Dương Minh Thành siết chặt tay kia đau đớn đến co giật. Qua một lúc sau, Diệp lão gia nhẹ nhàng cất tiếng.

- Nước ối vừa rồi đã bị phá, hài tử cũng đã nhập bồn, nhưng sản khẩu của ngươi chỉ mở được năm lóng. 

Dứt lời, Diệp phụ thân đưa mắt nhìn Dương phụ thân, cha nhỏ liền gật đầu hiểu ý, sau đó lập tức ra ngoài.

- Vậy.....Diệp huynh, hài tử ......ách......sẽ không sao chứ? Hay là.....ta lại tiếp tục....aa......đi lại...

- Không sao, hai người không cần lo lắng. Ta đã gặp rất nhiều trường hợp như thế này rồi, không sao cả. Đệ đã vô lực như vậy rồi, đi nữa chỉ e không ổn. Trước hết đệ cứ nằm xuống nghỉ ngơi, một lát nữa Hàng Chu sẽ mang đến thôi sản dược. Dược lần này mạnh hơn lúc nãy, đồng nghĩ với việc tần suất cung lui sẽ nhiều, khoảng cách giữa các đợt cung lui ngắn đi và đau đớn mãnh liệt hơn, đặc biệt là ở hạ thể. Đệ cố gắng chịu đựng. - Diệp lão gia vừa giúp Dương Nam Hạ lau đi dòng nước ối ở chân, vừa nhẹ nhàng an ủi y.

- Được....đa tạ huynh. Ta....có thể...không sao....cả - Dương Nam Hạ thở phào.

Diệp phụ thân gật đầu, sau đó nhìn sang Dương Minh Thành vành mắt đã sớm đỏ hoe bên cạnh, ôn tồn an ủi:

- Y không sao cả, ngươi đừng quá lo lắng. Lúc này ngươi cần nhất là phải giữ bình tĩnh. Ta đi vào phòng sinh bên trong chuẩn bị một lát, ngươi ở đây xem chừng y. Nếu đau quá thì để y ngậm khối gỗ mềm trên bàn.

Dứt lời, Diệp phụ thân liền đứng lên đi vào trong chuẩn bị. Bên này, Dương Nam Hạ đã đau đến mơ hồ, chỉ có thể nắm chặt tay Dương Minh Thành chịu đựng từng đợt cung lui. 

Rất nhanh, Dương phụ thân đã xuất hiện cùng chén dược đen tuyền, có phần đặc quánh. Dương Minh Thành lại như cũ đỡ Dương Nam Hạ dựa vào lòng mình, còn Dương phụ thân ngồi cạnh giường đút y từng muỗng dược. Dược còn chưa uống xong, Dương Nam Hạ đã cảm thấy bụng mình xuất hiện từng trận đau đớn như ngàn nhát dao đâm vào, lại không ngừng căng trướng đến hít thở không thông. Dù đau đớn như vậy, nhưng y vẫn cắn răng uống hết phần dược còn lại. Đúng như lời Diệp lão gia đã nói, cơn đau xuất hiện dày đặc hơn, dường như không có khoảng nghỉ giữa mỗi cơn gò. Tệ hơn, phần hạ thể Dương Nam Hạ như ngàn kim châm xuống, đau đớn, nóng rát vô cùng. Y theo bản năng muốn đưa tay sờ vào chỗ ấy, lại bị Dương phụ thân ngăn lại, chỉ có thể không ngừng quẫy đạp hai chân hòng giảm bớt đau đớn. 

Dương phụ thân bên cạnh lại tách rộng hai chân Dương Nam Hạ sang hai bên, dùng khăn nóng đã được hạ nhân chuẩn bị lúc nãy chườm lên hạ thể của y, giúp Dương Nam Hạ giảm bớt đau đớn và đồng thời giúp sản khẩu mở ra nhanh hơn. Qua một lúc, Dương phụ thân lại đưa tay vào nơi sản khẩu nhỏ hẹp, sưng đỏ kia, từ từ giúp y khuếch trương sản đạo.

Mà Dương Nam Hạ lúc này, đã dựa vào lòng Dương Minh Thành chịu đựng đau đớn đến mơ hồ. Từng cơn đau nối tiếp nhau xuất hiện, cơn trước chưa qua thì cơn sau lại đến, hơn nữa còn đau hơn cơn đau trước. Y cảm thấy ruột gan như bị đảo lộn, cả người nhộn nhạo muốn nôn ra, nhưng đau đớn đánh úp khiến y không thể, chỉ đành cắn răng chịu đựng, rên rỉ thở dốc cùng vài cơn ho đầu đau đớn. Bụng không ngừng đau quặn, hài tử nhập bồn khiến sản đạo nhỏ hẹp của y căng trướng, lại cộng thêm Dương phụ thân bên dưới động tác dù nhẹ nhàng nhưng khiến sản khẩu của y như muốn nứt ra. Ban đầu, Dương Nam Hạ còn cố gắng giãy giụa, nhưng chỉ một lúc sau, y đã vô lực bấu chặt vào Dương Minh Thành mặc kệ Dương phụ thân ở dưới, bên tay nghe tiếng Dương Minh Thành đang không ngừng nghẹn ngào nỉ non.

Không biết qua bao lâu, khi Dương Minh Thành cả người tuyệt vọng không còn sức lực, nằm thở thoi thóp trên giường, bỗng giọng nói vui mừng của Dương phụ thân cất lên:

- Tốt quá, sản khẩu đã mở đủ mười lóng, có thể sinh được rồi.

Nghe xong, Dương Nam Hạ liền cảm thấy cả người như được tiếp thêm sức, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn. Đôi phu phu Dương gia liền sốc lại tinh thần, theo lời Dương phụ thân, Dương Minh Thành bế Dương Nam Hạ tiến vào phòng sinh phía trong.

Bên trong, Diệp phụ thân đã sớm phủ vài lớp vải lót lên tấm nệm trên giường, lại hơ nóng toàn bộ một lúc. Dương Minh Thành đặt Dương Nam Hạ nửa nằm nửa ngồi lên trên giường, dựa vào chồng gối mềm đã được đặt sẵn ở phía sau. Diệp phụ thân bên dưới lại kiểm tra sản khẩu cùng thai vị của y thêm một lần nữa.

- Tốt lắm, sản khẩu đã mở đủ mười lóng, hài tử cũng đã nhập bồn. Nam Hạ, ngươi nắm chặt hai dây vải phía trên, theo lời của ta, khi cung lui đến thì dùng hết sức rặn xuống, cung lui qua rồi thì dừng lại nghỉ ngơi, rõ chưa?

Thấy Dương Nam Hạ gật đầu, tay cũng siết chặt dây vải phía trên, Diệp phụ thân liền phân cho Dương Minh Thành cùng Dương phụ thân mỗi người giữ một bên chân của y, sau đó bắt đầu hô lớn.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net