Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            ~      Earth-562     ~
Los Angeles
" The City of Angels thật là một địa điểm vui vẻ phải không Stiles!"
Harry ơn trong một quán Bar ngồi trên ghế nói với người bên cạch đang liên tục uống rượu.
" Không phải là anh chưa đủ tuổi để vào đây sao? Trời ạ, người ta cần phải thắt chặt quản lí hơn đi!"
Stiles nói không thèm nhìn sang
"Vậy sao em có thể vào đây? Không phải em cũng chưa đủ tuổi sao?"
Harry hỏi bằng giọng hài hước.
Stiles buông li rượu xuống nhìn vào Harry
" Em thật sự rất tò mò tại sao người anh thân yêu của em không tiếp tục vui chơi ở thế giới cũ mà cứ phải làm phiền em làm gì?"
Harry ôm ngực
"Em thân yêu! Em đã phá vỡ trái tim anh bằng những lời nói lạnh lùng của mình rồi! Anh đến đây vì anh nhớ em trai bé bỏng của mình không được sao?"
Stiles nhếch mép cười
"Em không bé bỏng! Jeremy mới bé bỏng! Anh tìm sai người rồi. Em không có hứng thú chơi trò gia đình hạnh phúc với anh!"
Harry đương như không thèm để ý
" Nhưng em hứng thú với các cuộc chiến phải chứ! Hay cuộc sống bình yên đã làm em..."
Harry kéo sát khoảng cách với Stiles
"Yếu đuối!"
Stiles quay lại nhìn vào mắt Harry đôi mắt cậu ta sáng lên ánh tím. Hai đôi mắt tím nhìn nhau, ánh đèn quán Bar mập mờ soi chiếu không ai phát hiện ra hai con người thay đổi màu mắt lúc này cũng như không ai nhận ra làm thế nào mà một đứa trẻ mười một tuổi có thể bước vào quán Bar.
" Em không yếu đuối Hary!"
Màu tím nhạt dần trả lại đôi mắt nâu ngọt ngào cho Stiles.
Harry mỉm cười
"Anh đang mang đến cho em một cuộc chiến. Nhớ lúc ta còn ở Erty chứ! Con điên đó còn chưa chết đâu hơn nữa nó còn tìm ra vũ khí giết ta nữa kìa!"
Stiles nâng chén rượu lên
"Anh chắc chứ? Loại quái vật nào lại có thể sống lại khi em đã xé nát thân thể nó, dìm nó vào ngục thẳm."
Harry nhướng mày
"Chúng ta chưa hủy diệt linh hồn Alita! Lũ Thợ Săn đã khôi phục lại cô ta và giờ cô ta nói cho bọn chúng cách để giết ta."

Stiles nhìn sang
"Thật ra chỉ làm bị thương thôi nếu muốn giết thì chưa đủ sức đâu! Với lại anh chưa biết tin gì sao? Jeremy giữ một nửa linh hồn cô ta! Biết nói gì đây... người cũ mà!"
Harry nhăn mặt
"Nhưng em yêu à! Anh ghét bị đau lắm!"
Stiles đảo mắt
" Vậy anh muốn em làm gì?"
"Vũ khí đó là một thanh kiếm với năm hòn đá được phân tách khi chúng ta được đưa đến thế giới khác. Chỗ anh có 3 viên đá và chuôi cầm kiếm. Em có thân kiếm, Jeremy có hai viên còn lại."
Harry nói.
Stiles nhìn về phía Harry không ngạc nhiên cho lắm
"Woh! Anh phải chuẩn bị kĩ lắm rồi ! Còn điều gì em cần biết về kế hoạch tuyệt vời của anh không?"
Harry nhìn cậu em trai bất mãn
"Có đấy! Làm ơn đừng chơi hỏng thế giới này!"
Stiles cau mày
"Đây là thế giới của em Harry, Tay anh không cần duỗi dài như thế đâu đại sứ hoà bình ạ!"
Stiles quay lại nhìn về phía đoàn người đang ra sức nhảy nhót những vũ điệu điên cuồng rồi ánh mắt cậu dừng lại ở một góc
"Em sẽ tìm nó cho anh! Giờ xin lỗi, con mồi của en xuất hiện rồi!"
Stiles tiến lại về một cái bàn trong góc khuất.
Harry nhìn đứa em thân yêu bắt đầu cuộc đi săn, cậu quay lại, đưa tay lấy một li whisky. Ánh đèn mập mờ soi chiếu quán bar. Không ai để ta đến một đứa trẻ đi vào cũng như không ai để ý đến khi nó biến mất.
———————————————
Earth-126
               ~ Mystic Falls ~
Thư viện công cộng là một nơi yên tĩnh tràn ngập mùi thơm của sách và nước lau nhà mùi hoa hồng.
Keng... keng
Cách cửa thư viện được mở ra, người thủ thư già nua mỉm cười chào đón một tâm hồn trẻ tuổi.
"Cháu muốn tìm gì vậy cháu yêu?"
Đứa bé mười một tuổi chớp đôi mắt to màu ngọc lục bảo, nở một nụ cười thân thiện
"Khu sách thần thoại ở đâu ạ?"
Người thủ thư chỉ tay ra xa
"Dãy cuối cùng."
Harry bước tới, từng hàng sách ngăn nắp, sạch sẽ hiển nhiên nơi này được nhiều lần quét dọn. Cậu rút một quyển sách màu đen với tựa đề
"Sinh vật thần thoại"
Harry mang sách ra bàn dài, ngồi bên cạnh một người con trai tầm 16-17 tuổi. Cậu lơ đãng ngó qua cuốn sách của người con trai đó đang đọc.
'Sách cấm'
"Chậc! Jeremy, làm sao em tìm được nó trong thư viện này vậy? Loại này phải bị cấm lưu hành mới đúng!"
Jeremy đều không dời mắt khỏi cuốn sách
"Em chỉ đang lấy cảm hứng vẽ thôi! Dạo này đang không có cảm hứng cho lắm."
Harry mỉm cười
"Woh! Cảm hứng của em thật lạ! Không lẽ lũ kia không khiến cho em có cảm hứng hay sao?"
Jeremy lật một trang sách khác
"Đây là nghệ thuật, kia là làm tình! Không thể quy về một được."
Harry chế giễu
"Phải rồi, nghệ thuật anh quên mất là nghệ thuật của em hơi đặc biệt."
Jeremy lắc đầu
"Anh nhìn những bản vẽ này đi, người ta phải bỏ ra rất nhiều công sức để vẽ nó, đôi khi là cả máu và nước mắt"
Harry mở ra quyển sách trước mặt
"Máu và nước mắt! Nếu em có thể ngừng đe dọa họa sĩ thì sẽ không có nó đâu!"
Jeremy lật một trang khác, bản vẽ này không còn là bản vẽ trắng đen của chì và giấy, ở góc trên bên trái có dính một giọt máu, Jeremy nhẹ nhàng dùng tay xoa nó, ánh mắt đen tối không rõ
"Ông ta làm hỏng nó!"
Quyển sách trong tay nhanh trống bị ăn mòn. Đồng thời ở một bệnh viện, một người đàn ông đang hôn mê bỗng quằn quại trong đau đớn, bên trong ông ta dần bị thiêu cháy bởi một ngọn lửa màu đen, tất cả những gì còn lại chỉ còn là da.
Harry có thể cảm thấy sự nổi giận của em trai mình
" Thôi nào! Em còn rất nhiều quyển khác mà! Bình tĩnh, nổi giận là không tốt đâu!"
Jeremy bình tĩnh lại, chán nên dựa vào ghế
"Em không nổi giận, chỉ là hơi bực thôi! Vậy anh tìm em có chuyện gì? Nếu là chuyện thi đua như lần trước thì em không tham gia đâu, em tình nguyện làm em út!"
Harry lật mục lục của sách
"Anh không nhàm chán thế đâu, lần trước chỉ là một phút hứng khởi thôi! Nhưng em đã bỏ lỡ khuôn mặt của Stiles khi nó biết anh chiến thắng và chấp nhận làm em. Khuôn mặt đó là vô giá!"
Harry đọc phần sách trước mặt, than thở với em trai mình
"Trời ạ, ai đó phải cập nhật lại sách mới thôi, họ viết sai về vampire cả rồi! Nhân tiện nói về nó, cảm giác thế nào?"
Jeremy trầm ngâm một lúc
"Khá là tuyệt, họ rất mạnh nhưng không quá nhanh chóng, anh biết ưu điểm của việc sống lâu là gì không? Rất nhiều tư thế! Oh và lũ phù thủy"
Harry nhăn mày
"Anh không như em! Trong đầu anh rất đứng đắn!"
Nhìn thằng em trai muốn mở miệng móc ngoáy vào đời sống của mình Harry nói qua chuyện khác
"Vậy bạn gái cũ thế nào rồi? Vẫn thiếu nửa linh hồn chứ hả"
Không khí có chút trầm xuống
"Stiles lại lắm chuyện rồi! Phải cô ta vẫn thiếu nửa linh hồn. Còn một nửa còn lại theo em biết thì sống lại rồi nhưng khoảng cách cô ta loạn trí thì rất gần!"
"Nhân tiện nói đến loạn trí, Tom sao rồi?"
Harry ngán ngẩm
"Em biết đấy, thỉnh thoảng vẫn gây chuyện. Đại loại là muốn có thân thể. Nhưng em cũng nhớ lần trước rồi đấy!"
Jeremy nhăn mặt
"Cái lần có thân thể xong rồi muốn giết anh ấy hả? Chuyện lâu rồi! Nhưng em cảm giác còn lâu hắn ta mới chịu trong đầu anh mãi!"
Harry suy tư một lúc, nhớ đến lúc trước khi cậu giam Tom lại
"Anh vẫn còn bực mình vụ đó nhưng mà không nỡ giết chết! Giam thì vẫn có thể! Nếu hắn ra ngoài..."
Harry im lặng. Jeremy cũng không nói gì nữa nhưng cả hai đều biết nếu lần này Tom tránh xa thì không sao nhưng nếu vẫn tiếp tục làm loạn chẳng mấy chốc sẽ không còn tàn phiến tên Tom xuất hiện trên đời nữa. Suy cho cùng họ cũng không phải người tốt gì mà ngược lại giống như boss cuối cùng mà liên minh chính nghĩa muốn đánh bại hơn.
"Dù sao thì chuyện của lũ Hunter ấy em đã biết rồi! Em sẽ giúp anh chứ?"
Jeremy nhìn Harry một lúc
"Thứ nhất, đừng dùng tên đó, anh biết bọn họ dùng nó để chế nhạo em. Thứ hai, em sẽ không để một món đồ có thể làm hại em đi nghênh ngang khắp nơi đâu!"
Tiếng ô tô vang lên bên ngoài, Jeremy ngay lập tức thu hồi vẻ mặt u ám của mình, nở một nụ cười thật tươi, trông cậu ta như một con thỏ trắng ngây thơ, tươi đẹp
"Xin lỗi! Em có việc rồi!"
Jeremy đi về phía cửa
"Jer! Họ biết không?"
Tiếng Harry vang lên từ chỗ ngồi. Jeremy đứng lại, ý cười không còn
"Em sẽ nói cho họ! Một lúc nào đó!"
Harry cũng không nói nữa, nhìn đứa em trai leo lên xe, trao cho người lái xe một nụ hôn nhanh. Harry cúi mặt nhìn xuống quyển sách bị gấp lại
'Mong rằng họ không nên phản ứng thái quá với nó! Nếu không... em nhịn nổi sao?'
Giữa ba người họ, Jeremy là kẻ giống con người nhất đồng thời cũng là kẻ dễ nổi nóng nhất. Cậu không muốn em mình trở lại khoảng thời gian kia. Cậu chỉ mong lũ Vampire kia giữ mình một chút, đừng nói ra những lời lẽ khiến đứa em bé bỏng này đau khổ nếu không chính cậu cũng không thể cứu nổi họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net