Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hogwart nhộn nhịp trở lại khi học sinh bắt đầu đi học trở lại.
Ngay ngày đầu tiên Harry trở về, Ron mừng rỡ kéo cậu chạy trên hành lang
" Harry! Mình vừa tìm được chỗ tuyệt vời lắm!"
Căn phòng giống như mọt lớp học bỏ hoang. Lờ mờ bóng bàn ghế dồn đống để sát tường, và có cả một cái thùng rác úp ngược xuống.
Nhưng dựa vào bức tường đối diện Harry là một vật trông không có vẻ gì là đồ đạc của căn phòng này. Trông nó như một đồ vật được người ta đẩy vô chỉ để trống đường đi.
Đó là một tấm gương khổng lồ, cao đụng tràn nhà, khung bằng vàng chạm khắc, đặt trên hai cái chân có vuốt. Một dòng chữ khắc phía trên gương:
ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI.
Đây chỉ là câu viết ngược lộn xộn của: "I show not your face but your heart's desire."
"Ta không hiện khuôn mặt mà hiện ước muốn sâu thẳm trong tim người"
'Thật thú vị'
Ron hào hứng chỉ cho Harry cái gương
"Harry! Cậu thấy gì?"
Harry nhìn vào gương, tấm gương xuất hiện một vài bóng người đứng bên cậu. Hai cái bóng bên cạnh chắc chắn là hai thằng em ngỗ nghịch, hai cái đằng sau khá mờ ảo nhưng cậu có thể phân biệt được là Tom và Lucius.
Xem ra hai người họ vẫn có một trỗ trong tim cậu dù nó đã mất từ lâu.
Trong gương mọi người đều rất hạnh phúc và vui vẻ.
Tiếng Ron vang lên bên cạnh Harry
"Harry! Cậu thấy gì? Mình ấy mà... Coi, mình đeo phù hiệu như anh Bill hồi đó...mình đang cầm Cúp Nhà và Cúp Quidditch...coi kìa, mình còn là đội trưởng Quidditch nữa!"
Ron đang nói dối mặc dù mặt cậu ta hưnh phấn đỏ bừng lên nhìn không ra cảm xúc gì khác nhưng Harry biết cậu ta đang nói dối. Tim Ron không hề đập nhanh như người hưng phấn mà luôn bình thản.
Cậu ta chắc phải biên soạn lời nói dối này khá lâu rồi.
"Mình thấy gia đình mình Ron, bố mẹ mình, bạn và Hermione chúng ta đang rất vui vẻ chơi đùa trong tuyết!"
Một lời nói dối luôn được che đậy bằng một lời nói dối khác.
Harry nhìn quanh căn phòng

"Sao cậu tìm được nơi này?"
Ron dứt sự chú ý ra khỏi gương
"Mình đang trốn cặp song sinh, cậu biết bọn họ hay trêu đùa mình thế nào rồi đấy!"
Đột nhiên Harry dừng lại, cậu nhận ra ở một góc có một thứ làm cậu chán ghét.
'Ma thuật ánh sáng, trời ạ khi nào Dumbledore mới thôi giám sát cậu đây! Cậu sắp không chịu nổi mà móc mắt lão ta ra rồi!'
"Ron, cậu không nghĩ chúng ta nên cho Hermione thấy tấm gương sao?"
Ron nhăn mặt, bất mãn nhưng vẫn chấp nhận.
"Được rồi, tìm Hermione thôi!"
Cả hai ra khỏi căn phòng trở về phòng sinh hoạt chung của Gryffindor.
Hermione đang ngồi đọc sách trên ghế, thấy cả hai vào liền tiến lại, cho cả hai những cái ôm thật chặt như sợ sẽ không bao giờ thấy nữa.
Ron cáu khỉnh. Rõ ràng cậu ta không muốn Hermione ôm cậu ta.
"Cậu đang giết mình Hermione!"
Hermione cũng không để ý
"Giết cậu bằng những cái ôm thân thiết hả?"
Hermione quay sang Harry
"Phải rồi! Kỳ nghỉ của cậu thế nào rồi Harry?"
Harry nghe được giọng thăm rò của Hermione, cậu giả vờ đau khổ
"Mình ước mình đã ở lại trường! Với lại, kẹo của cậu ngon lắm Hermione!"
Hermione có vẻ ngạc nhiên
"Minh đã sợ cậu không thích nó"
Ron kéo tay Hermione
"Muốn chơi cờ phù thủy cùng mình không? Không ai giỏi nó như mình đâu!"
Hermione đảo mắt
" Đừng tự phụ Ron, mình sẽ thắng cậu cho coi!"
Đột  nhiên Neville bỗng đổ nhào vô phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
Không hiểu làm cách nào mà cậu ta chui qua được chân dung Bà Béo, vì hai chân của nó bị dính chập vào nhau, và mọi người nhận ra ngay là Neville đã bị trúng Lời nguyền trói giò.
Chắc là cậu ta đã chụm chân nhảy suốt quãng đường trở về tháp Gryffindor.
Mọi người ồ ra cười, ngoại trừ Hermione. Cô bé nhổm ngay dậy, thực hành phép giải lời nguyền. Chân của Neville được tách ra và nó đứng lên, vẫn còn run rẩy.
Hermione dắt Neville đến ngồi bên cạnh Ron và Harry, hỏi:
"Chuyện xảy ra làm sao? "
Neville lắp bắp:
"Malfoy... mình gặp nó bên ngoài thư viện. Nó nói nó đang kiếm người để thử thực hành lời nguyền."
Hermione khuyên Neville:
"Đi thưa cô McGonagall đi!"
Nhưng Neville lắc đầu cậu ta nói lí nhí:
"Mình không muốn có thêm rắc rối."
Ron chen vào:
"Cậu phải biết kháng cự lại nó chứ, Neville! Dù nó quen thói bắt nạt dẫm đạp người ta, nhưng mình không việc gì phải nằm ẹp trước mặt nó, để nó thêm dễ dàng dẫm đạp lên mình."
Neville nghẹn ngào:
"Thôi, đừng có mắng nhiếc là mình không đủ dũng cảm để làm thành viên của nhà Gryffindor nữa mà, Malfoy nó cũng nói vậy rồi."
Harry lục tìm trong túi áo của mình, lấy ra một thỏi sôcôla Ếch, thỏi cuối cùng trong cái hộp mà Hermione đã tặng cho cậu vào dịp Giáng sinh.
Cậu đưa sôcôla cho Neville. Cậu ta nhận kẹo từ Harry mặt  trông như sắp oà khóc tới nơi, Harry nói
"Không sao đâu! Không phải cậu được phân vào nhà Gryffindor sao? Dũng cảm lên!"
Môi Neville nhệch được một nụ cười yếu ớt khi nó mở giấy bao thỏi sôcôla:
"Cám ơn Harry... Chắc mình phải đi ngủ đây... Bạn muốn giữ cái thẻ không?"
Không đợi Harry trả lời Neville dúi tấm thẻ vào tay Harry
Khi Neville đi rồi, Harry nhìn tấm thẻ những Phù thuỷ nổi tiếng.
"Lại là cụ Dumbledore!"
Hermione đột nhiên kêu lên
"À đúng rồi! Các cậu có nhớ nơi mà hồi đầu năm Giáo Sư Dumbledore dặn là không được bén mảng tới không? Đoán xem mình tìm được gì nào!"
Cô bé tỏ vết thần bí với cả hai
"Một con chó ba đầu!"
Ron tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Hermione
"Cậu là ai vậy? Cậu đã làm gì với quý cô luật lệ rồi?"
Hermione lườm Ron
"Các cậu không thấy ngạc nhiên sao? Sao cụ Dumbledore lại giữ một con chó ba đầu ở trường? Mình nghĩ có lẽ nó đang bảo vệ cái gì đó!"
Harry nhìn Hermione.
Xem ra cho dù cậu không muốn tham gia vào cuộc phiêu lưu anh hình này cũng không được rồi.
"Lúc đưa mình nhập học, bác Hagrid có lấy một thứ gì đó oét nhân hàng bác ấy nói đó là bí mật!"
Ron kêu lên vui sướng
"Tuyệt quá! Cuối cùng năm học này cũng không nhàm chán như vậy rồi!"
Harry ôm ngực
"Ron thân yêu! Cậu làm mình đau lòng quá! Không lẽ ở bên mình nhàm chán đến vậy sao?"
Ron đỏ mặt, vội vàng nói với Harry
"Không phải..."
"Hừ! Không cần giải thích đâu!"
Harry bỏ đi, Ron ngay lập tức chạy theo sau. Hermione mỉm cười nhìn hai người họ
'Có vẻ cuối cùng hai người bạn của cô đã trở lại, lần này cô sẽ không để họ chết dưới tay Voldemort nữa đâu!'


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net