Chương 19: Ám hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Tiểu Vũ

Quý Dương nhìn dây đỏ trên chân Thạch Lệnh Thanh càng nhìn càng hài lòng, để trong tay chơi một lúc, mới giúp người kia đi vớ vào.

Thạch Lệnh Thanh vẫn ngủ say như cũ.

Quý Dương nhìn gương mặt không chút đề phòng của Thạch Lệnh Thanh, trong mắt nhóm lên một ngọn lửa, hắn nuốt xuống ngụm nước bọt, vươn tay ra, dừng một chút, cuối cùng vén sợi tóc trên mặt giúp người kia, sau đó không làm gì nữa.

Hắn thở dài.

Dù sao cũng là nam nhân bình thường, thân thể hắn cũng sẽ bốc hỏa. Chỉ là từ khi hắn nếm được ngon ngọt trên thân thể Thạch Lệnh Thanh, xúc cảm được mở mang, không tránh khỏi thường xuyên nhớ mong tư vị tuyệt vời kia.

Hiện tại, "thủ phạm" khiến hắn chịu tội bị hắn giữ ở bên mình, vẫn là bộ dạng không thể phản kháng, hắn liền không cầm lòng được càng thêm ham muốn.

Hắn lại thở dài.

Dục vọng của con người là sẽ được voi đòi tiên, giống như nhìn mơ đỡ khát* vậy, trong lúc vô ý đến gần, tiếp xúc với nhau đã không có cách nào thỏa mãn hắn.

*Nguyên văn "vọng mai chỉ khát": thành ngữ này lấy từ tích quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn. Về sau "vọng mai chỉ khát" được dùng với hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.

Hắn muốn nhiều hơn nữa, đụng chạm thân mật hơn nữa. Nhưng hắn không dám, Thạch Lệnh Thanh sẽ tức giận, cầm dao đâm hắn cũng không sao, quan trọng là, hắn sợ hắn không nhịn được, nổi lòng cầm thú.

Ánh mắt hắn dán lên bụng của sư huynh, có một tia oán niệm.

Hắn đã tính toán trong lòng, chờ đứa nhóc trong bụng ra đời rồi nói sau.

Còn như đây là tâm lý gì của bản thân, chuyện Thạch Lệnh Thanh có nguyện ý hay không thì hoàn toàn không suy xét đến.

Thủ hạ cận thân của hắn đến tìm hắn có việc, hắn mới rời đi.

Thạch Lệnh Thanh tỉnh lại, nhìn tấm thảm đắp trên người, ngẩn người một chút. Y vén thảm ra, ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng người quen thuộc.

Lúc y hạ chân xuống mang giày, cảm giác chân có chút khác thường, y cởi vớ ra, nhìn thấy một đoạn dây đỏ.

Càng làm y kinh ngạc hơn là, sợi dây đỏ kia không biết buộc lên như thế nào. Y xoay một vòng cũng không nhìn thấy chỗ nào có đầu để mở. Y dùng lực kéo một chút, không cởi được. Dây đỏ quấn quanh chân này không đơn giản.

Y không cần nghĩ cũng biết là Quý Dương làm. Y thở dài, đi vớ vào lần nữa, mang giày vào.

Cả người đều bị khống chế ở lại nơi này, y cũng lười bởi vì một sợi dây mà nổi giận với Quý Dương.

Sau khi y ôm thảm trở vào phòng, đột nhiên ý thức được gần đây mình rất dễ buồn ngủ. Y xoa xoa bụng, nghĩ chắc đứa nhỏ này là nguyên nhân, cũng không nghĩ nhiều nữa.

So với mấy tháng đầu nôn nghén, ngủ nhiều vẫn có thể chấp nhận được.

Kết quả mười mấy ngày tiếp theo, y bắt đầu cảm thấy bụng đau âm ỉ.

Trước kia y nói muốn tự mình làm thức ăn, chưa được mấy ngày đã dừng lại.

Y đi ngủ, có lúc ngủ đến không biết thời gian, nói là tự mình làm, đến thời gian ăn cơm cũng bỏ lỡ, Quý Dương dứt khoát lại sai người mang thức ăn tới.

Ngày hôm đó, hắn xách hộp thức ăn tới, tiến vào trong viện của Thạch Lệnh Thanh, thấy y đang ôm bụng, nhíu chặt mày, trán toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên là đang nhịn đau.

Quý Dương buông hộp thức ăn xuống, vội hỏi: "Sao thế?"

Thạch Lệnh Thanh thấp giọng nói: "Không sao."

Quý Dương không nói hai lời bế người lên, muốn chạy ra ngoài.

Thạch Lệnh Thanh giật mình sợ hãi, chờ kịp phản ứng, người đã bị nhấc bổng lên ôm, y thật vất vả tìm lại giọng mình: "Để ta xuống, ngươi muốn làm gì?"

Sắc mặt Quý Dương hơi không tốt, hắn nói: "Tìm trưởng lão."

Thạch Lệnh Thanh phản ứng lại, Quý Dương đang lo lắng thân thể y xảy ra vấn đề gì.

Giọng y hơi hòa hoãn nói: "Ta không sao. Sau khi có hài tử sẽ luôn có chút không thoải mái. Ngươi để ta xuống trước đã."

Lo lắng trên mặt Quý Dương lúc này hóa thành tức giận, hắn nhịn cơn phẫn nộ hỏi: "Dựa vào đâu nghe ngươi? Ngươi cũng không phải là đại phu!"

Thạch Lệnh Thanh nhất thời nghẹn họng.

Sau khi trưởng lão chẩn mạch, vuốt chòm râu suy nghĩ một phen, hỏi Thạch Lệnh Thanh: "Phu nhân, có thể báo cho lão phu biết từ khi nào cảm thấy không thoải mái hay không?"

Thạch Lệnh Thanh nói: "Trưởng lão gọi ta Lệnh Thanh là được rồi. Chỉ là gần đây ta thỉnh thoảng thấy không dễ chịu thôi."

Quý Dương vội vàng hỏi: "Lão Trương, rốt cuộc y bị làm sao?"

Lão Trương lộ ra nụ cười, nói với hắn: "Sơn chủ đừng vội. Lệnh phu nhân không có gì đáng ngại. Có thể là đứa nhỏ muốn hoạt động một chút."

Quý Dương thở phào nhẹ nhõm.

Lão Trương nhìn hắn tiếp tục nói: "Nhưng có một chuyện, lão phu đột nhiên nhớ đến, thể chất phu nhân đặc thù, không giống với phụ nhân bình thường."

Trên mặt Quý Dương lại có chút khẩn trương, cũng không kiêng nể gì chế nhạo lão, Thạch Lệnh Thanh thân là nam tử sinh con, đương nhiên khác với phụ nhân bình thường chứ. Hắn hỏi thẳng: "Lão Trương, ông đừng vòng vo nữa, nói mau đi."

Lão Trương cười tủm tỉm nói: "Gần đây ta tìm được một quyển thư tịch liên quan đến nam tử sinh con, trong sách nói nam tử sinh con không giống với nữ tử. Chỗ kia của nam tử nhỏ hẹp, bình thường cần phải chuẩn bị cho tốt. Nếu không đợi đến ngày sinh, hài tử không có cách nào đẻ thường thì phiền phức rồi."

Quý Dương ở một bên nghe, trên mặt sửng sốt, ngây ngốc hỏi: "Làm gì?"

Trên mặt Thạch Lệnh Thanh cũng hơi mờ mịt.

Lão Trương nhìn dáng vẻ bọn họ không giống như đang nói đùa, lão liền nói thẳng: "Cẩn thận việc kia là được rồi."

Trên mặt Thạch Lệnh Thanh đột nhiên trở nên khó coi.

Quý Dương bỗng chốc bừng tỉnh hiểu ra, mặt cũng có chút đỏ lén nhìn Thạch Lệnh Thanh, ánh mắt ý tứ hàm xúc.

Quý Dương ho khan một tiếng, hắn vẫn muốn hỏi kỹ hơn chút.

Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh khó coi đứng lên, y cứng rắn nói: "Không cần nữa. Ta cáo từ trước."

Lão Trương nhìn Thạch Lệnh Thanh đi rồi, mới nói với Quý Dương: "Sơn chủ, ta thấy phu nhân không quá vui. Cũng có thể dùng xx thay thế."

Quý Dương gật gật đầu.

Quý Dương sai thuộc hạ chuẩn bị đủ loại nam căn lớn nhỏ không giống nhau, đặt trước mặt Thạch Lệnh Thanh.

Thạch Lệnh Thanh nhìn thấy, vội vàng nghiêng đầu không xem. Giống như sợ nhìn lâu hơn một chút sẽ làm bẩn mắt mình. Hành vi tự mình an ủi của nam tử thanh lãnh đều ít đến đáng thương, sẽ tuyệt đối không làm loại chuyện này.

Nhưng ngày nào Quý Dương cũng vô cùng nghiêm túc nhắc đi nhắc lại lời của lão Trương. Trong giọng nói còn hàm chứa rất nhiều ý tứ nếu ngươi không nguyện ý thì ta sẽ tới giúp ngươi.

Thạch Lệnh Thanh không đi được, chỉ có thể xoay lưng đi không nói chuyện, im lặng chống đỡ.

Hiếm khi Quý Dương dễ dàng bỏ qua cho y. Chỉ là để lại những thứ khiến sắc mặt Thạch Lệnh Thanh thêm khó coi.

Buổi tối ngày thứ hai, Quý Dương hỏi Thạch Lệnh Thanh có làm theo lời dặn của thầy thuốc không, tự khuếch trương mình cho tốt chưa.

Thạch Lệnh Thanh xụ mặt không nói lời nào.

Quý Dương đến gần một bước, bất chấp Thạch Lệnh Thanh kháng cự, sờ eo y: "Không nói chuyện, là muốn ta kiểm tra?"

Thạch Lệnh Thanh kháng cự không nổi, thân thể bị bàn tay nóng rực chạm vào, kích thích toàn thân sởn gai ốc. Y thực sự vẫn có chút sợ, tên Quý Dương không cần mặt mũi này làm ra chút chuyện hạ lưu.

Y hít sâu một hơi, cắn môi dưới, không tình nguyện "ừm" một tiếng.

Dĩ nhiên Quý Dương sẽ không tin, bất kể Thạch Lệnh Thanh có làm hay chưa, lần kiểm tra này hắn nhất định phải làm.

Hắn khom người, áp lên người Thạch Lệnh Thanh, thấp giọng bên tai y nói: "Ừm gì? Là rồi hay chưa?"

Thạch Lệnh Thanh nhìn ánh mắt hắn, bản năng cảm thấy nguy hiểm, y đẩy vai Quý Dương, ánh mắt có chút khuất nhục nói: "Rồi."

Quý Dương cười mấy tiếng, nói: "Ta không tin. Để ta kiểm tra một chút."

Nói xong, Quý Dương đã nhanh chóng cởi bỏ đai lưng Thạch Lệnh Thanh, kéo quần xuống.

Thạch Lệnh Thanh không ngăn được, giận đến run giọng: "Buông ra! Ngươi... vô sỉ!"

Tâm tình Quý Dương rất tốt, nghe Thạch Lệnh Thanh chửi mắng hắn, cũng không để ý. Hắn đè lại hai chân động loạn của y, nhìn địa phương kia quả nhiên đóng chặt, dáng vẻ không giống đã khuếch trương thật tốt.

Đương nhiên Quý Dương vốn không quá tin Thạch Lệnh Thanh sẽ khuếch trương.

"Ngươi gạt ta." Ánh mắt Quý Dương sáng rực.

Thạch Lệnh Thanh không thu lại chân mình được, trừng hắn: "Quý Dương ngươi đừng có quá phận! Thả ta ra!"

Quý Dương trầm giọng nói: "Sư huynh, chuyện liên quan đến hài tử, không thể tùy hứng được, nếu ngươi không nguyện ý tự làm, vậy ta giúp ngươi là được."

Thạch Lệnh Thanh trừng to hai mắt, không thể tin nhìn hắn: "Ngươi điên rồi! Ngươi dám! Cút....A!"

Quý Dương áp chế người trên giường, tùy tiện chọn một cái nam căn nhỏ dài, lại nhặt một lọ dầu, đổ lên tay, cười nói: "Sư huynh, chúng ta từ từ làm thôi."

Khi Thạch Lệnh Thanh cảm giác ngón tay Quý Dương đâm vào nơi bí ẩn của mình, không nhịn được hô to: "Không cần! Ta làm, ta tự làm!"

Quý Dương vừa nghe, buông người ra, ném đồ vật lên giường, tốt tính nói: "Làm đi."

Thạch Lệnh Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Quý Dương không có chút nào ý tứ muốn tránh đi, nhíu mày nói: "Ngươi đi ra ngoài."

Quý Dương bất động, khoanh tay: "Cũng không phải chưa từng làm, hài tử đã có rồi, sư huynh không cần xa cách như vậy."

Lần đó, cả người Thạch Lệnh Thanh đều mơ mơ hồ hồ, ngay cả người đè lên mình là ai cũng không thấy rõ, hiểu lầm thành một người khác, tự mình náo loạn thành trò cười. Vừa nghe đến câu này của Quý Dương, sắc mặt Thạch Lệnh Thanh đều thay đổi rồi, lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"

Quý Dương nhìn Thạch Lệnh Thanh nói: "Sư huynh, nếu ngươi không nghiêm túc làm, vậy cứ để ta đến làm hộ cho."

Lúc không có ai bản thân Thạch Lệnh Thanh cũng sẽ không làm như vậy, huống hồ là ở trước mặt Quý Dương. Quý Dương là đang trêu chọc y, hắn thích Thạch Lệnh Thanh bị dồn ép thành dáng vẻ không biết làm thế nào, nếu như Thạch Lệnh Thanh chịu nhượng bộ thì càng tốt.

Quý Dương nhìn Thạch Lệnh Thanh nghiêm mặt trừng hắn, giống như nhìn một kẻ xấu tội ác tày trời, không nhịn được, trầm giọng nói: "Không muốn làm thì không làm, nhìn ta như vậy làm gì. Ngươi không muốn ta giúp ngươi, không vì hài tử cũng phải suy nghĩ cho bản thân một chút, nếu không sinh ra được, mất mạng là ngươi."

"Không liên quan đến ngươi! Nếu thật sự không sinh ra được, ngươi mổ ra cho ta, bây giờ, ngươi cút cho ta!" Thạch Lệnh Thanh cứng giọng quát lên. Y thà chết cũng sẽ không chịu nhận loại sỉ nhục này.

Quý Dương vừa nghe, sắc mặt đột nhiên mây đen che kín, tay nắm Thạch Lệnh Thanh không nhịn được dùng lực, Thạch Lệnh Thanh cảm giác được loại đau đớn không thể nói, đến xương cũng sắp nát, mím môi không chịu thua trừng hắn, lạnh lùng nói: "Cút."

Quý Dương nhìn Thạch Lệnh Thanh, đột nhiên cười, hắn buông tay Thạch Lệnh Thanh ra, đẩy ngã người lên giường, hung hăng chế trụ, âm trầm nói: "Thật sự liên quan đến ta đấy. Sư huynh ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao, người ngươi ở đây, là sống hay chết, là bệnh tật hay tàn phế, bộ dạng như nào đều do ta định đoạt. Ta khuyên ngươi, nghe lời, thu hồi gai nhọn của ngươi, đừng trách ta giận lên lại nhổ từng cái từng cái của ngươi."

"Ngươi ức hiếp người quá đáng!" Thạch Lệnh Thanh phát hiện bản thân không nhúc nhích được, mắt có chút ửng đỏ, trong bụng bị tức giận cho chút đau đớn. Còn Quý Dương đã mạnh mẽ gắt gao ấn hai tay lên đầu y, đầu gối đẩy mở hai chân y, cái tay còn lại đã đâm vào cơ thể y.

Lồng ngực Thạch Lệnh Thanh phập phồng không ngừng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm điểm nào đó trong không trung, cắn chặt môi dưới, chịu đựng tức giận, còn có ủy khuất, viền mắt đỏ bừng, lông mi cong cong rung động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.

Ánh mắt Quý Dương trở nên tối tăm, vốn là muốn trêu đùa Thạch Lệnh Thanh, kết quả tự gợi lên cho mình một bụng ám hỏa. Hắn rút nam căn nhỏ dài ra, ném ra ngoài giường, kéo Thạch Lệnh Thanh lên, môi mỏng gần như hôn lên gò má y, hắn phả ra khí thô, khàn giọng nói: "Nếu sư huynh không nguyện ý như vậy, hay là chúng ta đổi sang loại phương pháp thoải mái hơn đi."

Thạch Lệnh Thanh cau mày, nghe không hiểu, vật kia rời khỏi thân thể, y thở phào nhẹ nhõm, nhưng Quý Dương dựa quá gần, hơi thở hắn phả ra nóng bỏng sắp bỏng đỏ da mặt y, hai tay vất vả lắm mới thoát khỏi khống chế vội vàng muốn đẩy hắn ra, đụng phải ánh mắt như dã thú của Quý Dương, thầm kinh hãi.

Còn Quý Dương nghiêng đầu cắn lên tai Thạch Lệnh Thanh: "Đúng lúc để cho ngươi nhớ lại hài tử của chúng ta tới như thế nào, lần này phải nhìn cho rõ, cha của hài tử rốt cuộc là ai."

____________________________________________________

Editor: Sắp có thịt rồi cả nhà ơi :))))

Do một chút ngúc nghích trong việc tìm raw nên chương 19 này mình có edit thiếu 1 đoạn. Mình đã bổ sung một nửa rồi, còn nửa còn lại mình dồn sang chương sau cho đỡ dài hihi

P/s: đừng ai thắc mắc Thạch Lệnh Thanh khuếch trương như thế nào và đẻ như thế nào nha vì mình cũng không biết đâu huhu *ôm đầu thút thít*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net