Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Tiểu Vũ

Thạch Lệnh Thanh không phải là một người biết ăn nói, Quý Dương cũng vậy. Khi hai người ở chung một chỗ, sẽ rơi vào im lặng kỳ quái. Liên Anh ở bên cạnh Thạch Lệnh Thanh, cảm nhận được, hắn cảm thấy bản thân khó chịu không nói ra được, thế là cũng im lặng theo.

Hắn khó xử, hai nhân vật chính kia tạo nên không khí gượng gạo cũng không thoải mái.

Quý Dương một mực nghiêm mặt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đều viết hai chữ trầm mặc. Xem ra Thạch Lệnh Thanh là một trong ba người có lẽ không lúng túng đến vậy.

Y im lặng thành quen. Chỉ là thỉnh thoảng vẫn đặt ánh mắt lên người Quý Dương, giống như có lời muốn nói, lại giống như không biết nói gì, chỉ đơn thuần muốn nhìn một chút.

Trước chạng vạng tối ba người đi ngang qua một tòa thành, thế là dứt khoát tiến vào tìm một nhà trọ nghỉ một đêm.

"Oa, sư tôn, nơi này thật là náo nhiệt đó." Liên Anh vẫn luôn ngột ngạt ở một bên, nhìn khung cảnh náo nhiệt, bỗng nhiên cười nói với Thạch Lệnh Thanh.

Thạch Lệnh Thanh gật gật đầu.

Y nhìn Liên Anh nói: "Đi dạo chơi một lúc đi, chúng ta sẽ tới khách điếm phía trước không xa chờ ngươi."

Mặc dù Liên Anh là người hoạt bát vui tươi, không biết che giấu chuyện trong lòng thế nào. Nhưng nếu trở về quê hương của mình, đối mặt với vị huynh trưởng đã hoàn toàn thay đổi kia của bản thân, trong lòng cũng sẽ cảm thấy cay đắng. Chỉ là không nói ra mà thôi, cũng không muốn biểu hiện ra ngoài.

Liên Anh cười nói: "Vâng ạ."

Hắn đi trước mấy bước, rất nhanh đã hòa vào trong dòng người nhộn nhịp hối hả.

Thạch Lệnh Thanh quay đầu nhìn về phía Quý Dương, vốn muốn hỏi hắn có muốn đi dạo chút không.

Lúc này bỗng có một nam tử, cầm một cái trống nhỏ, lắc lắc hướng về khách nhân rao bán đồ vật trên tay mình.

Thạch Lệnh Thanh chú ý đến, bị đồ chơi nhỏ kêu vang tùng tùng kia hấp dẫn.

Người bán thấy được, vội vàng đưa trống nhỏ đến trước mặt y, nhiệt tình nói: "Vị đại hiệp này trong nhà có hài tử rồi chứ, lấy về cho đứa nhỏ chơi chút đi, tiểu tử và nha đầu nhà ta đều thích chơi."

Thạch Lệnh Thanh nhìn trống nhỏ này, trên mặt có chút lúng túng. Y nhìn những món đồ trẻ con đáng yêu này, bỗng nhiên nhớ tới tiểu Quỳ Nhi, y nhận không được, không nhận cũng không được. Đặc biệt còn có sự hiện diện rất lớn của Quý Dương ở bên cạnh, khoanh hai tay đứng nhìn.

Quý Dương hừ lạnh một tiếng, đưa tay nhận lấy trống nhỏ, sau khi lắc mấy cái thì trả lại cho người bán hàng rong.

"Cô nương trong nhà 4 tuổi rồi, không chơi cái này."

Người bán hàng trong sạp hàng nghe Quý Dương nói như vậy, thấy được cơ hội, vội bắt đầu chào hàng mấy món đồ chơi khác tiểu cô nương sẽ thích. Quý Dương chọn mấy cái, lấy tiền ra đưa cho người bán.

Thạch Lệnh Thanh ở bên cạnh mím môi không nói, trong mắt có chút ảm đạm, cũng có chút chật vật.

Quý Dương cất xong đồ chơi nhỏ, nhìn về phía Thạch Lệnh Thanh.

"Đối với ngươi tiểu Quỳ Nhi là gì? Bất kể như thế nào, đều là cốt nhục rơi ra từ trên người ngươi, ngươi không chào đón ta, ngay cả cốt nhục ruột thịt của bản thân cũng không cần sao?"

Thạch Lệnh Thanh lắc lắc đầu, y lấy từ trong ngực ra một khối bạch ngọc màu sắc rất tốt, đưa cho Quý Dương.

Thạch Lệnh Thanh thở dài nói: "Ta không có thứ gì có thể cho nàng, có lẽ trên người chỉ có một khối ngọc này."

Quý Dương không nhận.

Hắn nói: "Bốn năm trước, ta sắp tẩu hỏa nhập ma, một thân một mình tiến vào Hắc lâm, tiểu Quỳ Nhi vẫn chưa biết nói chuyện, cũng chưa có nhận thức."

Ánh mắt Thạch Lệnh Thanh hơi ngạc nhiên, nhìn Quý Dương.

"Chờ đến lúc ta đi ra, nàng đã 4 tuổi rồi. Đứa bé nho nhỏ, chỉ cao hơn đầu gối ta một chút, trốn phía sau Đậu Khấu, nhìn hơi xấu hổ, đồng tử đen láy tò mò nhìn ta. Ta ngồi xổm xuống, nói với nàng 'tiểu Quỳ Nhi ta là cha con', nàng cũng không hỏi ta vì sao bốn năm nay không quan tâm tới nàng, cặp mắt xinh đẹp bỗng nhiên tỏa sáng, nàng buông tay Đậu Khấu ra, đi tới, chỉ vào ta nói 'cuối cùng cha cũng về rồi'."

Quý Dương hít sâu một hơi, dừng lại.

Mắt Thạch Lệnh Thanh hơi ửng đỏ, y chán nản thu hồi bạch ngọc.

"Nàng rất hiểu chuyện, rất ngoan. Nhưng ta nhìn thấy trong lòng lại sinh ra khó chịu." Quý Dương nói.

"Nàng có thể hiểu chuyện, ta phải nói tới nguồn gốc khối ngọc này thế nào, ta phải làm sao để bịa ra một câu chuyện không khiến nàng chịu tổn thương. Ngươi có thể không cần nàng, có thể không cho nàng nhận ngươi, khối ngọc này cũng có thể đưa ta tặng nàng, nhưng ngươi có từng nghĩ, bên phải tiểu Quỳ Nhi đã trống một người rồi, chính là đã tổn thương tới nàng, không chỉ thế còn trống tận hai người. Ta không thể chăm sóc tốt cho nàng, hai vị trí ở bên cạnh nàng, ta và ngươi đều vắng mặt."

Thạch Lệnh Thanh run tay cất bạch ngọc đi.

Sau đó, hai người không nói gì nữa.

Lặng lẽ đi đến quán trọ, được báo rằng chỉ còn lại một gian phòng.

Liên Anh cũng không đi quá xa, ngay sau đó đã đến.

Ba người ăn một bữa cơm, lấp đầy bụng.

Ba người đi lên phòng, Liên Anh thẳng thắn ôm chăn trải ra sàn nằm.

Sau cùng còn chỉ vào giường nói: "Các người ngủ đi, trông vẫn rất lớn, hai người ngủ không chật."

Quý Dương và Thạch Lệnh Thanh nhìn nhau, Thạch Lệnh Thanh nằm xuống trước, Quý Dương theo sau.

Màn giường được y thu vào hai bên, mở rộng giường. Thạch Lệnh Thanh trải chăn, phát hiện chỉ có một tấm chăn, y lặng lẽ chui vào, chừa lại hơn nửa cho Quý Dương.

Sau khi dập tắt ánh nến, gian phòng rơi vào màn đêm.

Liên Anh nhanh chóng ngủ say, phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Thạch Lệnh Thanh ở trong bóng tối chớp chớp mắt, xoay đầu nhìn về phía đôi mắt có hơi sáng đỏ trong đêm đen.

Quý Dương vẫn chưa ngủ.

"Hiện tại mắt ngươi thế nào rồi?" Thạch Lệnh Thanh hỏi.

"Ngươi muốn làm gì? Bây giờ ngươi dùng thân phận gì hỏi câu này?" Quý Dương tránh né câu hỏi của y, hỏi ngược lại.

Thạch Lệnh Thanh bỗng chốc bị nghẹn lời.

"Trước khi đôi mắt này của ta hoàn toàn phát điên, đều không liên quan đến ngươi. Sau này mới là nhiệm vụ của đám chính đạo các ngươi." Quý Dương nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa.

Trong mắt Thạch Lệnh Thanh có chút lo lắng, y thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Sáng sớm ngày thứ hai, ba người thức dậy, tiếp tục gấp rút lên đường.

Trước khi Liên Anh nói ra, Thạch Lệnh Thanh và Quý Dương đều chưa từng nghe tới địa phương Vũ Tiên cốc.

Thạch Lệnh Thanh hỏi Liên Anh một chút tình hình của Vũ Tiên cốc.

Liên Anh nói, trong sơn cốc của bọn họ, có một truyền thuyết. Từng có một vị tiên nhân trên trời bay xuống dừng lại chỗ sơn cốc hoang vu này của bọn họ. Bởi vì sau lưng tiên nhân có cánh, lúc hạ xuống lông vũ ào ạt tung bay, do đó địa phương này được mệnh danh là Vũ Tiên cốc.

Liên Anh còn nói, trong cốc của bọn họ có nhiều chim vô cùng.

Y phục của bọn họ đều là sau khi chim thay lông, dùng lông vũ bện thành. Bọn họ còn có rất nhiều món đồ làm từ lông vũ, rất đẹp.

Lúc Liên Anh nói, biểu tình có chút tự hào lại có chút hoài niệm. Chỉ có điều, hắn rất nhanh đã suy sụp cúi đầu xuống.

"Những kẻ kia đã khống chế Vũ Tiên cốc, mang đồ vật bên ngoài vào. Đồng thời còn sai người bắt chim trong cốc, bán đi. Vũ Tiên cốc của hiện tại đã không còn là Vũ Tiên cốc của trước kia nữa rồi."

Thạch Lệnh Thanh vỗ vai Liên Anh, lặng lẽ an ủi hắn.

Quả thực Vũ Tiên cốc rất xa. Ba người cố gắng đi đường càng nhanh càng tốt. Đường càng đi càng xa, hoang vu vắng vẻ.

Mãi cho đến khi đi tới một ngọn núi cao, Liên Anh chỉ mây mù quấn quanh dưới núi, nói với Thạch Lệnh Thanh: "Sư tôn, đến Vũ Tiên cốc rồi."

Thạch Lệnh Thanh liếc mắt nhìn, không thấy được đáy cốc, kinh hãi.

"Khi đó ngươi đi lên như thế nào."

Liên Anh gãi gãi đầu, cười nói: "Bò lên ạ, núi này ta rất quen thuộc, sư tôn đi theo ta."

Liên Anh đã tu luyện mấy năm, núi này trong mắt hắn càng không phải là vấn đề khó gì.

Hắn kéo một nhánh dây mây, lưu loát nhảy xuống. Dựa vào nhánh mây, lại thêm khinh công bất phàm, đã cực kỳ nhanh chóng bay xuống đáy cốc.

Thạch Lệnh Thanh và Quý Dương theo sau.

Đợi ba người đều rơi xuống rồi, Liên Anh quay đầu nói với bọn họ: "Đến Vũ Tiên cốc rồi."

Vũ Tiên cốc có sương mù, không nhìn rõ được sự vật trước mắt.

Nếu nói quái dị, có lẽ là do quá yên tĩnh.

Dựa theo lời Liên Anh nói lúc trước, Vũ Tiên cốc có rất nhiều chim, bây giờ nhìn lại, đến một con cũng không còn.

Sắc mặt Liên Anh nghiêm túc đi tới phía trước.

Đi đến một cánh cổng, một bóng người đi ra từ sương mù.

Người kia nhìn bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Liên Anh.

Người nọ chắp tay, nói với Liên Anh: "Nhị thiếu gia đã về rồi, hai vị khách nhân, cốc chủ sai ta đợi ở nơi này dẫn đường cho các vị."

Liên Anh nhíu mày, quả nhiên đang chờ bọn họ tới.

Ba người được người kia dẫn tới một nơi.

Đi vào trong điện, bên trong có một người đang nằm trên ghế cao.

Người ấy có dung mạo rất giống Liên Anh.

Quý Dương nhìn người kia, lại nhìn sang Liên Anh, không nói gì.

Liên Anh nghiêm mặt tiến lên: "Liên Thiên, rốt cuộc ngươi muốn giở trò quỷ gì!"

(tui phải dừng lại 3s để cười khi edit đến tên anh trai của Liên Anh =]]]])

Người được gọi là Liên Thiên ngồi dậy, ánh mắt nham hiểm cười nói: "Đệ đệ ngu ngốc của ta, ngươi mang khách nhân tới, cũng không thể mất đi lễ nghĩa. Việc giữa huynh đệ chúng ta, nói sau đi."

Quý Dương tiến lên trước, nói thẳng: "Các ngươi đã làm gì với ma nhân, các ngươi có ý đồ gì với đào nguyên."

"Ta đâu có làm gì ma nhân. Chúng ta muốn xưng bá võ lâm, trước đó, chúng ta muốn đòi một thứ từ đào nguyên."

Quý Dương nheo mắt: "Chính vì đồ vật kia, các ngươi nghĩ tất cả biện pháp khơi mào thù hận của người trong võ lâm với đào nguyên."

Chưa dừng lại ở đó, đây chỉ là một trong những mục đích. Một lý do khác là khiến cho hàng loạt cao thủ võ lâm đi đến đào nguyên, thừa dịp không phòng bị, tấn công môn phái của bọn họ.

Liên Thiên xua xua tay: "Đám võ lâm chính đạo tập hợp trước cửa đào nguyên, chúng ta đâu có cách nào ép bọn họ đi làm hại đào nguyên các ngươi. Chỉ là chúng ta nắm bắt được thời cơ, đi làm một chút chuyện muốn làm. Đào nguyên các ngươi cũng nên cảm tạ chúng ta, nếu không phải có chúng ta, sợ là bọn chúng lại xông đến đào nguyên thêm hai ba lần nữa."

Quý Dương cau mày, nhìn hắn tức giận đến không nói ra lời.

Liên Thiên thở dài: "Đáng tiếc, Vân chính phái không đi. Cũng không ngờ được Quý Dương ngươi thật sự không biến thành một tên phế vật, nhập ma rồi lại vẫn có thể bảo trì lý trí."

Quý Dương là một trường hợp ngoại lệ. Nếu như không có hắn, bọn chúng đã sớm khống chế được đào nguyên, nắm trong tay đồ vật mà bọn chúng muốn.

Sắc mặt Quý Dương khó coi, hắn chưa bao giờ gặp phải người vô liêm sỉ như này. Rõ ràng bản thân nhúng tay nhúng chân vào, làm cho cả võ lâm xáo trộn hỗn loạn, thế nhưng vẫn có thể bày ra thái độ chuyện không liên quan đến ta.

Liên Thiên đổi giọng, bỗng nhiên nói: "Nói đến đây, sơn chủ, sao ngươi không để cho tâm ma ra ngoài nhìn một chút."

Trong mắt Quý Dương lóe lên tia sáng, hắn nói: "Ngươi biết, các ngươi cũng có." ngữ khí của hắn khẳng định.

"Không sai, chúng ta cũng có người bị tẩu hỏa nhập ma nhưng vẫn giữ được lý trí như ngươi vậy. Hơn nữa hắn còn nói đào nguyên các ngươi có lẽ đang ẩn giấu một đồ vật tốt, hắn muốn lấy được."

"Là thứ gì?" Quý Dương hỏi.

Liên Thiên cười mà không nói: "Hiện tại khó nói."

Tâm ma thiếu nữ của Quý Dương hô hào trong lòng hắn: "Là nhẫn! Nhất định là nhẫn! Là ai, là ai, là ma nào! Nhất định ta có quen!"

"Là nhẫn." Quý Dương nói.

"Ồ?" Liên Thiên kinh ngạc nhìn hắn.

"Ngươi biết rất nhiều đó, xem ra tâm ma của ngươi không phải là ma bình thường. Ngược lại ngươi biết thì rất dễ làm. Hành động của chúng ta không chỉ giới hạn trong chuyện này. Sơn chủ, chúng ta có thể hợp tác. Chỉ cần ngươi giao nhẫn ra, đào nguyên các ngươi chính là đồng minh của chúng ta. Cái gọi là chính đạo chẳng qua chỉ là địch mạnh ta yếu mà thôi. Bọn chúng không từ một thủ đoạn nào, ngang ngược không nói trái phải, bài trừ đối lập, bảo đảm địa vị của bản thân không bị lung lay. Ngươi không hận sao? Bây giờ không giống lúc trước nữa, chúng ta liên thủ, chính đạo của thế gian này chúng ta định đoạt." Liên Thiên híp mắt nói.

"Các ngươi còn muốn làm gì?" Thạch Lệnh Thanh vẫn một mực im lặng bỗng nói.

"Chuyện chúng ta muốn làm rất nhiều. Vân chính phái không hao tổn chút nào, vậy là không được." Liên Thiên cười nói.

Quý Dương nheo mắt: "Các ngươi muốn làm gì Vân chính phái?"

Liên Thiên kinh ngạc nhìn Quý Dương: "Sao ngươi cũng có cảm tình với Vân chính phái? Bởi vì bọn chúng không đi theo đám đông công kích các ngươi? Chẳng qua chỉ là một đám chính phái giảo hoạt, tự bảo vệ mình mà thôi, Quý sơn chủ sẽ không bị cảm động chứ. Nhắc tới cũng kỳ quái, không nghĩ tới các ngươi sẽ cùng đến chỗ này của ta, xem ra quan hệ giữa sơn chủ và Thạch chưởng môn không cạn. Không sao, chúng ta cũng có thể bỏ qua cho phái Thanh Linh, chỉ có ba người, hoàn toàn có thể."

Thạch Lệnh Thanh lạnh mặt cứng rắn nói: "Khẩu khí lớn lắm. Nếu thật sự lợi hại như vậy, sao lại sợ hãi mà trốn ở một bên, lập mưu, tiểu nhân đánh lén. Chẳng qua cũng chỉ là con rệp không thấy được ánh sáng mà thôi."

Liên Thiên ôi chao một tiếng: "Lời này của Thạch chưởng môn sai rồi. Trước khác nay khác. Nhanh thôi các ngươi sẽ biết đến sự tồn tại của chúng ta, không có cách nào xem nhẹ. Nếu không tin, các ngươi ra ngoài nhìn xem, chuyện thú vị sắp diễn ra rồi."

Thạch Lệnh Thanh và Quý Dương nhìn nhau.

Liên Thiên vui vẻ cười nói: "Môn phái từng bị chúng ta công kích, tổn thất nặng nề, vợ con còn bị chúng ta giam giữ, không phải đều ngoan ngoãn nghe lời sao."

Hắn chỉ chỉ hoa văn trên tay áo: "Người của chúng ta ở khắp mọi nơi. Đợi các ngươi ra khỏi Vũ Tiên cốc, ngươi có thể phát hiện, không ít môn phái sẽ treo cờ của chúng ta lên. Càng ngày sẽ càng có nhiều địa phương thuộc về chúng ta, còn Vũ Tiên cốc, nơi này chỉ là chỗ ta và đệ đệ đánh cược. Đệ đệ tốt của ta, nếu ngươi có bản lĩnh lấy được thì cứ lấy đi."

Liên Anh phẫn nộ tiến lên mấy bước, lộ ra chủy thủ.

"Liên Thiên, ta đây sẽ cho ngươi thấy ta có bản lĩnh hay không!"

Liên Thiên cười nói: "Ôi đệ đệ của ta, ngươi dẫn hai người họ đến đây, ta không đánh với ngươi, vẫn là nói chuyện hợp tác đi. Sơn chủ nên suy xét kỹ, bọn chúng ghét các ngươi đã khắc vào trong xương, chỉ cần vẫn có cơ hội, bọn chúng rất sẵn lòng vây quét đào nguyên các ngươi lần nữa. Đương nhiên hiện tại các ngươi có thể ra ngoài xem thử xem, nhưng mà ta muốn nhắc nhở một chút, cho dù có chúng ta ở đây, đào nguyên các ngươi vẫn không được võ lâm chính đạo chào đón, sơn chủ có thể hiểu chứ."

Quý Dương hừ một tiếng: "Đó là chuyện của bọn chúng. Nói lại với người ở phía sau ngươi, từ một khắc kia các ngươi làm hại người đào nguyên, ta và các ngươi tuyệt đối sẽ không có khả năng hợp tác."

Thạch Lệnh Thanh nhìn hắn, trong mắt gợn sóng dập dờn.

"Vậy nếu như ta dùng người đào nguyên trao đổi thì sao."

"Có ý gì?" Quý Dương nheo mắt hỏi.

" Chúng ta có không ít con cháu đời sau của đào nguyên vẫn còn lý trí. Bọn chúng lục soát ma nhân khắp nơi ngược lại là thuận tiện cho chúng ta hành động. Ta thấy sơn chủ không đeo nhẫn, là không có ý định dùng sao. Chi bằng đưa cho chúng ta, chúng ta sẽ đưa 500 ma nhân còn lại trở về đào nguyên. Sơn chủ, cảm thấy thế nào?"

Hai mắt Quý Dương đỏ tươi: "Các ngươi trăm phương ngàn kế muốn lấy nhẫn, tính kế đào nguyên, ta tuyệt đối không để các ngươi được như ý. Ta sẽ xem xem ngươi đáng giá bao nhiêu người." Nói xong, thân thể hắn đột nhiên tràn ra hào quang đỏ đen, khiến người ta có loại cảm giác không rõ ràng.

"Ôi, sao lại muốn động thủ vậy. Nhưng mà có một chuyện, ta phải nhắc nhở một chút. Nơi này có 100 ma nhân, chúng ta có loại thuốc có thể khiến ma nhân lập tức nhập ma. Nếu như thật sự không đồng ý, ta thấy các ngươi cũng không muốn ta thoát thân, ta chỉ có thể khiến cho bọn họ nhập ma để tự vệ."

"Ngươi uy hiếp ta."

"Sơn chủ cần phải hiểu rõ, nếu ngươi không muốn dùng nhẫn, vậy thì nó chỉ là một đồ vật vô dụng. Có thể đổi lấy mấy trăm người đào nguyên không phải rất hời sao?" Liên Thiên từng bước dụ dỗ.

"Không được! Nếu ngươi đưa nhẫn ra, hắn sẽ có thể khống chế tâm ma. Đó là nhẫn của ma vương, có thể ép ma nhân tẩu hỏa nhập ma!" Tâm ma trong thân thể Quý Dương nóng vội hô lên.

Cho tới bây giờ Quý Dương chưa từng thấy dáng vẻ tức điên lên như thế này của tâm ma.

"Ta không cầm chiếc nhẫn kia. Nó vẫn ở trong Hắc lâm. Nếu ngươi muốn đi, có thể tự mình thử xem." Quý Dương nói.

"Sơn chủ không bằng lòng trao đổi." Liên Thiên đứng lên.

"Ta đã nói rồi, ta và các ngươi không có khả năng hợp tác. Còn những người đào nguyên bị các ngươi khống chế kia, ta sẽ cứu ra." Quý Dương đáp.

"Quý sơn chủ, chiếc nhẫn kia có bao nhiêu người thèm muốn, ta đoán ngươi đã biết rồi. Chỉ là có một việc phải nhắc nhở ngươi một chút, hiện tại ngươi có thể bảo trì lý trí, đã là không dễ, nếu thật sự đeo nhẫn lên, thì ngươi đã không phải là ngươi rồi. Hy vọng sơn chủ cân nhắc." Liên Thiên nói.

"Nói xong rồi, giờ đến ta." Liên Anh hô lên.

"Ta mặc kệ ngươi có âm mưu quỷ kế gì, nhưng Vũ Tiên cốc không phải của ngươi, mang người của ngươi đi đi, cũng không cần trở lại nữa!"

Liên Thiên hừ một tiếng: "Ta nói rồi phải xem một mình ngươi có bản lĩnh hay không."

Liên Anh không nói nữa, nắm chủy thủ di chuyển cực nhanh về phía hắn.

Trong chớp mắt, Liên Anh đã đi tới trước mắt Liên Thiên.

Hai người cứ vậy đánh nhau.

Chiêu thức của Liên Anh giống với võ công phái Thanh Linh, nhưng lại cảm thấy không hẳn quá giống.

Thạch Lệnh Thanh nhìn xem bỗng nhớ tới, dáng vẻ của Liên Anh cho y cảm giác vẫn giống như năm đó, khiến y bất ngờ.

"Người quen biết phái Thanh Linh, còn có thể cảm giác được hắn là người phái các ngươi, nếu không quen biết chắc sẽ cho rằng thứ kia là công pháp quỷ dị." Quý Dương đột nhiên nói.

Thạch Lệnh Thanh cười: "Hắn tu luyện võ công phái ta, nhưng hắn vẫn là người tuân theo bản năng."

Thạch Lệnh Thanh thu hồi nụ cười, y nhìn Quý Dương nói: "Ngươi muốn cứu người đào nguyên như nào, có tính toán chưa?"

Quý Dương nhìn y, không nói gì.

"Ta nợ đào nguyên một ân tình. Ta nghĩ mình có thể giúp đỡ một chút."

Quý Dương cười mỉa: "Thạch chưởng môn muốn cứu ma nhân? Sao lần này không có lập trường vậy, để cho võ lâm chính phái các ngươi nhìn thấy, sẽ không tưởng tượng nổi đâu."

Thạch Lệnh Thanh cười khổ một tiếng: "Chỉ cầu không thẹn với lòng*. Thứ nhất, những kẻ này hành sự không chừa thủ đoạn nào, không có giới hạn, là tai họa lớn của võ lâm. Thứ hai, ta hy vọng có thể giúp được một chút, ngươi đừng ép bản thân quá mức, cũng đừng đụng vào thứ không nên đụng."

*Lấy ý từ câu: Khởi năng tận như nhân ý, đan cầu vô quý ngã tâm (Việc thế gian đâu thể theo ý mình, chỉ mong cầu không thẹn với lương tâm)

Quý Dương nhìn y, trong mắt hơi dao động, sau đó nghĩ tới chẳng qua y chỉ lo ngại nếu hắn đeo nhẫn lên, sẽ thành đại hại của võ lâm. Hắn cười lạnh: "Chiếc nhẫn kia, có thể điều động tất cả tâm ma, vì sao ta không được động vào, nếu ta đụng vào, chính đạo các ngươi vẫn muốn tìm ta gây phiền phức, vậy thì khó rồi. Đến lúc đó, ngươi là cái thá gì."

Thạch Lệnh Thanh sửng sốt sau đó nói: "Quý Dương, ngươi đang tức giận."

Quý Dương hừ lạnh một tiếng: "Ta nói rồi không cần ngươi quan tâm, nếu bản thân ta cũng không giải quyết được, ngươi có thể giúp được gì chứ. Nếu ngươi muốn giúp, vậy thì trông nom tiểu Quỳ Nhi đi, ta không muốn phải bịa thêm lời nói dối nào vì ngươi nữa."

Thạch Lệnh Thanh thở dài.

Khoảng một nén hương sau thắng bại đã phân.

Liên Anh thắng, mặc dù thắng được có chút miễn cưỡng.

"Xem ra ngươi trong bốn năm nay, tiến bộ không ít, loại người như ngươi, thật sự rất đáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net