TRỞ THÀNH NHÂN VẬT CHÍNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã có bao giờ bạn mong muốn trở thành nhân vật chính trong cuộc đời của chính mình?

Rất nhiều lần tôi tự hỏi mình, đã bao lần bản thân mong muốn trở nên thật nổi bật, là người có thể điều khiển cuộc sống mình theo ý muốn của bản thân, trở thành nhân vật chính.

Câu trả lời chính là rất nhiều.

Nhiều đến mức tôi còn không nhớ rõ con số đó là bao nhiêu, bởi lẽ trong cuộc sống của chính tôi, tôi chỉ là nhân vật phụ nhạt nhòa, hoặc họa lắm thì là nữ phụ xấu xí mà rất nhanh chóng sau đó sẽ biến mất.

Nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng dường như từ khi bản thân có thể tư duy, có thể ghi nhớ sự việc tôi đã tự áp cho mình một suy nghĩ đáng buồn: "Mình không thông minh bằng người khác, không giỏi bằng người khác, vậy nên cũng không cần nổi bật so với người khác".

Làm nhân vật chính sao được khi ngay cả kịch bản cuộc đời tôi cũng do người khác biên tập.

Sinh ra ở một nơi quá yên bình, không cần đấu đá với ai mà cũng chẳng ai muốn cạnh tranh với mình, lớn lên trong vòng tay bảo bọc của ba mẹ, tôi tự nguyện bị động cho những người xung quanh lập trình cuộc sống. Ba mẹ muốn tôi học thật giỏi, chăm ngoan như con nhà người ta; thầy cô hướng tôi đến những suy nghĩ chung, khuôn khổ; bạn bè mong tôi trở thành một người đáng tin cậy và có thể giúp đỡ họ trong mọi việc. Và tôi đã thành người như thế thật, đồng thời cũng quên mất hỏi bản thân: "Mày mong muốn trở thành người như thế nào?".

Tôi là một con người tham vọng, chỉ là không đủ mạnh mẽ để đoạt những thứ mình thích.

Ví như hồi nhỏ, cùng đám bạn trong xóm phân vai dựa theo một bộ phim truyền hình đang hot trên tivi, tôi với cô bạn thân cùng thích nhân vật nữ chính, cùng muốn đóng vai đó nhưng cuối cùng tôi không can đảm nói ra ý muốn của mình, lẳng lặng chọn một nhân vật mà không ai chọn. Rồi những câu chuyện tương tự ở những phương diện khác xảy ra, dần dà tôi cũng chẳng còn có suy nghĩ mình thích cái gì nữa, cứ để bị sắp đặt như vậy.

Ngay cả cột mốc quan trọng của một đời người – thi đại học tôi cũng thế. Đến khi cầm đề thi chính thức trong tay hay đặt bút ghi nguyện vọng trường tôi cũng không rõ mình thích làm gì, muốn trở thành người như thế nào, tất cả đều mơ hồ.

Tôi rất ngưỡng mộ những người có thể vạch tương lai cho bản thân họ.

Nói không đâu xa, xung quanh tôi, đầy người bạn như thế. Tương lai họ vẽ ra có thể đơn giản với một công việc ổn định, có chồng có con; có những người cao sang hơn với mong muốn thành nhà kinh tế giỏi, thành người nổi tiếng hay kiếm được nhiều tiền.

Dù sao họ cũng có nghĩ và mong muốn làm gì trong tương lai, còn tôi không thể trả lời được câu hỏi: "10 năm nữa, bạn sẽ như thế nào?".

Những ngày gần đây, tôi suy nghĩ khá nhiều về điều này, khi mà chẳng còn bao lâu nữa tôi sẽ tốt nghiệp đại học, phải bước ra thế giới khó khăn ngoài vòng tay ba mẹ.

Tôi không chắc mình có đủ sức để làm những việc mình không cảm thấy hứng thú không, tính tôi rất nhanh chán nản, kiên trì đến giờ chỉ bởi sự cố chấp, lười thay đổi thôi.

"Rốt cuộc có điều gì khiến mình thích mà nhất định phải làm không?"

Suy nghĩ mải miết tôi nhận ra một điều.

Hồi còn nhỏ tôi có rất nhiều điều muốn làm sau này nhưng chỉ có một cái còn duy trì đến tận bây giờ.

Tôi muốn thành diễn viên.

Bạn không nhìn nhầm đâu, thật đấy, chỉ là cái diễn viên này có hơi khác thông thường một chút.

Như tôi nói ở trên, hồi nhỏ hay bị "cướp vai" nên khi ở một mình tôi thường hóa thành nhân vật ấy rồi diễn theo, có những khi thấy bực mình với tình tiết phim/truyện quá tôi lại tự diễn theo cách nghĩ riêng. Lớn rồi mới thấy khả năng diễn xuất của bản thân chỉ giỏi trong trí tưởng tượng thôi, rất khó trở thành hiện thực nên tôi tạo nên một thế giới khác – thế giới của những con chữ.

Nơi một con người khác trong tôi có thể trở thành diễn viên chính.

Tôi hay nói viết lách là sở thích nhưng thực chất nó còn có ý nghĩa hơn thế. Tôi cảm thấy vui thích, hài lòng, hứng thú, thoải mái bộc lộ hỉ nộ ái ố với mọi thứ. Tôi mong muốn tạo nên cái gì đó từ những đứa con tinh thần của mình để bản thân tôi ngoài đời thực trở thành nhân vật chính.

Ấy thế mà tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ biến viết lách trở thành nghiệp của mình. Phải chăng giờ là lúc để nghĩ đến điều đó?

Tôi viết bài này khi có người bạn thân chia sẻ thông tin liên quan đến viết lách cho tôi. Bản thân cũng thấy khá hứng thú, nhưng vẫn mãi chần chừ không quyết. Không chỉ cô ấy, những người bạn tốt khác của tôi cũng cổ vũ tôi thử sức. Họ luôn luôn tin tưởng và không ít lần khẳng định rằng tôi có khả năng, thứ mà bản thân tôi nhiều lần chối bỏ.

Trong cuộc đời mỗi người sẽ có ít nhất một lần xuất hiện biến cố. Không biết việc tôi sắp làm ngay đây có tạo cho một sự thay đổi nào cho cuộc sống tẻ nhạt của tôi hay không, nhưng nếu nó thật sự xảy ra, tôi rất hạnh phúc đón nhận.

Jihee

Quảng Ninh, 180517

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net