Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khi từ trong hôn mê tỉnh lại, ngay cả một khắc ngủ yên cũng không được.

Đạm Đài Tẫn đè ngực lại, mỗi một nhịp tim đập dưới tay đều kèm theo đau đớn, như thể ngay cả thở cũng phải dùng hết toàn lực. Hắn chống khuỷa tay lên giường một cách thô bạo, chống đỡ cơ thể gầy yếu của mình sau khi chỉ khá hơn được một chút.

Cửa sổ vẫn giữ nguyên dáng vẻ sau khi Triệu Du rời đi, mở ra một khe hở.

Hắn nghiêng người dựa vào tường áp trán vào khung cửa sổ, dùng ngón tay gầy guộc đẩy cửa sổ gỗ ra một chút.

Gió mùa thu mang theo cảm giác mát mẻ đập vào mặt, thổi loạn mái tóc của hắn. Hắn hơi cúi đầu ho khan, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía sân ngoài phòng.

Từ góc nhìn của hắn, thứ đầu tiên chú ý đến chính là cây hồng cao lớn trồng trong sân, những quả hồng trên đầu cành ép nhánh cây rũ xuống, nóng như mặt trời giữa trưa hè. Nhưng nhìn chúng, lại như không cảm thấy rằng mình đang ở trong mùa hè nóng bức.

Có người đẩy cửa sân đi vào, đưa lưng về phía phòng đóng hàng rào lại. Nhìn thân hình mập mạp của y, Đạm Đài Tẫn liền nhận ra là Tàng Hải.

Tàng Hải cũng vào lúc này xoay người lại thấy hắn, y giơ tay vẫy vẫy. Đạm Đài Tẫn không phản ứng, mím môi khép cửa sổ lại.

Tàng Hải nhìn cửa sổ đóng chặt, cũng không cảm thấy thất vọng. Y đem bữa trưa đã chuẩn bị sẵn  đặt trên bàn đá, vén tay áo leo lên cây hồng hái hai quả căng mọng, sau khi xuống đặt vào chỗ trống của khay, rồi bưng khay vào phòng.

Đạm Đài Tẫn ngồi dựa vào tường, cúi đầu không nhìn Tàng Hải đang cười như tượng Phật Di Lặc.

"Biết thuốc đắng, ta đặc biệt nấu cho ngươi chút cháo ngô." Tàng Hải đặt chiếc khay lên chiếc bàn thấp cạnh giường, "ngô này là do chúng ta tự trồng, nấu cháo rất thơm. Chờ ngươi khá hơn một chút, ta lại dùng mật ong nấu ngô cho ngươi. Ngô nấu theo cách này rất ngọt và nước canh cũng dễ ăn."

Trong lúc nói chuyện, y đem chén cháo đưa tới trước mặt hắn.

Đạm Đài Tẫn nheo mắt nhìn chén cháo toả ra mùi thơm của ngũ cốc, khoé mắt thoáng nhìn thấy những ngón tay đầy thịt của Tàng Hải, hắn nhớ mình vừa rồi lặng lẽ mở cửa sổ, trông thấy Tàng Hải vụng về trèo cây rất chuyên tâm chọn hai quả hồng, từ từ hái xuống từ trên cây...

Tàng Hải thấy hắn nhìn quả hồng trên khay, cười nói:"Tiêu Dao Tông chúng ta những cái khác có thể không có, nhưng ở đây cây hồng thì có rất nhiều. Hai quả này là to nhất trên cây trong sân, ngươi ăn cháo xong, có thể nếm thử trước. Nếu thích, ta lại hái cho ngươi mấy quả."

Đạm Đài Tẫn cầm lấy chén cháo trong tay y, nhưng lại có chút không giữ được, Tàng Hải đưa tay đỡ mu bàn tay hắn, cảm giác được ngón tay hắn rụt lại, nhưng sau đó cũng không có kháng cự tiếp xúc như lúc sáng, liền cảm thấy vui mừng:"Từ từ thôi. Ngươi vừa tỉnh, còn cần thời gian hồi phục."

Đạm Đài Tẫn chăm chú nhìn cháo vàng trắng đan xen trong chén, trầm mặc hồi lâu, nâng tay cầm thìa, múc nửa muỗng, cúi đầu đưa vào miệng.

Cháo đã nấu nát liền tan trong miệng, hương thơm của gạo trắng còn quyện với vị ngọt của ngô. Hắn thật sự đã lâu không ăn gì, vị ngọt đến mức khiến hốc mắt hơi phiếm hồng.

Hắn ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt tròn mũm mĩm của Tàng Hải, cắn cắn môi nói:"Ăn ngon lắm, cám ơn."

"Ngươi thích thì tốt rồi, ta còn sợ không hợp khẩu vị của ngươi." Tàng Hải thử ngồi ở trên giường gần hắn hơn, nắm tay tìm một tư thế thoải mái.

Đạm Đài Tẫn im lặng ăn hơn nửa chén cháo, cảm thấy bụng trướng lên có chút khó chịu nên đặt muỗng xuống.

Tàng Hải nhìn hắn hỏi:"Không ăn được nữa?"

Hắn có vẻ ngượng ngùng "ừ" một tiếng, Tàng Hải lấy chén từ trong tay hắn:"Không sao, ngươi đã lâu không ăn gì, một lúc ăn quá nhiều cũng không tốt." Y để chén xuống, rồi đặt một quả hồng vào trong tay hắn.

Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm quả hồng một lúc, Tàng Hải liền đột nhiên nhớ ra gì đó, chỉ nói một câu "ngươi chờ một chút", rồi vội vã ra khỏi phòng.

Y sau khi rời đi, Đạm Đài Tẫn mới nghiêng đầu chọc chọc lá cây trên quả hồng, cầm trên tay và nhìn nó như thể đang nghiên cứu một vật gì đó thú vị, bất giác bĩu môi.

Đạm Đài Tẫn không đợi được Tàng Hải quay về, ngược lại đợi được Công Dã Tịch Vô một thân trường sam xanh trắng. Bên hông y vẫn treo kiếm, trong tay cầm một quả hồng cùng hai món không biết là gì, đi đến trước giường.

Mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc, Công Dã Tịch Vô chủ động giải thích:"Ta tu tập trở về, gặp phải Tàng Hải huynh, vốn muốn cùng nhau quay về, y lại đột nhiên nhớ ra còn có việc chưa làm, đã đưa cái này cho ta rồi."

Đạm Đài Tẫn nhìn thứ trong tay y.

"Đây là thân cây sậy, bên trong rỗng ruột, có thể trực tiếp hút thịt quả hồng ra." Công Dã Tịch Vô rút kiếm để xuống một bên, ngồi tại đầu giường, đưa cho hắn một thân cây sậy, "đầu tiên loại bỏ lá, sau đó cắm thân cây này vào là được."

Đạm Đài Tẫn lắng nghe giọng nói ôn hoà của y, tầm mắt không tự chủ được dừng lại trên khuôn mặt tuấn lãng ấy.

...

"Trước tiên nhỏ một giọt nước." Tiêu Lẫm đưa thanh mực cho hắn, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn, "thân mực phải thẳng đứng khi mài, ấn mạnh, xoay nhẹ. Vừa bắt đầu phải chậm một chút, về sau từ từ tăng tốc. Mài mực không thể nóng vội, nếu không mực có thể đậm nhạt không đều, chữ viết ra cũng có thể bị ảnh hưởng."

Y ngồi phía sau Đạm Đài Tẫn, vòng tay qua vai nắm tay hắn, như ôm một người gầy gò vào lòng. Đạm Đài Tẫn hiếu học chuyên chú lắng nghe, không chút phân tâm, mang lời nói của y đều ghi nhớ vào trong.

Mài được một nửa, Tiêu Lẫm thả tay ra, ngồi bên cạnh một chút:"Tự ngươi thử xem."

Đạm Đài Tẫn ngơ ngác nhìn, mu bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay y. Tiêu Lẫm cho rằng hắn không tự tin, liền cười khẽ đưa tay vuốt chóp mũi hắn:"A Tẫn, thử đi, ngươi có thể mà."

....

"Đang nghĩ gì vậy?"

"A?" Đạm Đài Tẫn thoáng trầm ngâm, vào lúc bừng tỉnh, khuôn mặt của Công Dã Tịch Vô trước mắt cùng Tiêu Lẫm chồng chéo lên nhau.

"Khó chịu chỗ nào sao?" Công Dã Tịch Vô thấy hắn thất thần nhìn mình, lông mày dài cau lại, lo lắng đến gần, giơ tay muốn bắt mạch cho hắn.

Hắn thu tay về, lắc đầu nguầy nguậy.

"Nếu như khó chịu, nhất định phải nói với ta."

Đạm Đài Tẫn dời mắt:"Ngươi vừa mới nói, cái này, ăn như thế nào?"

Xem ra hắn vừa mới lơ đãng từ nãy đến giờ. Công Dã Tịch Vô nhếch khoé miệng:"Ta làm cho ngươi xem."

Y hái lá xuống, rồi đem thân cây sậy cắm vào giữa quả hồng, đổi lấy quả hồng trong tay hắn, lặp lại thao tác vừa rồi, sau đó hút một ngụm thịt quả.

Đạm Đài Tẫn nhìn y, lại nhìn quả hồng toả ra hương thơm trái cây thoang thoảng trong tay, sau một thoáng do dự, học theo cách của y, mút lấy thân cây sậy.

Thịt quả mềm mọng, nhiều nước, vừa hút vào, hương vị ngọt ngào đã lấp đầy khoang miệng.

Công Dã Tịch Vô vô thức quan sát biểu cảm của hắn. Đầu tiên là ngỡ ngàng lại lưỡng lự nhấm nháp thân cây sậy, quai hàm co rụt lại, sau khi mút thịt quả ra, ánh mắt tối tăm trở nên sáng lấp lánh, còn có chút kinh ngạc ở trong mắt, rất mau lại chuyển thành kinh hỉ.

Tuy rằng chỉ là trong phút chốc, nhưng Công Dã Tịch Vô cảm thấy khi hắn để lộ ra ánh mắt như vậy, đặc biệt đáng yêu. Nhìn vẻ mặt của hắn, y thấy rằng không cần thiết hỏi xem có ngon hay không nữa.

Có điều dù có ngon hơn nữa, Đạm Đài Tẫn cũng chỉ nếm vài miếng rồi thôi.

"Cảm thấy mệt sao?" Công Dã Tịch Vô đem hai quả hồng vừa ăn đặt trở lại trong khay.

Hắn chớp mắt, gật đầu.

"Nếu ngươi ngủ sau khi ăn, có thể không tiêu cơm." Công Dã Tịch Vô nghĩ ngợi, đi đến trước giường mình, lấy hai cái gối mềm tới, xếp nghiêng trên gối của hắn, rồi đỡ hắn dậy dựa vào.

Dáng vẻ Đạm Đài Tẫn không chút kháng cự rơi vào trong mắt y, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn.

Y kéo chăn, đắp lên bụng hắn, sửa sang lại bằng phẳng:"Vết thương của ngươi còn chưa lành, ngồi xuống tiêu hoá thức ăn trước đi."

"Ừm."Đạm Đài Tẫn đặt hai tay lên chăn, xoa xoa đầu ngón tay có chút không yên.

Ở cùng với Công Dã Tịch Vô, trong lòng hắn luôn không được bình tĩnh.

Công Dã Tịch Vô có lẽ sợ hắn ngồi một chỗ sẽ cảm thấy nhàm chán nên chủ động khơi mào:"Hôm qua khi ta nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn còn đang hôn mê. Nhưng không hiểu sao, ta cảm thấy ngươi rất thân thiết. Dường như đã từng quen biết."

Y muốn nói chuyện với hắn để gần gũi hơn, để hắn bớt gò bó nơi xa lạ này.

Nhưng khi Đạm Đài Tẫn nghe được lời của y, tim đột nhiên đập mạnh hai nhịp, đau đớn cũng tăng theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net