Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không nghĩ tới ba ngày này các ngươi đã quen thuộc." Triệu Du để con lừa nhai cỏ dưới gốc cây hồng, lảo đảo đi tới.

Công Dã Tịch Vô đóng cuốn sách lại và đứng lên, thấy Đạm Đài Tẫn cũng muốn đứng dậy, liền đổi tay cầm sách, tiến lên ôm hắn: "Cẩn thận."

Đạm Đài Tẫn nghiêng đầu, ánh mắt nhìn y mang theo chút ngờ vực không tin.

"Ngồi cả buổi chiều rồi, đứng lên dễ bị mỏi." Công Dã Tịch Vô nhỏ giọng giải thích bên tai hắn, sau đó ngẩng đầu cười chào Triệu Du, " Triệu Du sư bá, người đã về."

"Ừm." Triệu Du gật đầu với y, sau đó chuyển sự chú ý sang Đạm Đài Tẫn, hài lòng đặt tay lên bờ vai gầy của hắn, "sắc mặt này so với trước khi ta đến Hành Dương tông có vẻ tốt hơn chút. Nhưng chỉ một chút thôi, không thể xem nhẹ được. Nào, vào đi, ta kiểm tra lại cho ngươi, sau đó chuẩn bị tắm thuốc. "

Công Dã Tịch Vô nghe Triệu Du nói hắn đã tốt hơn, cũng cảm thấy nhẹ nhõm: "Sư bá, con có thể giúp gì cho người không?"

"Tiểu tử, muốn giúp sao?" Triệu Du lắc đầu, lấy ra một cái túi trữ vật, ném vào trong tay y, "đây là thảo dược ta nhận được từ sư tôn con, con dùng linh lực luyện chế thành chất lỏng, lần lượt cất trong bình sứ. Thế nào, làm được không?"

Nói đến luyện chế dược liệu, Hỏa linh căn hiển nhiên là thích hợp nhất. Tuy nhiên, Công Dã Tịch Vô trong quá trình tu luyện đã học được mỗi thứ một chút, và y vẫn có cơ sở để luyện thuốc, mà việc luyện thuốc cần có sự kiểm soát chính xác của linh lực, điều này đối với người tu tiên mà nói là có lợi vô hại.

Y cầm lấy túi trữ vật: "Sư bá, cho con một tiếng, con hẳn là có thể luyện chế toàn bộ."

Triệu Du vòng tay ra phía sau Đạm Đài Tẫn đang đứng yên lặng, vừa ôm hắn vừa vuốt mái tóc đen rối bù của hắn ra sau, nói với Công Dã Tịch Vô: "Sư bá tin tưởng con, vậy thì ở trong sân này luyện đi."

"Được." Công Dã Tịch Vô gật đầu, mỉm cười nhìn Đạm Đài Tẫn, "ngươi đi theo sư bá vào trước đi, lát nữa ta sẽ xong."

"Này —" Triệu Du chặn Đạm Đài Tẫn như bê con, bĩu môi, "Tịch Vô, con đây là muốn đổi khách thành chủ sao? tiểu tử này là bá bá ta mang về, chẳng phải ta mới là người nói câu đó sao?"

"Bá bá dạy đúng." Công Dã Tịch Vô không thể quen thuộc hơn với bộ dạng lão ngoan đồng của Triệu Du, y không thể nhịn được cười và chắp tay xin lỗi, "là điệt nhi thất lễ rồi."

"Được, ta tha cho con." Triệu Du vung tay áo rộng màu trắng khoác lên vai Đạm Đài Tẫn, "Tịch Vô tiểu tử này tự mình làm được, ngươi đi theo ta trước đi."

Đạm Đài Tẫn đã chú ý đến sự tương tác giữa hai người khi họ nói chuyện: Mặc dù Triệu Du thoạt nhìn không đứng đắn như vậy, nhưng hắn có thể thấy rằng Triệu Du rất thương yêu tiểu bối, mà Công Dã Tịch Vô cũng đã quen với sự khôi hài của ông. Mối quan hệ của họ rất tự nhiên và hài hòa, thoải mái và thú vị hơn một chút so với sự ấm áp giữa những trưởng bối và tiểu bối bình thường.

Sự ghen tị trong mắt hắn, Triệu Du đã nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Triệu Du dẫn hắn vào nhà, Công Dã Tịch Vô chủ động đóng cửa cho hai người họ, khi Đạm Đài Tẫn quay sang nhìn, ông đã cho hắn một cái nhìn trấn an.

Sau khi ngồi ở bên giường, Triệu Du xắn tay áo hắn, nâng cổ tay gầy gò trắng nõn lên bắt mạch. Linh lực màu vàng kim thần thánh của ông như một dòng nước ấm thẩm thấu vào trong cơ thể, nhẹ nhàng đi quanh mạch máu vẫn còn mỏng manh của hắn, cuối cùng quay trở lại lòng bàn tay.

"Có thấy thoải mái hơn không?" Triệu Du không có buông tay, mà là hiền hậu đem bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm ở trong lòng, sau đó đem tay phải của hắn nhặt lên, đặt ở trong tay mình.

Sự ấm áp bất ngờ này khiến Đạm Đài Tẫn không biết phải phản ứng như thế nào.

Đạm Đài Tẫn sững sờ ngồi thẳng dậy, không cự tuyệt động tác của ông, cũng không có bất kỳ phản ứng nào khác. Theo bản năng, hắn tránh hỏi "tại sao", cẩn thận sờ soạng cơ thể, cảm thấy cơn đau âm ỉ trong cơ bắp và mạch máu đã dịu đi một chút, vì vậy mím môi "ừm" một tiếng rồi nói thêm: "Cảm ơn."

Triệu Du theo thói quen phát ra tiếng "eh" và vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Đạm Đài Tẫn: "Ngươi không cần phải vội vàng nói lời cảm ơn, trong ba ngày qua, ngươi đã có thể suy nghĩ kĩ, có muốn gia nhập Tiêu Dao tông của ta không?"

Thấy hắn cau mày, Triệu Du như lão hồ ly gian xảo nheo mắt: "Vào cửa nhà ta, không cần nói cảm tạ với sư tôn. Nếu ngươi không muốn, vậy trong khoảng thời gian tới, ngươi muốn nói lời cám ơn—có thể quá nhiều đấy."

"Người. . . " Đạm Đài Tẫn môi không huyết sắc khẽ động, hắn do dự một chút, áp chế trong lòng dâng lên sợ hãi, sau đó hỏi: "Người tại sao nhất định phải thu nhận ta?"

"Không không không, ta nói nhất định phải thu ngươi vào lúc nào?" Triệu Du "nghiêm túc" sửa lời hắn, "ta chỉ là nói ngươi rất vừa mắt ta, có tiên mệnh, cho nên ta hỏi ngươi có nguyện ý ở lại hay không. Ngươi không thể xuyên tạc ý ta."

Đạm Đài Tẫn trầm mặc một hồi, Triệu Du cũng không sốt ruột, nửa phần không thúc giục hắn, chỉ là khi hắn rút bàn tay ấm áp ra, dùng ánh mắt thăm dò nhìn ông. Nhưng vị tiên nhân sống hơn ba nghìn năm này, kỳ thật chỉ cần nhìn là biết kế tiếp hắn muốn làm gì.

Quả nhiên, Đạm Đài Tẫn vịn giường đứng lên, hai bước đi tới trước mặt ông, chắp tay quỳ xuống, hành lễ: "Bái kiến ​​sư tôn."

"Vi sư ta thích tiểu nam hài ngoan như ngươi vậy." Triệu Du cười đến khóe miệng đều kéo ra sau tai, tự mình quỳ xuống đỡ hắn đứng lên, "Tiêu Dao tông chúng ta không thích quỳ tới quỳ lui, lần này là vì bái sư, sẽ không có lần sau. "

Nắm tay Đạm Đài Tẫn, ông lại ngồi xuống giường, lúc thở dài, hình như có chút xúc động: "Ngươi không muốn buông bỏ quá khứ, vậy chúng ta hãy bắt đầu lại ở Tiêu Dao tông này. Hôm nay nhận ngươi làm đệ tử cuối cùng của vi sư, sau này ngươi theo tục gia họ Thương của ta, đặt tên là Cửu Mân, thế nào?"

Đạm Đài Tẫn cảm nhận được chữ ông viết lên lòng bàn tay mình: "Cửu, Mân..." Hắn nghi hoặc ngước mắt lên, "có nghĩa gì?"

"Thời cơ chưa đến, không thể nói hết được. Ngươi chỉ cần nói, hai chữ Cửu Mân này, ngươi có thích hay không?"

Từ "thích" không còn xa lạ gì với hắn. Nhưng ngoại trừ Tiêu Lẫm, chưa từng có ai hỏi hắn có thích hay không. Hắn nhìn Triệu Du, ông đã bỏ đi vẻ ngoài cà lơ phất phơ của mình, nhìn hắn một cách ân cần, như thể có điều gì đó trong lòng đã được khuấy động, hắn gật gật đầu.

"Thích là được." Triệu Du nhẹ nhàng ôm nam nhân gầy gò vào lòng, cảm giác được hắn cứng ngắc, vỗ vỗ lưng hắn, "Cửu Mân, Tiêu Dao Tông này về sau sẽ là nhà của con, việc tu luyện không cần nóng vội, vi sư bây giờ chỉ có một yêu cầu cho con."

Hắn ngẩng đầu lên trong vòng tay của Triệu Du: "Là gì?"

Triệu Du đỡ bả vai của hắn, cười nói: "Đương nhiên là muốn dưỡng tốt tấm thân này, thân là lão sư, ta còn đang chờ con sớm kính trà."

Công Dã Tịch Vô không thể vào cửa, Triệu Du chỉ để y ở ngoài đưa cho ông dược dịch đã luyện.

Tắm thuốc không chỉ cần dược dịch, Triệu Du còn dùng linh lực vì hắn tẩy đi xác thối còn sót lại trên người, lần nữa chữa trị.

Đương nhiên, lần này thời gian không dài như hai lần trước, cũng không còn đau đớn, nhưng máu vẫn nhuộm đỏ nước trong bồn.

Triệu Du đem tiểu đồ đệ vừa mới chữa khỏi còn đang hôn mê ra khỏi bồn tắm, dùng khăn vải lớn lau khô người, đặt lên giường, thay bộ đồ lót màu xanh lam từ bộ quần áo mới mua về, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt trước khi ra khỏi phòng.

Công Dã Tịch Vô ở dưới mái hiên đọc sách thấy ông đi ra, vội vàng cất sách đứng dậy bước tới:"Sư bá."

Triệu Du tâm tình rất tốt: "Tịch Vô à, hắn từ nay về sau sẽ là tiểu sư đệ của các con."

Tiểu sư đệ.

Công Dã Tịch Vô có một tiểu sư muội, nhưng không có tiểu sư đệ. Mặc dù đã biết Triệu Du có ý định này từ lâu, nhưng cảm giác kỳ lạ trong lòng y lại xuất hiện khi người trong phòng thực sự trở thành tiểu sư đệ của mình.

Đợi đến khi hoàn hồn lại, Triệu Du đã rời đi. Y do dự một chút, đẩy cửa đi vào phòng, thấy hắn nằm mặt hướng ra ngoài như đang suy nghĩ điều gì, liền dè chừng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Ánh mắt hắn trở nên thư thái, khóe môi hơi cong lên nhìn y: "Ta có tên rồi."

Công Dã Tịch Vô khẽ cười, thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên giường ngồi xuống: "Sư bá đặt cho ngươi một cái tên mới sao?"

"Ừm." Hắn vươn tay ra, Công Dã Tịch Vô vô tình ăn ý mà đưa tay cho hắn. Rồi hắn viết từng nét một trên lòng bàn tay chai sạn của y:

Thương Cửu Mân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net