Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vầng trăng sáng ngời, sao sáng vằng vặc.

Cửa sổ bằng gỗ thông bên cạnh giường bị gió đêm thổi mở nửa chừng, từng đợt gió lạnh xuyên qua lùa vào, thổi qua hai ngọn nến trên bàn.

Công Dã Tịch Vô chú ý đến ngọn lửa đang nhảy múa, đặt cuốn "Phù Lục Tiên Tu" trong tay xuống, kẹp một miếng lá đánh dấu giữa trang sách, với những tua vàng rủ xuống. Y đóng sách lại, ngẩng đầu nhìn Thương Cửu Mân vẫn đang vẽ bùa, nhẹ nhàng nói với hắn:"Cửu Mân, ta đi đóng cửa sổ lại."

Thương Cửu Mân ngẩng lên, khóe miệng khẽ mỉm cười, gật đầu.

Ngọn nến lung linh, dung nhan như ngọc của hắn được ánh nến vàng ấm áp chiếu rọi, khuôn mặt gầy gò sắc bén trở nên dịu dàng hơn.

Công Dã Tịch Vô liếc nhìn con ngươi đen láy của Thương Cửu Mân, mặc dù nụ cười trong mắt yếu ớt, nhưng Công Dã Tịch Vô đột nhiên cảm thấy cảnh tượng như vậy có đôi phần quen thuộc.

Kể từ khi Thương Cửu Mân tỉnh dậy, khi đối mặt với hắn, y luôn có cảm giác này: hoặc là vì tim đập nhanh hơn trong mỗi nhất cử nhất động của hắn, hoặc vì một ánh mắt tán thưởng của hắn mà vui vẻ, hoặc vì hắn phát bệnh mà hoảng hốt, hay vì đau lòng khi thấy hắn chịu đựng đau đớn cùng cực, hoặc như bây giờ, cảm thấy thật quen thuộc. Giống như hắn đã từng cười với y như thế này, nhưng bản thân lại quên mất. Giờ gặp lại thấy thân quen, tưởng chừng như đã xa cách cả đời.

Những cảm xúc này đến từ đâu, Công Dã Tịch Vô không biết, y chỉ cảm thấy rằng bất cứ điều gì Thương Cửu Mân làm đều sẽ tác động đến trái tim y.

"Công Dã sư huynh, sao vậy?" Thương Cửu Mân thấy y nói xong lại bất động nhìn mình chằm chằm, tựa hồ có chút thất thần, bèn gọi: "Hôm nay xuống núi trừ tà mệt lắm sao?"

"Có lẽ vậy." Công Dã Tịch Vô định thần lại, dời tầm mắt, không dám đối mặt với hắn nữa.

Y hơi bối rối đứng dậy đi đóng cửa sổ, nhưng khi đến bên giường, dáng vẻ Thương Cửu Mân ngày thường ngồi đây hiện ra trước mắt.

Vì vết thương chưa lành, Thương Cửu Mân sức lực có hạn nên luôn tắm rửa và nghỉ ngơi sớm sau khi màn đêm buông xuống. Đương nhiên, cho dù hắn không tự giác như vậy, một trong bốn thân huynh đệ của hắn sẽ luôn tới nhắc hắn đi ngủ.

Trước khi nằm xuống, hắn luôn thích khoác áo choàng, dựa vào tường, mở cửa sổ, để ánh trăng chiếu vào phòng. Ánh nến ở đầu giường giống như đêm nay hắc lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, khiến hắn có thêm vài phần huyết sắc.

Công Dã Tịch Vô gần đây cùng hắn sống chung, cũng đi ngủ sớm hơn. Trước khi ngủ, hắn luôn trầm ngâm một lúc, mở mắt ra liền nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng như lụa mỏng bao phủ thân thể đơn bạc của hắn, phảng phất làm cho chung quanh hắn mơ hồ u sầu. Y nhìn thấy, trong lòng lại như bị siết chặt.

Tiếng đồ vật rơi khiến y tỉnh giấc, quay người lại, Thương Cửu Mân đang ngồi trước bàn cong người, lấy tay chống đỡ lên bàn.

Công Dã Tịch Vô vô thức liếc nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, đã nửa đêm. Y vội vàng cúi người đóng cửa, gài khóa, đi hai bước đã đến bên, đỡ lấy người đang co quắp ngã vào lòng mình: "Cửu Mân!"

Trong cơn đau như muốn nứt ra, hắn nghe thấy y liên tục gọi tên mình, nhưng lại không thể trả lời.

Những ngón tay run rẩy của Thương Cửu Mân nắm lấy ống tay áo rộng của Công Dã Tịch Vô khi lau mồ hôi cho hắn, Công Dã Tịch Vô cảm thấy bị giật nhẹ, cúi đầu xuống đập vào mắt là bàn tay tái nhợt của người đang nằm trong lòng. Dùng sức đến mức làn da mỏng manh dường như không thể che lấp được kinh mạch đang trào dâng khí huyết, trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, đáng sợ như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

"Cố chịu một chút, sẽ qua nhanh thôi." Y trở tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, lại nắm bàn tay nhỏ hơn mình trong lòng, ổn định giọng nói: "Cửu Mân, buông tay trước đi, được không? Ta ôm đệ về giường, dưới đất lạnh lắm."

Người tu tiên, tu vi càng cao thì nóng lạnh bất xâm, Công Dã Tịch Vô không sợ lạnh, nhưng Thương Cửu Mân còn chưa bắt đầu tu luyện.

Thương Cửu Mân tập trung lắng nghe những gì y nói, buông tay áo ra và dùng cả hai tay ấn lấy ngực mình.

Công Dã Tịch Vô bế hắn đặt trở lại giường, biết hắn đau đến ngạt thở, y cũng ngồi bên giường ôm hắn để hắn nửa ngồi dựa vào mình. Sau đó, y nắm lấy bàn tay đang siết chặt ngực của Thương Cửu Mân.

Cổ áo của hắn bị chính bản thân xé rách trong lúc giãy dụa, đôi mắt của Công Dã Tịch Vô phản chiếu một chút đỏ trên ngực hắn - đó là vết xước do cào vào da để lại.

Một tiếng sau, cơn đau phát tác của đinh diệt hồn rốt cuộc cũng dừng lại.

Thương Cửu Mân vùi nửa khuôn mặt vào người y, những ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt run rẩy bám trên quần áo.

Công Dã Tịch Vô lặng lẽ nắm lấy tay Thương Cửu Mân đặt xuống, lau mồ hôi trên mặt và dùng linh lực hong khô quần áo ướt đẫm, rồi cởi áo choàng ra.

Y giơ tay lên, ngón trỏ cùng ngón giữa đan vào nhau, từ đầu ngón tay lóe lên một điểm nhỏ linh lực, từ bên trong giường kéo ra chăn bông được đưa tới, đắp cho Thương Cửu Mân.

Người nửa hôn mê nhẹ cau mày, môi khẽ mở , Công Dã Tịch Vô do dự một chút, cúi người lắng nghe, nhưng hắn mím đôi môi không còn giọt máu và nép vào trong chăn, cuộn tròn cơ thể gầy gò của mình, không lên tiếng nữa.

Ngày hôm sau, Công Dã Tịch Vô thức dậy nhưng không đến võ trường, mà luyện tập ở trong sân.

"Tịch Vô huynh, hôm nay sao không đến võ trường? Tam sư đệ ta chờ huynh rất lâu." Tàng Hải bưng một cái khay, trêu ghẹo Công Dã Tịch Vô đang thu kiếm.

Trên khay có ba cái bát sứ, hai bát là cháo kê cùng khoai từ, bát còn lại đương nhiên là thuốc mà Thương Cửu Mân uống mỗi sáng.

"Sao hôm nay lại có hai bát?"

"Huynh hôm nay không có luyện võ, cũng không ai nhìn thấy huynh, ta nghĩ chắc huynh cũng chưa có ghé nhà ăn?" Tàng Hải đi tới trước mặt y, "tiện cho huynh cùng tiểu sư đệ ăn cháo, ta đặc biệt dùng một bát lớn cho huynh."

Công Dã Tịch Vô không thể nhịn cười. Sau khi tịch cốc, y rất ít khi dùng bữa ở Hành Dương tông, khi đến Tiêu Dao tông, thỉnh thoảng y không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của đám người Tàng Hải nên đã cùng họ dùng một hai bữa. Tính ra, lâu rồi chẳng ai nhớ bưng cho y bát cháo.

Mấy ngày Thương Cửu Mân vừa tỉnh lại còn hỏi y ăn cơm chưa, sau đó nói mình đã tịch cốc rồi, Thương Cửu Mân cũng không nhắc lại nữa.

"Chỉ là Cửu Mân vẫn chưa tỉnh." Công Dã Tịch Vô thẫn thờ nhìn cánh cửa sổ đã đóng.

"Tối hôm qua tiểu sư đệ không ngủ được sao? Ngực y vẫn còn đau, không khá hơn chút nào sao?" Tàng Hải lo lắng hỏi, cúi đầu nhìn bát cháo: "Sao thuốc của sư phụ không có tác dụng?..."

"Có lẽ không phải do thuốc." Hai người đứng trong sân nhẹ giọng trò chuyện: "Thứ ở trong tim y không lấy ra được, cứ đều đặn mà tái phát. Sư bá cũng không nói là gì, cũng chưa từng nhắc đến. Liệu nó-"

Tàng Hải mặc dù thiên phú tu luyện không cao, nhưng y ở Tiêu Dao tông lâu như vậy, cho nên nắm rất rõ. Thấy sắc mặt Công Dã Tịch Vô thay đổi, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: "Chẳng lẽ là một loại cấm thuật nào đó?"

"Ta chỉ nghĩ thế thôi, nếu không thì tại sao sư bá không muốn nhiều lời?" Công Dã Tịch Vô nhíu mày, "hai ngày nữa sẽ là trung thu, ta dự định quay lại tông môn để xem liệu có thể tìm thấy thứ gì trong Tàng Thư Các không."

"Được, vậy làm phiền Tịch Vô huynh rồi." Tàng Hải lại cười rộ lên.

Đôi lông mày nhíu chặt của Công Dã Tịch Vô giãn ra.

Trên thực tế, bất kể là phương diện nào, Triệu Du đều sống lâu hơn y mấy ngàn năm, Triệu Du sao có thể không nghĩ ra những chuyện y có thể nghĩ ra? Ông không muốn nhắc với Công Dã Tịch Vô, nghĩ rằng không thể loại trừ khả năng ông biết điều gì đó, nhưng lại không thể nói. Điều này càng khiến y thêm bất an.

Sau khi tỉnh dậy, Thương Cửu Mân nằm yên lặng trên giường một lúc. Mỗi ngày khi tỉnh giấc, hắn không thể biết mình đang ở đâu, liệu có phải là ảo mộng hay không, và luôn cần dành một chút thời gian để cảm nhận thực tế được sống và đang ở Tiêu Dao tông.

Một lúc sau, hắn ngồi dậy, thấy giường đối diện trống không, chăn ga gối đệm được xếp ngay ngắn dưới chân giường, giống như trước kia.

Hắn vén chăn đứng dậy, trên kệ rửa mặt có một chậu đồng, nước trong chậu vẫn còn nóng, bởi kết giới giữ nhiệt. Hắn biết đó là do Công Dã Tịch Vô, y rất nghiêm ngặt trong công việc và nghỉ ngơi, khi dậy sớm tắm rửa, y sẽ chuẩn bị cho Thương Cửu Mân, để hắn có thể sửa soạn trước sau khi thức dậy.

Vệ sinh xong, hắn mở tủ ra, bên trong có treo một tủ đầy quần áo, màu chủ đạo là xanh trắng, nhưng không phải hình dáng như đồng phục của Tiêu Dao tông.

Đây đều là Triệu Du mua, chất vải cực kỳ mềm mại ấm áp, hoa văn rất phức tạp tinh xảo, có rất nhiều chi tiết sẫm màu chỉ nhìn kỹ mới có thể nhận ra.

Hắn cũng không muốn mất công chọn lựa, liền cầm bộ đầu tiên mặc vào, buộc búi tóc lên, xoay người muốn mở cửa, nhưng cửa lại tự mở ra, là Tàng Hải cùng Công Dã Tịch Vô đứng bên ngoài.

"Sư đệ tỉnh rồi à?" Tàng Hải cười đi vào, đầu tiên nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, tựa hồ cũng không tệ lắm, khiến y yên tâm, bước qua ngưỡng cửa, "đệ xem, hôm nay sư huynh nấu cháo khoai từ cho đệ, đệ cùng ăn với Tịch Vô huynh đi."

Thương Cửu Mân chớp mắt, tầm nhìn chuyển sang trên người Công Dã Tịch Vô.

"Tàng Hải huynh có ý tốt, Tịch Vô sao có thể từ chối?" Công Dã Tịch Vô cũng cười đùa, "tiểu sư đệ, cùng nhau ăn đi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net