Chapter 1: Lần đầu gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chỉ cần cậu muốn...tớ sẽ không thể nào...bay cao...

Bản nhạc của Jazzie Amrita sáng tác đang được chính cô biểu diễn ở hội trường. Mùa xuân năm nay, cô vừa tròn 18 tuổi, sinh ra trong một gia tộc khá giả nằm ở vùng lục địa phía Tây (nói giàu cho lẹ), dù vậy nhưng cô gái bé nhỏ này lại được mọi người ở miền Đông kính trọng vì vẻ bề ngoài hoàn hảo của mình và cũng như là vẻ đẹp tâm hồn hiếm có. Mái tóc màu trắng ánh lên 1 chút màu xanh, cùng đôi mắt màu vàng lấp lánh, cô đã trở thành đứa con gái đẹp nhất và được sủng ái nhất của gia tộc đó.

Nghe người dân nơi đây nói, từ khi 7 tuổi, cô đã bắt đầu lưu diễn ở đây, và đến năm 11 tuổi, cô đã biểu diễn bản nhạc đầu tay của mình. Không những vậy, ở trường, Jazzie là học sinh ưu tú, cô còn được mệnh danh là "Nữ hoàng trường học", là "Ánh sáng của *Cambra (là trường mà nu9 học)".

Thôi, quay trở lại đây, Jazzie đã biểu diễn xong tiết mục của mình. Hãy nhìn xem, đông đảo mọi người đồng loạt vỗ tay. Để kết thúc màn trình diễn là hành động cúi chào thanh lịch và hiện đại của cô làm mọi người phát cuồng lên (cho em xin ít vía nổi tiếng nha chị). Cô quay về trong vòng tay ấm áp của Jason (năm nay 20 tuổi), anh trai của cô. Nhưng khác với mọi ngày, thay vì cô sẽ về dinh thự ngay cùng với Jas (biệt danh mình đặt cho Jason nhé), thì hôm nay anh lại có việc bận mất rồi, tưởng sẽ đi về 1 một mình, bỗng nhiên Jas nói:

- Ah, hôm nay em về với Hans nhé, cậu ta sẽ hộ tống em về dinh thự an toàn.- Dẫn ra 1 chàng trai cao lớn và khỏe mạnh (tất nhiên phải đẹp trai nữa chú. Hehe)

Jazz sững người, cô không tin được đây là lần đầu mình phải về với 1 người lạ mặt như vậy. À giới thiệu 1 chút, cậu ta tên là Hanzo Brian, năm nay bằng tuổi Jazzie, nhưng sinh muộn hơn 1 tháng, cậu ta làm vệ sĩ cho Jas được 5 năm, hình như cũng phải đến mức thân thiết lắm...

- Chào tiểu thư, tôi là Hanzo.- Đưa tay ra

- À, tôi...tôi là Jazzie!- Nắm lấy tay cậu, 2 má đỏ ửng vì ngại (nghiện ròi chứ giề)

- Vậy thì 2 người về cẩn thận nhé! Chào em, Jazzie!- Jas vừa đi vừa vẫy tay

- Vâng, chào anh Jas nhé./Chào cậu chủ.- 2 người nói

Jazz ngước lên nhìn Hanz, bằng tuổi nhau nhưng cậu ta cao hơn cô nhiều, khoảng tầm 1m7 hay 1m8 gì đó. Mái tóc đen óng mượt, không hiểu Hanz chăm tóc kiểu gì mà tóc đẹp thế không biết. Đôi mắt màu xanh lá đậm, trông bí ẩn thật sự. Jazz mải ngắm Hanz mà đến mức cậu kêu mà còn không nghe (mất mặt quá con ơi).

- Tiểu thư Jazzie!

- Hơ? Có chuyện gì hay sao?

- Cô không biết gì sao? Cô đã đứng bất động được 15p rồi đó.

-..."Ngại thật sự.."

- Chúng ta phải về thôi ạ, ngài gia chủ sẽ lo lắm đấy ạ.

- À à ừ!

Trên xe, Jazzie vẫn còn ngại không nói được câu nào. Cô chỉ thầm mong ngày hôm sau Hanz sẽ quên hết tất cả chuyện hôm nay...

Lời của tác giả: Nhây 1 xí mới chịu:))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net