Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tháng thoi đưa, năm nay Cao Vy đã 20 tuổi rồi. Từ sau sự cố năm đó, Lục Thanh đưa theo Cao Vy đến một ngọn núi vắng vẻ, nhận làm đồ đệ.

Lục Thanh không chỉ học được võ công cao cường mà còn thêm kiến thức y học uyên bác. Phải công nhận lão già ấy thật sự là cao thủ, những thứ truyền dạy đều không phải vật phàm.

Để nuôi sống cả hai, Lục Thanh mở một y quán trong núi, vừa cứu người vừa đem tất cả những gì mình biết truyền lại cho Cao Vy.

Cứ như thế, hai thầy trò trải qua những năm tháng bình bình đạm đạm.

Cao Vy là một người nghĩa khí. Nàng thường xuyên xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, cứu được rất nhiều người. Dân làng dưới chân núi rất mến nữ hiệp nhỏ này. Lục Thanh tính tình lãnh đạm, không thường ra khỏi nhà, nhưng y thuật lại cực kỳ tinh thông, được người đời ca tụng là thần y.

Lục Thanh 30 tuổi, không lập gia đình, mỗi ngày chỉ hái thuốc luyện kiếm dạy đồ đệ. Bao nhiêu cô nương ái mộ hắn, bao nhiêu bà mai tới hỏi thăm, đều bị hắn thẳng thừng từ chối. Vị thần y trong mắt mọi người lạnh lùng xa cách, lâu dần chẳng ai dám ngỏ lời với hắn nữa.

Lúc này vị thần y 'lạnh lùng xa cách' đang dịu dàng gỡ từng cái xương cá rồi gắp một miếng cá to vào bát của Cao Vy.

Cao Vy xoắn xuýt một lát mới mở miệng: "Sư phụ, lúc nãy công tử Tạ Đường Huy có nói muốn cưới ta. Sư phụ người thấy sao?"

"Hửm?" - Lông mày Lục Thanh khẽ nhếch, hiển nhiên là không vui. Hắn cau mày nửa ngày mới nhả ra một câu: "Không gả."

Ồ! Cũng không ngoài dự đoán.

"Thật ra người này cũng tốt lắm. Dù sao cũng là người có học, hơn nữa có vẻ rất chân thành. Sư phụ người không thử cân nhắc sao?"

"Không gả."

"Tại sao chứ?"

Lục Thanh buông đũa, ngẩng đầu nhìn vào mắt Cao Vy, nói từng chữ: "Chờ khi nào ngươi hiểu tình yêu là gì đã. Tên này không phù hợp."

Cao Vy chán nản nằm bò ra bàn, cầm đũa gõ gõ cái chén: "Có một cái cớ mà sư phụ đã nói bốn lần rồi. Mấy cô nương bằng tuổi ta trong làng đều ẵm con cả rồi. Ai đến hỏi cưới ta cũng bị sư phụ dọa chạy mất. Người độc thân một mình thì thôi đừng kéo thêm ta vào chứ! Ta đã lớn như này rồi, chừng nào sư phụ mới chịu gả ta đi?"

"Ngươi có biết thành thân nghĩa là gì không?" - Lục Thanh rủ mắt hỏi.

"Đương nhiên là hai người yêu thương nhau về chung một nhà, sống hạnh phúc mãi mãi rồi."

Lục Thanh có chút buồn cười lắc lắc đầu. Cao Vy từ nhỏ đã đi theo hắn sống trong núi, cả ngày xách kiếm chạy khắp nơi, suy nghĩ cũng đơn giản như một đứa trẻ. Hắn kiên nhẫn hỏi tiếp: "Vậy ngươi có yêu tên đó không?"

Tay gõ chén của Cao Vy khựng lại, nàng cúi đầu nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng lắc lắc đầu: "Thật ra ta cũng không biết. Trước đó ta không để ý, lại đột nhiên được bày tỏ. Ta cũng không biết bản thân nghĩ thế nào."

Lục Thanh thở dài gắp một miếng thịt vào chén Cao Vy, nói: "Được rồi không cần gấp. Sư phụ cũng không phải hạng người khắc khe gì. Chờ ngươi tìm được người thích hợp ta đương nhiên sẽ không làm khó. Ăn cơm đi."

Cao Vy dạ một tiếng mới chịu ngồi dậy ăn cơm tử tế. Chờ khi nàng gom chén đũa vào bếp, Lục Thanh lại đưa một tay đỡ trán, bất lực thở dài: "Đồ ngốc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net