Tập 25: cảm ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi xong rồi chưa biết kết quả, mọi người khỏe không? Lấp hố thôi.

===

Lâm Dư bước đi không ngoảng lại, chính là hắn hướng đi lại tiến thẳng đến hoàng cung đại điện, ở đó hoàng đế đang ngồi ở đó, các binh lính ngăn cản Lâm Dư, bọn họ nói:

"Thái tử ngài không được vào"

Lâm Dư cười lạnh, bên tay rút ra bội đao trong người một đao lại một đao hạ gục thị vệ, thị vệ nằm gục xuống, Lâm Dư đi vào, hoàng đế như đã đoán trước, hắn ta lạnh nhạt hỏi:

"Ngịch tử ngươi tới làm gì, muốn giết trẫm sao?"

Lâm Dư cúi đầu, đạm bạc nói:

"Không thể  phủ nhận, thần nhi rất muốn, chính là giết ngài thần nhi lại không được lợi ích gì, mặc dù ngài hiện tại xem như là ngu xuẩn hôn quân, chính là nếu bây giờ ngài chết, thần nhi lại thêm cái tội danh giết huynh sát cha, trong hoàng cung lại nhiều như vậy hoàng tử đảng, các đảng phái đánh nhau, những cái kia phản quốc cũng sẽ nổi lên, lúc đó thiên hạ loạn sẽ càng loạn, thật không tốt"

"Ngươi để ý những cái kia thường dân mạng sống sao?"

Lâm Dư dưng dưng đáp:

"Thần nhi để ý hay không liên quan gì tới người, hoàng thượng ngài chỉ cần biết, hôm nay dù biết ngài có ý định diệt khẩu thần, thần vẫn tới gặp ngài, không phải muốn giết ngài cũng không phải tự tìm đường chết! Thần đến đây chỉ để nói, ngài thật sự không cần như vậy tự làm khó mình, thần có thể giao ra lệnh bài, để cho Trịnh Thâm nắm giữ quân đội, thần cũng có thể không cần ngôi vị hoàng đế chứ đừng nói gì rác rưởi thái tử, cái thần cần là thiên hạ thái bình"

"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Lâm Dư cười:

"Cái thần muốn nói, thật ra rất ngắn, thần muốn nói, bệ hạ không cần sai người xẻo lưỡi cắt tay thần, thần cũng sẽ không nói ra những thứ bệ hạ làm, lí do như trên, làm như thế, uy danh vốn đã ít ỏi của bệ hạ sẽ vỡ, sẽ có người mượn cớ làm loạn thiên hạ, thần sẽ không nói, hơn nữa ngài cũng không cần bắt thần đi nước Triệu, bởi vì thần đã có ý định đi"

"Ngươi vì sao muốn đi?"

"Bởi vì... không thể không đi, thần ở lại một núi sẽ có hai hổ, thần sẽ bị ép tạo phản, thần đã nói, thần không muốn thiên hạ sẽ vì thần chết càng nhiều, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì...?"

Lâm Dư không nói, chỉ cúi đầu, hoàng đế thở dài:

"Những gì ngươi nói trẫm đã hiểu, nhưng dựa vào cái gì trẫm tin ngươi? nếu trẫm xẻo lưỡi cắt tai ngươi vẫn an toàn hơn, phải không?"

"Như vậy, thực sự rất xuẩn, thần bởi lẽ có giá trị, bởi lẽ thần là thái tử, toàn vẹn thái tử, thần đi làm con tin, khiến nước Triệu cảm thấy thần có giá trị mới đồng ý, nhưng nếu thần như thế bị tật nguyền, hỏi cũng hỏi không ra thông tin, hoàn toàn không thể ngồi lên hoàng đế, không có giá trị uy hiếp, con tin có giá trị chẳng phải vì có thể uy hiếp hắn quốc gia, con tin không có giá trị, thì có tác dụng gì tồn tại.

 Tệ hơn nữa, giao như vậy thần sang nước khác, có khi nào nước Triệu sẽ cảm thấy ngài là khinh nhục bọn hắn, giao một cái tật nguyền thái tử... rốt cuộc cái nào ngu xuẩn hoàng tử cho ngài như vậy ngu xuẩn cực điểm chủ yếu, mà ngài vì cái gì lại tin?"

Hoàng đế bị nói đến mặt đỏ mang tai, Lâm Dư trong lòng cười lạnh, chỉ là ngoài mặt bình tĩnh không hiện, hoàng đế nghẹn rất lâu, chỉ nói ra hai chữ:

"Đã biết"

Lâm Dư cũng chỉ đáp lại hai chữ"

"Tuân chỉ"

Rồi lùi xuống, Lâm Dư vừa xuống liền chạm mặt mặt mày đen kịt Trịnh Thâm, hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn y, chính là vô cùng yên lặng. Cả hai cứ thế mà đi ngang qua nhau. Lâm Dư trở lại chính mình đông cung, nơi này lúc trước y là thái tử đã sống ở đây, không ngờ kiếp này vẫn có cơ hội quay lại. 

Chỉ là nơi này như cũ thật băng lãnh, Lâm Dư tùy tiện chọn ngồi vào trong một góc, bắt đầu suy ngẫm bước kế tiếp của mình, bây giờ trong tay y, quân lực không có, thật ra dựa vào uy doanh hiện tại của y, nếu y muốn tạo phản cũng không phải không thể nhưng tạo phản sau đó thì sao, một mình y liền phải quét sạch hoàng đế, hoàng tử, còn có nước Lăng Triệu chờ nước y nội loạn nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà hôi của.

Lúc đó liệu y có giữ được ngôi vị không, mà ngôi vị cũng không có gì quan trọng, vấn đề lúc đó đã chết bao nhiêu người, thiên hạ sẽ càng loạn lạc, cho nên y hoàn toàn không muốn tạo phản. Nhưng nếu tới nước Triệu thì sao, y có thể cản được việc Triệu Chính đánh nước Lâm, mặc dù không biết vì sao Triệu Chính lại có hứng thú với y, trong khi kiếp này y hoàng toàn không có gặp mặt hắn.

Việc này có thể để sau, còn có một lí do y muốn tới nước Triệu chính xác là bởi lẻ một số kiếp trước, thiên hạ thái bình, ba nước tụ một hoàn toàn là nhờ Triệu Chính, Triệu Chính chính xác là một minh quân, nếu hắn không dại vì tình cùng thù dai.

Thậm chí có những kiếp y yêu yêu hận hận, Triệu Chính đều là bị đá ra chuồng gà, cả kiếp đều không thấy mặt, cho nên dù Triệu Chính nói chuyện khốn nạn nhất, nhưng độ bao dung của Lâm Dư với hắn cũng rất cao.

Chó sủa... là chó không cắn.

Lời này nói chính là Triệu Chính, mặc dù con này là chó dại, chủ trong tầm mắt sẽ cắn ăn mừng, cắn một phát máu me đầy mình, tinh dịch đầy bụng. Nhưng mà chỉ cần Lâm Dư rời tầm mắt hắn, hắn liền sẽ hóa minh quân, cân nhắc lợi ích đến tột độ.

Cho nên nếu Triệu Chính không hóa dại, vì thiên hạ thái bình, Lâm Dư thật ra rất muốn phù tá Triệu Chính, hy vọng lần này sẽ khác. Nhưng dù sao cũng phải thấy tình hình nước Triệu, và Triệu Chính hiện nay đã. Dù sao... ai cũng nói hắn là bạo quân, thực tế, hắn chính xác là bạo quân, thủ đoạn thập phần tàn bạo.

Lúc vui vẻ thì nhẹ nhàng chọc thái tử, quậy tam hoàng tử, chém đầu tứ hoàng tử. Ồ lỡ chém đầu tứ ca rồi, chém nốt tam nhị nhất, chém sạch rồi liền nói hoàng đế:

"Phụ hoàng, ngài còn con hoang không? Không còn ngài liền truyền ngôi cho ta đi, nếu không ta tự sát ngài liền tuyệt hậu, nga? Nếu ngài nghĩ ta chết ngài còn sinh thêm được một đứa, thì ngài nhầm rồi sủng phi của ngài là người của ta, nàng ta sớm cho ngài tuyệt dục dược rồi"

Hoàng đế: tức chết!

Chính là hoàng đế chưa chết, mà hoàng tử đã chết hết, hoàng đế với cái quan điểm, dù sao sống tạm cũng tốt hơn là chết, hắn dù sao cũng là thái thương hoàng. Triệu Chính không làm được gì hắn, một tháng sau...

Hoàng đế... chết!

Trẫm vì sao lại chết, trẫm không biết

Triệu Chính: thái thượng hoàng quá thương con, nhớ các huynh mà chết rồi.

Các đại thần: tin ngươi cái quỷ!

Chính là... khuất phục dưới lưỡi kiếm của Triệu Chính.

Còn có một lần Triệu Chính tùy hứng nói:

" khi nào các ngươi liếm đao của trẫm, mà không chảy máu, trẫm liền cho ngươi ngồi ngôi vị hoàng đế thế nào?"

Thừa tướng tìm được kì nhân dị sĩ, liếm được lưỡi đao. thừa tướng liền nói:

"Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, lần này thần cũng không có ý tứ gì, chỉ xin lần sau hoàng thượng cẩn trọng ngôn tử!"

Triệu Chính cười ha hả, sau đó đi xuống cởi hoàng bào lên người kì nhân dị sĩ kia, xách kì nhân như xách gà lên long ỷ nói:

"Từ giờ hắn là hoàng đế!"

Sau đó lại cười ha ha rời đi, sau đó... kỳ nhân dĩ nhiên không dám ngồi ngôi vị hoàng đế, nhường cho tể tướng, Triệu Chính âm thầm nhìn nhìn xem ai ánh mắt rục rịch sau đó cười hì hì chạy tới khe khẽ nói:

"Sau đó trẫm tạo phản!"

Rồi huyết tẩy cung đình, cung đình từ đó im phăng phắc, nhưng bạo quân như vậy dân chúng không nổi loạn sao, không, bạo quân rất thích chọc kẻ mạnh, đối kẻ yêu lại khoan dung, cho nên giảm thuế, giảm muối, thu tham quan... hàng loạt chính sách tốt, sau khi lên làm hoàng đế lại thích chọc giận người mà không dùng kiếm hơn.

"Trẫm chính là thích nhìn các ngươi tức lại không làm gì được trẫm"

Nói tóm lại, Lâm Dư xưng hắn chó dại, thiên hạ thầm gọi hắn chó điên.

Sau đó cái này chó điên, chờ a chờ, chờ mãi chưa thấy cái kia yếu nhớt nước Lâm đưa tới có thể khiến hắn hứng thú con tin, trong lòng rục rịch, liền sai tướng lãnh tới.

Tướng lãnh cũng rất biết chơi, chạy một vòng hù hù, dọa dọa, dọa sợ mất mật hoàng đế nước Lâm chỉ có thể khiến hoàng đế dứt khoát lén lút đóng gói thái tử Lâm đưa cho Triệu Chính. Sau đó không biết là ai tản tin đồn, mọi người đều biết thái tử Lâm từng vào nam ra bắc, diệt tham quan, yêu dân...

Dân chúng cực kì thuần phác, biết người muốn bảo vệ bọn họ sắp bị đóng gói đem bán, trong lòng vô cùng phẫn nộ, chạy tới thành muốn tạo phản, Lâm Dư nhìn thấy nhíu mày, y suy đoán, trong này hẳn có bút tích của Triệu Chính. Triệu Chính muốn nước Lâm nội loạn, không đánh mà thắng?

Suy nghĩ này thoạt nghe rất huyền huyễn, nhưng lại không ngờ lúc này lại có khả năng, Lâm Dư cũng rất ngạc nhiên vì dân chúng lại tín nhiệm y như vậy.

"Thái tử, ngài là hy vọng duy nhất của chúng ta, cẩu hoàng đế điên rồi, ngài... ngài theo chúng ta tạo phản đi, lịch sử là do chúng ta viết, chúng ta sẽ không nói ngài sai"

Na Uy ánh mắt lạnh lùng nói. Lâm Dư nhìn những dân chúng nghiêm túc gật đầu, bọn họ có người nắm chặt cán đao, có người cắn răng đến chảy máu trong mắt còn sợ hãi, Lâm Dư bật cười, đột nhiên cúi đầu thật sâu, trong mắt đột nhiên chảy ra một giọt lệ:

"Cảm ơn"

Cảm ơn, nhờ các ngươi lúc này lòng ta kiên định...

--\

PS: tác giả: cũng cảm ơn các ngươi, nhờ các ngươi. lòng ta cũng kiên định, sẽ lấp hố QAQ, mỗi cái like, là một động lực rất rất lớn.Càng cảm ơn tất cả những cmt tới ngày hôm nay, hơn nữa rồi, còn 1/4 đoạn đường nữa thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net