tập 7: hảo, ta đưa huynh về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Dư từ ngày đó ngày càng trở nên im lặng, tiêu điều thiếu sức sống, y bị động tiếp nhận hết tất thảy lại một lời đều không muốn nói nhiều với Lăng Sóc.

Chỉ có những khi Lăng Sóc đưa y giải quyết những tấu chương, bàn tay y sờ lên nó, gương mặt y mới mang vẻ nhàn nhạt vui vẻ.

Lăng Sóc biết, người nọ cảm thấy vui vẻ bởi vì người nọ cảm thấy mình sống có ý nghĩa, bởi vì y cảm thấy mình vẫn có thể giúp đỡ người khác.

Thật... thánh mẫu.

Lăng Sóc không biết vì sao người nọ lại vĩ đại như vậy. Tại sao thiên hạ lại trở nên bao la rộng lớn đối với người nọ.

Còn đối với hắn, thiên hạ chỉ như là một bài thi, hắn làm tốt bài thi đó để được người nọ khen ngợi chú ý, làm vừa phải để người nọ không trách mắng, không làm sai để người nọ không vì chán ghét hắn mà rời đi.

Hắn sâu sắc mà nhận ra rằng trong mắt người nọ, chỉ có thiên hạ này là quan trọng nhất, mà hắn cũng chỉ có thể nắm lấy thiên hạ để giữ chặt người nọ mà thôi.

Vì sao? Vì sao người nọ lại vĩ đại như vậy?

Vì sao trong mắt người nọ mọi sinh mạng đều đáng quý?

Thậm chí không tiếc hạ thân mình, tự tôn, để cứu đi những sinh mạng hèn mọn. Đáng sao?

Hắn nỉ non gọi:

"Hoàng huynh"

Hắn chạm tay, chạm má vào người nọ, chính là ánh mắt người nọ lại vô cùng hờ hững nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn biết, người nọ đã cố gắng hết sức dùng thái độ ôn hòa nhất đối hắn, bởi vì người nọ sợ hắn sẽ nổi điên mà tàn sát kẻ khác, người nọ cố gắng chấp nhận những yêu cầu vô lý của hắn như dung túng một đứa trẻ nghịch ngợm.

Không phải vì hắn... không phải vì hắn.

Cùng lắm chẳng qua là bố thí một ít lòng thương xót mà thôi, thế mà hắn lại nắm lấy bọn chúng như sợi dây cứu mạng.

Buồn cười thật.

Hắn rõ ràng là hoàng đế đứng trên cao hết thảy nhưng hắn rõ ràng, hắn không là cái thá gì trong lòng người nọ.

Người nọ lúc nào cũng như ở trước mắt lại như thế lúc nào cũng có thể rời đi.

"Hoàng huynh... ta yêu huynh"

Lâm Dư nhắm mặt lại, chỉ ừ cho có lệ một tiếng, xoay lưng lại với Lăng Sóc, rõ ràng đang nằm trên một chiếc giường lại xa nhau vạn dặm.

"Ta phong ngươi làm hoàng hậu được không?"

Lâm Dư không đáp, nhưng y lại đột ngột xoay người lại, ánh mắt màu đen u ám, y nở nụ cười lại mang theo tức giận cuồn cuộn thậm chí còn có sự chế giễu nhàn nhạt, khiến lòng hắn như rơi vào vực sâu:

"Ngươi dám sao?"

Đôi mắt đó khiến hắn run rẩy lại không thể nào kháng cự được mà trầm mê trong đó. Chính là hắn cảm thấy giận giữ, cảm thấy khó chịu lại không thể nào phát giận với người trước mắt.

Ít nhất là lúc này, hắn ngậm chặt môi, ánh mắt như hỏi vì sao? Hắn biết khi Lâm Dư đã từ chối có nghĩa việc đó chạm vào giới hạn của y, chạm vào ích lợi của thiên hạ to lớn.

Y nhìn hắn, hắn như một đứa trẻ ngoan ngoãn thỉnh giáo, y cười lạnh, có điều vẫn chậm rãi giảng giải. Nói một câu rất ngắn gọn nhưng cả hắn lẫn y đều hiểu:

"Ngươi nghĩ Triệu Chính sẽ để yên cho ngươi sao?"

Lăng Sóc liền hiểu, có lẽ khoảng thời gian quá an bình này khiến hắn quên đi sự tồn tại của Triệu Chính. Một con sói khác nhăm nhe muốn chiếm đoạt hoàng huynh của hắn.

Hắn nhíu mày,

Hắn nghĩ một lúc cũng biết vì sao Triệu Chính không động thủ, đơn giản vì người trước mắt này, nếu Triệu Chính động binh thì thiên hạ loạn lúc đó dù có mang được Lâm Dư về thì có khi người nọ đã tự sát tạ tội với thiên hạ mà chết.

Triệu Chính rõ điều đó, cho nên lúc này mới nhẫn nhục không động binh, Lâm Dư đang dùng tánh mạng mình để xích cái lí trí của hắn ta lại. Nhưng nếu hắn cưới Lâm Dư lại là một chuyện khác.

Con chó đó chắn chắn không màng tất cả xổng chuồng. Hắn nhìn Lâm Dư, hắn biết mình cưới Lâm Dư đã không thể.

Hắn không hề biết lúc này là không thể về sau là không xứng.

Trong lòng càng tiếc nuối, càng thiếu thốn, dục vọng chiếm hữu ngày càng tăng cao, hắn đòi hỏi càng nhiều, Lâm Dư cũng ngày càng gầy yếu.

Làn da trắng bình thường nay đã mang theo một màu bệnh trạng, cơ thể vốn yếu ớt lúc này đây trời chỉ cần lạnh một chút liền phải che kín người trong chăn.

"Dù sao... ta biết đủ"

Lăng Sóc khe khẽ nói, tay luồn tóc Lâm Dư, Lâm Dư không đáp.

..

Mùa đông ngày càng lạnh, Lâm Dư thân thể ngày càng yếu, càng ít lời nói, mỗi ngày đều mang bệnh nhẹ khiến Lăng Sóc lòng mang sợ hãi, hắn cố gắng khiến Lâm Dư mang cười lại vô cùng khó khăn.

Chỉ có mỗi lần, Lăng Thiếu tới thì y mới nhàn nhạt cười. Chi nên hôm nay Lăng Thiếu một lần nữa trèo tường đi thăm Lâm Dư thì nhìn thấy y ngồi trong sân ngoài,mà không phải nằm trên giường, một chút cũng không ngoài ý muốn, dù sao hắn lẻn đến thời điểm bảy lần là hết tám lần người nọ ngồi ở đây rồi.

Đến thời điểm, lúc nào cũng thấy người nào đó bọc dày nặng áo choàng ngồi ở sân, cùng chung quanh đứng yên phong cảnh hoàn toàn hòa hợp làm một, trầm tĩnh mà lẳng lặng, tựa như một bức tranh thủy mặc.

Hắn thở dài, nắm lấy chính mình thật chặt áo áo choàng hướng một nơi khác mà đi.

Trở về thời điểm gương mặt lấm lem trên tay ôm một chậu than củi còn nóng, mà hắn hình như cũng không ngại phỏng.

Tuy vậy không biết từ lúc nào ở bên cạnh người nọ đã có rừng rực than hỏa, máu ánh cam lửa hồng phản phất, đối với màu trắng áo choàng khiến khung cảnh nhiều vài phần ấm áp.

Người nọ nhìn tới hắn, nở nụ cười. Hắn bước chân đi tới, giấu chậu than trong ngực, cảm thấy nơi này đã đủ nóng, hắn lại lặng lẽ vứt chậu than đi.

Một lời cũng chưa từng kể với Lâm Dư, chỉ là hắn bắt đầu càm ràm:

"Tùy hứng cũng có mức độ a, đại hoàng huynh"

Người nọ ngẩng mặt, đôi mắt mang theo ôn nhu dịu dàng như hồ nước trong, nhẹ cười lắc đầu:

"Ngủ không được"

"Nhưng huynh cũng phải biết thân thể huynh như thế nào, huynh không muốn chính mình bệnh đổ thân thể thấy gương mặt tối đen của nhị hoàng huynh đâu phải không?"

Nói rồi hắn còn đem áo choàng khoác thêm một lớp cho con người vô tâm với bản thân này, nhất thời Lâm Dư như một cục cầu, phồng phồng lớn.

Lâm Dư cũng nghĩ đến Lăng Sóc đáng sợ bộ dáng, bản thân y rụt rụt cổ, vùi đầu trong lớp áo lông càng sâu. Ở trong lớp áo, y thở vào lớp áo lông, hà hơi vào tay, gương mặt hơi ửng ửng đỏ.

Do y hô hấp, áo choàng đen liền xuất hiện những vệt hơi trắng, làm mềm mụp lông tơ, lúc này Lâm Dư như một cái hài tử, càng cố hà hơi thật mạnh, thổi phù phù khiến mấy lông tơ còn lại đều cong cong xuống dưới.

Lăng Thiếu cũng thấy cái này hành động ấu trĩ này, hắn thuận tiện bỏ thêm than vào lò, chà xát chính mình hai tay, xác nhận mình không mang theo hơi lạnh, mới ngồi xuống bên cạnh Lâm Dư.

Lúc này hắn không giống đệ đệ mà càng giống như Lâm Dư trưởng bối.

"Đêm nay huynh lại vì cái gì không ngủ? Lại gặp ác mộng sao?"

Lâm Dư khẽ ừ một tiếng, đôi mắt tiếp tục nhìn lông xù xù vì chính mình hô hấp mà phập phồng.

"Huynh mơ thấy cái gì?"

Lăng Thiếu ôn nhu hỏi, đôi mắt nhìn Lâm Dư tràn ngập sâu kín yêu thương chỉ là thoáng một chốc hắn lại che kín mất.

Hắn lẳng lặng đợi, Lâm Dư mân mê lớp áo lông, y thở một tiếng thật dài:

"Ta nhớ nhà"

Lăng Thiếu biết nơi y gọi là nhà này không phải Lăng quốc mà càng không giống Triệu Quốc, có lẽ là Lâm quốc khi xưa?

Lăng Thiếu đầu đầy chấm hỏi nhưng hắn không lựa chọn hỏi ra hắn biết lúc này Lâm Dư cần một người nghe y giải bày chứ không phải một đệ đệ choai choai hỏi.

"Ta nhớ nơi đó, thực sự nhớ, nhưng ở nơi này quá lâu rồi, ta thực sự sợ rằng mình sẽ quên"

"Ngươi biết nơi đó là đâu sao?"

Lăng Thiếu nhìn vào ánh mắt lẳng lặng của Lâm Dư, hắn khẽ lắc đầu.

"Ta không biết"

Lâm Dư cười nhẹ, trong mắt là khát khai nhung nhớ, y vươn tay như muốn chạm vào vì sao, y nhìn lên bầu trời lấp lánh.

"Ta... là người nước Nam, và ta thích nơi đó, ta âu yếm nơi đó, nhưng lúc này nơi đó lại cách xa ta vạn dặm"

Nơi đó cách ta về khoảng cách địa lý, vể cả  ngàn năm sau. Vì cái gì hắn xuyên không lại xuyên vào nước Hán, rời xa đất tổ, ở chùn với người Hán.

Không phải kì thị, chỉ là không quen.

Lăng Thiếu nhìn Lâm Dư đang ngẩn người suy nghĩ, hắn nhớ tới  mẫu phi của Lâm Dư đúng là có một nửa dòng máu người phương Nam nhưng Lâm Dư từ nhỏ sinh ra tại Hán, lại là hoàng tử người Hán có bao giờ đường đi đến đất phương Nam bao giờ, tại sao lại đối với nơi đó lại mê luyến như thế.

Lâm Dư lại thì thào:

"Ta sợ... ta thực sự sợ, từ lúc ta đến nơi này, trong cơ thể bỗng nhiên có thêm một nửa dòng máu người hán, ta phải học tiếng hán, viết chữ hán, thậm chí làm vua của người hán. Ta sợ... sợ quên đi quê hương mình"

"Rõ ràng... nơi này cũng là quê hương huynh"

Lăng Thiếu không nhịn được bật thốt ra, chỉ là hắn thấy y khẽ lắc đầu.

"Chính là... ta một mực nhớ về nơi tốt đẹp ấy, lòng ta không ở nơi này... ta muốn về... mà lại không thể trở về."

"Ngươi biết sao? Lòng ta không mang thiên hạ, ta cũng không phải người tốt... ta làm như thế đều có mục đích"

Ta muốn về nhà... ta nhớ ta quê hương, nhớ ta đất phương Nam.

Ta không thương cái này thiên hạ... ta chỉ làm thế vì nhiệm vụ.

Chỉ cần bảo vệ thiên hạ này ba mươi năm bình an, ta liền có thể về.

Chỉ cần tích lũy đủ danh vọng, làm việc thiện, ta liền có thể về sớm hơn.

Ta chưa từng lưu luyến nơi này.

"Nhưng mà... ta trong mộng, bọn họ dần từ chối ta, bọn họ chất vấn ta vì sao nói tiếng hán, viết chữ hán, hỏi ta nhớ tiếng nói của đất mình không? Ta chỉ có thể bập bẹ nói đôi lời"

"Bọn họ hỏi ta vì sao mặc quần áo của Hán, bọn họ hỏi ta tại sao lại đối với người Hán tốt? Tại sao phải hy sinh nhiều vì người hán như vậy"

"Bọn họ hỏi ta...còn giữ được bản tâm không...? Bọn họ nói với ta, nhìn ngươi trông ngày càng xa lạ"

"Ở trong mộng bọn họ đi càng xa... càng xa..."

"Hoàng huynh!"

Lăng Thiếu duỗi tay ôm lấy Lâm Dư, che đi Lâm Dư mặt, đồng thời mềm mại trấn an:

"Mộng đều là giả, mộng đều là giả mà thôi"

Lúc này trong lòng hắn, luôn cứng rắn hoàng huynh đã bật ra thút thít tiếng khóc.

"Ta muốn về nhà... ta thực sự muốn về nhà!"

"Hoàng huynh...!"

"Ngươi đưa ta về nhà được sao?"

"Hoàng huynh!!!"

Lâm Dư bị hắn đột nhiên rống mà tròn mắt nhìn, đột nhiên thấy hắn cười khổ, hôn xuống trán y.

Tuyết rơi xuống mặt hắn, hắn nở nụ cười chua xót với y:

"hảo, ta đưa huynh về nhà... ta nghĩ cách đưa huynh về nhà... huynh bình tĩnh được không?"

Lâm Dư như một đứa nhỏ được trấn an lẳng lặng nằm trong ngực Lăng Thiếu, y khe khẽ nức nở:

"Không về được... không về được"

...

Lồng tiếng lòng vào.

Tui không phải không muốn viết truyện thuần việt.

Mà chẳng qua là từ trước đọc convent hán dữ quá nên thành ra truyện càng viết càng giống hán.

Tui luôn tự trách bản thân chỉ là chưa sửa được.

Hic.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net