Chương 10: Tình như trong mắt mặt ngoài còn e

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Huyền vừa buông Nhiếp Tiểu Phụng ra, nàng đã chạy ngay đến chỗ thất xảo thoi, cười lạnh: "Hừ, dám hạ độc nữ nhi của ta, ta sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần".

Là Huyền khẽ lắc đầu, nếu như lúc trước hắn cảm thấy Nhiếp Tiểu Phụng thay đổi, thì nàng hiện tại lại càng giống như trước kia, thà phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ mình.

Nàng như vậy, mới là Tiểu Phụng mà hắn biết, cũng là Tiểu Phụng ...của hắn.

Đột nhiên nàng đi đến bên cạnh hắn, tức giận nói: "Ngươi thật sự bị ma nữ kia mê hoặc? Cư nhiên nhìn ta bị đánh mà không ra tay giúp đỡ? Coi như ta với ngươi không có quan hệ phu thê hay tình nhân gì đó, chí ít giữa ta với ngươi cũng tồn tại quan hệ sư đồ mà, vậy mà lại khoanh tay đứng nhìn ta bị người khác bắt nạt như vậy sao?"

La Huyền mặt không đổi sắc nhận lấy bình sứ trong tay nàng, ngữ khí nhàn nhạt: "Nhưng ta thấy ngươi bắt nạt người ta kia mà?"

Nhiếp Tiểu Phụng nhăn mày đẹp, nói: "Thật như vậy sao?"

La Huyền không đáp lời nàng, hắn cẩn thận đem thuốc ở trong bình đổ ra, sau đó dùng tay nghiền nát một viên, sau đó lại cẩn thận lấy một ít cho vào miệng, xác định thuốc này là giải dược mới yên tâm bón cho con uống.

Nhiếp Tiểu Phụng ngồi bên nôi, để ý từng hành động của hắn, nhất thời trong lòng cũng khẩn trương theo.

"Giáng Tuyết và Huyền Sương sẽ không sao chứ?"

La Huyền thoáng đưa mắt nhìn nàng: "Chẳng phải vừa rồi ngươi tự tin lắm sao, bây giờ biết sợ rồi à?"

Nhiếp Tiểu Phụng bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn không phải vì có thần y đan sĩ nổi danh khắp thiên hạ ở đây sao". 

Có ngươi ở đây, ta cảm thấy yên tâm.

La Huyền nghe nàng nói vậy, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Bởi vì hắn biết, mặc dù hắn làm cho nàng tổn thương và phụ bạc nàng, nhưng sâu thẩm trong tim, nàng vẫn có một sự tin tưởng nhất định dành cho hắn.

"Giáng Tuyết, Huyền Sương là tên ngươi đặt cho con à".

Nhiếp Tiểu Phụng tràn đầy tự tin nhìn hắn: "Đúng vậy a, con gái của ta sinh ra, tất nhiên tên do ta đặt".

La Huyền cứng họng, hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng.

"Sao ngươi biết được thân thế của Dư Anh Hoa? Còn có Xích Diễm Du Mộng tán nữa?"

Nhiếp Tiểu Phụng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh thong dong, nhưng trong lòng âm thầm đắc ý không thôi, những chuyện này nàng biết rõ là vì đây đều là kí ức kiếp trước của nàng đã trải qua. 

"Ta là con gái của giáo chủ, thân là thánh nữ tương lai những chuyện này muốn biết không phải rất dễ dàng sao...." 

Đột nhiên Tiểu Phụng cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu đau dữ dội, giống như mùi hương lúc nãy thật sự có vấn đề. Nàng nhịn không được duỗi tay vỗ nhẹ đầu mình để thanh tĩnh, ai ngờ đau đầu càng thêm lợi hại hơn.

Lúc này, La Huyền phát hiện có điều không đúng, quay đầu nhìn nàng, lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Nhiếp Tiểu Phụng lắc đầu, cố nén cảm giác khó chịu đi đến bên bàn đá, cả người uể oải vô lực.

"Không có việc gì, chỉ là có chút choáng, ngươi mau xem độc của con đã giải được chưa".

...

Dư Anh Hoa một đường chạy như điên xuống núi, do bị mất máu quá nhiều nên không thể chống đỡ được nữa, ngất xĩu trên đường.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, đã thấy Vạn Thiên Thành đang ở bên cạnh giúp nàng ta xử lí vết thương.

Thấy Dư Anh Hoa tỉnh, Vạn Thiên Thành cất giọng hỏi: "Dư cô nương tỉnh rồi, sao cô lại ngất xĩu ở đây? trên người cũng có vết thương, đã có chuyện gì?"

Nghe y hỏi như vậy, trong đầy nàng ta đột nhiên nãy ra một mưu kế ác độc. Nghĩ vậy, nàng ta liền bày ra vẻ mặt yếu đuối, vừa khóc vừa nói: "Vạn đại hiệp, tôi vốn không định nói ra, nhưng ngài là ân nhân cứu mạng của tôi, nên tôi không muốn giấu diếm ngài..."

Vạn Thiên Thành bình sinh là người có tính cẩu thả, không biết suy xét trước sau, thấy cô nương như hoa như ngọc khóc lóc trong lòng mình, thấy phiền muốn chết, vội khua tay, nói: "Cô nương có việc gì cứ nói, đừng ngại."

Dư Anh Hoa vội vàng lau nước mắt, nói: 'Vạn đại hiệp có điều không biết, tôi ở Ái Lao Sơn vài tháng vô tình phát hiện một bí mật mà người ở đây không muốn cho bất cứ ai biết được. Tôi không ngờ một đại tông sư như La Huyền lại có thể cấu kết với đồ đệ của mình làm điều xằng bậy, hắn cùng với Nhiếp Tiểu Phụng sinh hạ hai đứa nghiệt chủng. Bọn họ sợ ta đem bí mật này nói ra ngoài, cho nên muốn giết người diệt khẩu".

Vạn Thiên Thành nghe vậy liền nhíu mày, gã có hơi cáu gắt quát Dư Anh Hoa.

"Ngươi chớ có nói bậy, La Huyền tuyệt đối không phải loại người như vậy."

Dư Anh Hoa thấy gã tức giận, sợ đến mức cả người co rụt lại, nhỏ giọng nói: "Vạn đại hiệp là ân nhân cứu mạng của Anh nhi, tôi có chết cũng sẽ không lừa gạt ngài, nếu ngài không tin có thể cùng tôi lên núi kiểm chứng, mẹ con Nhiếp Tiểu Phụng đang ở thạch ốc."

Vạn Thiên Thành trầm mặc không nói, Dư Anh Hoa nói tiếp: "Ngài nghĩ xem, nếu không phải tôi phát hiện bí mật của họ, sao họ lại đuổi cùng giệt tận không cho tôi con đường sống như vậy, nếu hôm nay tôi không gặp được ngài, chắc là Anh nhi đã bỏ mạng tại nơi này rồi. Hơn nữa... Ngài xem, trên tay tôi trúng độc của thất xảo thoi, ngài biết lai lịch của nó thế nào không?"

Vạn Thiên Thành nghe thế, cả người chấn động, thất xảo thoi? Trừ bỏ Nhiếp Tiểu Phụng, trên đời này còn ai sở hữu nó chứ. 

Nghĩ đến đây, Vạn Thiên Thành đứng dậy, cầm đao lên núi tìm La Huyền hỏi cho ra lẽ.

Dư Anh Hoa thấy mưu kế thành công, trong lòng âm thầm đắc ý, ngoài mặt bất an nói: "Vạn đại hiệp, ngài không nên xúc động, La Huyền bọn họ biết tôi trốn xuống núi nhất định sẽ có điều phòng bị, một mình ngài lên núi tôi sợ ngài gặp điều bất trắc."

Vạn thiên thành đẩy tay nàng ta ra khỏi người mình, có chút nóng nảy nói: "Vạn Thiên Thành ta là người nào, còn sợ bọn họ sao? Ta nhất định phải tìm La Huyền hỏi cho rõ ràng!"

Dư Anh Hoa không đứng vững té ngã trên đất, trong lòng thầm mắng Vạn Thiên Thành ngu ngốc. Nàng ngẩn đầu nhìn Vạn Thiên Thành, ánh mắt thập phần tin tưởng đối phương.

"Anh Nhi biết Vạn đại hiệp võ công cao cường, tự nhiên sẽ không sợ bọn họ, chỉ là tôi lo lắng ngài là chính trực không có tâm cơ sẽ trúng gian kế của bọn họ, nếu Vạn đại hiệp khăng khăng muốn lên núi, vậy hãy cho Anh Nhi dẫn đường cho ngài"

Vạn Thiên Thành âm thầm đánh giá nàng ta một hồi, thấy nàng ta không giống như nói dối, bèn nói: "Không cần, ngươi trúng độc vẫn nên lưu lại nơi đây nghỉ ngơi cho khỏe, một mình ta lên núi được rồi."

Dư Anh Hoa không muốn bỏ lỡ trò hay sắp diễn ra, vội vàng nói:" Vạn đại hiệp, tôi không có việc gì, thạch ốc kia rất khó tìm thấy, chung quanh có khả năng còn có cơ quan, vẫn là tôi đi cùng ngài lên núi đi!"

Vạn Thiên Thành thấy nàng kiên trì nên miễn cưỡng đáp ứng, hướng Ai Lao Sơn đi tới, có lẽ là đi quá nhanh nên độc phát tác, không đi được bao xa, Dư Anh Hoa cả người mềm nhũn, ngã xuống, Vạn Thiên Thành nhanh tay lẹ mắt ôm nàng ta vào trong ngực. Mắt thấy nàng ta đang hôn mê, dù lúc này y đang vội, cũng không thể để nàng ta một mình ở nơi hoang vu hẻo lánh này, đành tìm một nơi bằng phẳng dừng chân.

...

La Huyền đang chuyên tâm châm cứu cho con. Nhưng lúc này, Nhiếp Tiểu Phượng bên cạnh hắn đột nhiên trở nên an tĩnh lạ thường bởi vì nàng cảm giác được thân thể của mình đột nhiên nóng bức, cả người khô khốc, làm nàng rất là khó chịu.

"A, Nóng quá!" Nàng khẽ "ưm" một tiếng, tay không tự chủ được xé rách quần áo của mình.

La Huyền trong lòng nhảy dựng, hình ảnh kiều diễm đập vào trong mắt, tâm trí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Không đúng! Sao Tiểu Phụng lại thành ra như vậy?

Nhận thấy tình hình không đúng, La Huyền bước nhanh đến chỗ nàng, kiểm tra mạch tượng. Sắc mặt thoáng chốc trở nên vi diệu.

Cái này không phải là mị dược của Phù dung bang sao? Độc này không có thuốc giải, trừ phi   cùng người giao hợp, nếu không kinh mạch sẽ bị nghịch chuyển, chết bất đắc kì tử.

Lúc này, thần trí của nàng đã  mơ hồ, cảm giác từ chỗ da thịt mà nam nhân trước mặt tiếp xúc  sảng khoái lạ thường. Nàng bỗng nhiên không nhịn được muốn cùng hắn thân mật, càng thân mật thêm một chút, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vùi vào trong cổ của hắn, thật là thoải mái. Nàng muốn nhiều hơn nữa...

La Huyền mặt lạnh nhìn người trước mắt đang thần chí không rõ, âm thanh mị hoặc thoát ra từ miệng nàng, ngay cả Nhiếp Tiểu Phụng cũng không thể tin âm thanh này là từ miệng của nàng phát ra.

"Thật là khó chịu, ưm..." đôi tay không chịu khống chế vô thức cởi quần áo trên người hắn, lộ ra khuôn ngực nam tính, nàng không nhịn được liền áp mặt vào, còn thành thật thỏa mãn thở dài một tiếng.

La Huyền mặt tái mét, thô lỗ đem Tiểu Phụng đẩy ra. 

Tiểu Phụng bị đau nháy mắt thần trí trở nên thanh tỉnh, nàng mơ hồ chớp chớp hai tròng mắt, thầm nghĩ chính mình đang bị gì? Sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Tuy rằng nam nhân trước mặt là người nàng yêu đến chết đi sống lại, nhưng nàng cũng không thể như hổ đói vồ mồi, nhào về phía hắn như vậy.

Bỗng nhiên nàng nhớ tới Dư Anh Hoa trước khi đi, đã quăng cái gì đó về phía nàng. 

Còn có nụ cười không có ý tốt kia nữa...

Đáng chết! Dám dùng mị dược đối phó với lão nương!

Tiểu Phụng tức đến mức môi run bần bật, giãy giụa đứng lên, muốn rời đi.

La Huyền nhíu mày đang suy nghĩ biện pháp, thì nhìn thấy nàng đột nhiên lấy ra thất xảo thoi, hướng về phía đùi của mình tàn nhẫn đâm xuống. Sắc mặt La Huyền trầm xuống, duỗi tay nhặt lấy một viên đá, bắn về phía cổ tay của nàng.

Cảm giác đau đớn từ cổ tay tràn đến, thất xảo thôi cũng rơi xuống trên mặt đất.

"Không cần ngươi xen vào việc của người khác!" 

Tiểu Phụng hung hăng trừng mắt nhìn La Huyền, hai mắt ửng hồng, làm cho người khác cảm thấy thương tiếc.

Nàng gian nan bò qua cầm lấy thất xảo thoi. Nhắm mắt dùng sức, không chút do dự lại lần nữa đâm xuống.

La Huyền vốn muốn mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, nhưng thấy nàng đối xử với bản thân tàn nhẫn như thế, trong lòng đau xót, nhịn không được chạy qua đem cả người nàng ôm vào ngực.

Hơi thở lạnh lẽo trên người hắn lần nữa quanh quẩn bên chớp mũi của nàng, làm cho nàng khát vọng điên cuồng.

Nhiếp Tiểu Phụng cắn mỗi nghiến răng nói: "Không cần ngươi xen vào việc của người khác, ta không muốn ngươi càng thêm ghét bỏ ta".

La Huyền nhíu mày, đem tay chân nàng khoá chặt, nhưng thân thể của nàng lại không thành thật hướng trên người hắn ma sát.

"A......" Mỗi một lần như thế, nàng đều phát ra thứ âm thanh mê hồn kia, khiến cho một người không trúng độc như hắn cũng trở nên thần hồn điên đảo. 

La Huyền nghiến răng, thầm nghĩ Nhiếp Tiểu Phụng này thật sự muốn đoạt cái mạng già này của hắn có phải không?

Hắn hung hăng mắng một tiếng, nỗ lực muốn đem thân thể của nàng đẩy ra xa một chút. Nhưng đã không kịp nữa rồi, nàng giống như con bạch tuộc cứ quấn chặt trên người hắn, có đẩy thế nào cũng không được.

Tuy rằng người trong lòng là mỹ nhân tuyệt thế khuynh thành, nhưng La Huyền là người tu đạo, sao có thể nhân lúc người ta cháy nhà mà hôi của, làm ra chuyện mặt người dạ thú như vậy.

La Huyền bất giác rơi vào trầm mặc, ngoài mặt là hàn băng nhưng sâu trong đáy mắt là lửa lớn đang cháy hừng hực. Mà Nhiếp Tiểu Phụng trong lòng hắn lại không ngừng dây dưa, tuy hắn ngoài mặt tiên phong đạo cốt, nhưng trong tâm đã có xúc động muốn đặt nàng dưới thân.

Chẳng phải hắn cực kì chán ghét khi tiếp xúc với nữ nhân này sao? Một đêm mưa gió kia, đã là tội nghiệt cả đời này không thể trả sạch, hắn không thể tha thứ cho bản thân, càng không có dũng khí đối mặt với nàng. Thế mà bây giờ hắn đối với nàng lại nổi lên phản ứng là thế nào đây?

Khắc tinh..... Hắn ôm nàng, chậm rãi đứng lên, gấp gáp đi đến phòng của nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng nằm trên giường, quấn trong chăn giãy giụa rên rỉ, làm cho tâm trí của La Huyền càng thêm bấn loạn, không ngờ tiêu dao cực lạc tán này lại nguy hiểm như thế, có thể khiến cho một người luôn tỉnh táo kiên định như Tiểu Phụng trở nên thần trí không tỉnh táo như vậy, quả thật không phải tầm thường.

Hắn lấy ra ngân châm định vén chăn lên chuẩn bị giúp Tiểu Phụng áp chế mị dược, ai ngờ Tiểu Phụng nhấc chân, đem cái chăn bông ở trên người đá bay, khiến cho hắn không kịp phòng bị, chăn bông chùm trên đầu hắn. Nhiếp Tiểu Phụng thừa cơ vọt tới, tay nhỏ ôm eo của hắn, đem hắn đẩy về phía sau, may mắn trên người có chăn bông nên mới không bị thương. Nhưng nàng cả người khô nóng, miệng đắng lưỡi khô gấp gáp hướng tới môi của người đối diện, tùy ý cắn xuống.

La Huyền chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên oanh một tiếng nổ lớn, hắn xoay người, dùng sức đem Tiểu Phụng đè ở dưới thân, nhìn đôi môi căng mọng quyến rũ của nàng, nghiêm khắc nói: "Ngươi còn dám xằng bậy, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí!"

Tiểu Phụng mị nhãn như tơ, cánh tay ngọc mềm mại quấn lấy cổ La Huyền, cả người nàng dán chặt vào hắn, tư thế đó thập phần ái muội.

Đáng chết! Sợi dây căng chặt trong đầu La Huyền cuối cùng cũng bị đứt bặt, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng, hai người hô hấp ngày càng dồn dập, thân thể gắt gao dính chặt, dây dưa quấn quýt bên nhau như muốn dung nhập đối phương vào trong thân thể của mình. Tấm lụa mỏng ở đầu giường chậm rãi rũ xuống, màu trắng trường bào, tơ lụa áo trong, đỏ tươi áo yếm, từng cái, từng cái được ném ra, nam tử hô hấp dồn dập, nữ tử yêu kiều rên rỉ, phù dung trong trướng thập phần rung động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net