Chương 2: Trọng Sinh trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lăng Vãn Tuyết

Edit: Hoan Hoan Hỉ Hỉ

Nhiếp Tiểu Phụng tỉnh lại từ trong giấc mộng, tâm nàng đã chết, nước mắt cũng đã cạn, nghĩ lại những chuyện xưa cũng tựa như gió thoảng mây bay, phảng phất như một giấc mơ chứa đầy nước mắt và hận thù. 

Giả giả thật thật, giữa yêu và hận nguyên lai cũng là do chính bản thân nàng cố chấp. Chỉ là, suốt đời đeo đuổi tìm kiếm, trải qua vô số oán hận tình thù, lạnh lẽo cô quạnh, cái gọi là thiên trường địa cửu, cái gì gọi là ái hận triền miên, những chuyện đã qua cứ theo gió mà bay đi, hết thảy vạn sự trên đời chẳng qua chỉ gói gọn trong hai chữ "nhân quả" mà thôi thôi.

"A!", đau quá! Vì sao thân thể của nàng lại giống như bị tan ra thành trăm mảnh vậy? Nhiếp Tiểu Phụng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mặt là một gương mặt phóng đại đang tươi cười, nói: "Tiểu Phụng! Ngươi hôm mê đã ba ngày rồi, rốt cuộc cũng chịu tỉnh, thật tốt quá!".

Nhiếp Tiểu Phụng kinh ngạc nhìn người trước mặt... Thiên Tướng? Thiên Tướng không phải đã chết ở Ái Lao Sơn sao? Chẳng lẽ nàng gặp lại Thiên Tướng ở địa phủ? Không đúng! Chính tay nàng đã giết chết Thiên Tướng, cho nên hai người bọn họ không thể ở cùng một chỗ được. Người ngốc nghếch thiện lương như hắn nên ở thiên đường mới phải... sao hắn có thể đến một nơi đầy giết chóc máu tanh như địa ngục chứ!

Trần Thiên Tướng thấy Nhiếp Tiểu Phụng không trả lời lại nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, Thiên Tướng có chút sốt ruột, âm thanh không tự giác tăng thêm vài phần, nói: "Tiểu Phụng, ngươi làm sao vậy? Có phải bả vai còn đau hay không? Hay là ta đi kêu sự phụ đến xem cho ngươi nhé?".

Nhiếp Tiểu Phụng bỗng nhiên hoàn hồn, nàng nhìn Trần Thiên Tướng trẻ tuổi trước mặt, vẫn ngây ngô ngốc nghếch như ngày nào, lại nhìn cách bố trí trong căn phòng, đột nhiên nàng ngồi bật dậy, không dám tin vào mắ mình nữa. Chẳng lẽ nàng đã trọng sinh trở về nơi này? Chẳng lẽ do quá khứ của nàng quá đau khổ nên ông trời đã xót thương cho nàng một cơ hội để làm lại từ đầu?

"A...", Nhiếp Tiểu Phụng không nhìn được ôm đầu hét lên.

Thiên Tướng hoảng sợ, nhìn bộ dáng Tiểu Phụng thần trí không rõ ràng khiến cho tay chân hắn có chú luống cuống, hắn nghĩ một lúc rồi nhấc chân chạy ra ngoài.

Qua một lúc sau, Tiểu Phụng đã bình tĩnh trở lại, nàng đứng dậy đi đến chỗ gương đồng, nhìn bản thân mình trong gương. Trên người mặc một bộ y phục màu xanh, đôi mày lá liễu cong cong, đôi mắt hạnh trong veo như nước, chiếc mũi thẳng tắp tinh xảo, đôi môi anh đào khô nứt. Đây chẳng phải là nàng lúc mười sáu tuổi ư?

Bả vai truyền đến từng đợt đau nhứt khiến cho nàng càng trở nên tỉnh táo, nàng trọng sinh... trong sinh đến thời đểm nàng bị La Huyền khoá trụ xương tỳ bà. Nàng khẽ cong môi lộ ra nụ cười chua xót, thầm nghĩ: "Ông trời thật đúng là trêu chọc lòng người! ta đã từng hỏi La Huyền, nếu trời cao cho chúng ta cơ hội làm lại một lần làm lại từ đầu, ngươi có thay đổi chủ ý hay không. La Huyền lắc đầu, mặt không biểu tình nói: "Nếu đã không thể thay đổi thì có thêm một lần nữa cũng có ý nghĩa gì đâu?".

"Sư phụ, người mau đi xem Tiểu Phụng đi, nàng tỉnh rồi nhưng mà thần trí lại không được rõ ràng". Thiên Tướng hấp tấp đẩy cửa phòng đi vào, cất giọng nôn nóng nói.

La Huyền cũng không ngẩn đầu, tiếp tục bốc thảo dược, tay khẽ khuấy.

"Sư phụ, Tiểu Phụng thật sự có điểm không thích hợp, người mau đi thăm nàng đi".

La Huyền nhíu mày, đem nốt chỗ dược trong tay để vào trong lò luyện thuốc, nói: "Giải dược ta đã luyện được một phần, chỉ còn thiếu một vị chính là độc của Kim thằn lằn là có thể luyện thành. Qua mấy ngày nữa ta sẽ xuống núi đi tìm nó."

Thiên Tướng kinh ngạc nhìn hắn: "Vậy... Tiểu Phụng phải làm sao bây giờ? Người không đi thăm Tiểu Phụng sao?".

La Huyền không vui, mắt lạnh lườm Thiên Tướng một cái, đi đến cái tráp gỗ, lấy ra một mảnh giấy đã ố vàng, đưa cho Thiên Tướng xem: "Ta đã bày ra ba hiểm trận ở Ái Lao Sơn. Người nhìn cho rõ, sau này có xuống núi thì đi con đường này, con đường này tuyệt đối không thể để cho Tiểu Phụng biết được".

Sau khi Thiên Tướng nhìn kĩ bản vẽ, La Huyền thu về cất trong tay áo.

"Sư phụ, vậy người định xử trí Tiểu Phụng như thế nào?".

La Huyền bước ra ngoài, đầu cũng không xoay lại, nói: "Vĩnh viễn ở lại Ái Lao Sơn".

...

Thiên Tướng có chút không yên lòng, chạy nhanh về phòng của Tiểu Phụng bước vào liền thấy nàng nữa ngồi nữa nằm ở trên giường, thần trí đã khôi phục lại, hắn kinh hỉ nói: "Tiểu Phụng, ngươi khá hơn chút nào chưa? Đầu có còn đau không?"

Nhiếp Tiểu Phụng ngẩn đầu nhìn, cười nói: "Đã khá hơn nhiều rồi, đầu cũng không còn đau nữa, cảm ơn Thiên Tướng."

Thiên Tướng nghe Tiểu Phụng nói không còn đau nữa liền cảm thấy vui vẻ, y đâu thể ngờ Tiểu Phụng trước mắt mình vừa mới trải qua một đời tang thương, yêu hận tình thù. Sau khi y rời đi, Tiểu Phụng đã suy nghĩ rất nhiều, kiếp trước nàng sống trong cô độc, vì để có được tình yêu của La Huyền mà bất chấp mọi thủ đoạn, tổn thương đến quá nhiều người để rồi bị bạn bè xa lánh, con cái rẻ lạnh kết cục thật bi ai. 

Đời trước nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ cần nghĩ đến việc kiếp trước nàng vì yêu La Huyền mà mất đi tất cả, cô độc, quạnh quẻ, lần này may mắn được trọng sinh ngay cả sức lực để yêu La Huyền nàng cùng không còn, cũng không dám trói buộc hắn ở bên. Đối với Thiên Tướng trong lòng tràn ngập áy náy, hắn là bằng hữu duy nhất của nàng, là người đã từng cho nàng cảm giác ấm áp và hy vọng trong những lúc nàng tuyệt vọng nhất. Nhưng không ai ngờ, kiếp trước hai người họ lại đi đến bước đường cùng, tàn sát giết hại lẫn nhau, một mất một còn, cho nên kiếp này nàng phải đối xử với hắn thật tốt để báo đáp lại phần lỗi lầm của đời trước.

...

Sáng ngày hôm sau, La Huyền đã thu dọn hành lý rời núi từ sớm, Thiên Tướng cũng đưa Ách bà bà rời núi.

Tiểu Phụng nhớ lại thời điểm này ở kiếp trước chỉ cách mấy ngày nữa nàng sẽ bỏ lại hai đứa nhỏ ở lại đây một mình xuống núi, bất cẩn rơi vào cơ quan bố trận của La Huyền, may mắn được Vạn Thiên Thành cứu sống. Một khi Vạn Thiên Thành lên núi bắt gặp ba mẹ con nàng thì hậu quả thật khó mà lường trước được. Nàng sẽ không bao giờ dẫm lên vết xe đổ của đời trước, vì thế nàng quyết định đem hai đứa nhỏ dọn xuống Thạch ốc ở, thứ nhất có thể tránh được Vạn Thiên Thành, thứ hai có thể rời xa La Huyền. 

Nhắc đến La Huyền, tim nàng lại đau ầm ỉ, nhưng nàng tin thời gian sẽ chữa lành vết thương trong lòng nàng, chỉ cần không nhìn thất tâm sẽ không thương nhớ, chỉ cần không thương nhớ thì sẽ không yêu, thời gian trôi qua, xuân qua đông tới rồi sẽ có một ngày nàng quên hắn, quên đi tình yêu mà nàng đã từng cố chấp không buông.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong phòng, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt không khỏi rùng mình. Có lẽ do nơi đây ở gần đáy cỗ, quanh năm không có ánh nắng mặt trời nên dù là đang ở giữa mùa xuân tháng ba, nhưng nơi đây vẫn lạnh lẽo như trước. nàng nhìn căn phòng vừa xa lạ, vừa quen thuộc trước mắt, bồi hồi nhớ lại những chuyện ở kiếp trước nàng cùng với Giáng Tuyết và Huyền Sương sống nương tựa với nhau trong căn phòng này suốt tám tháng trời. Tuy lạnh lẽo, buồn tẻ nhưng lúc đấy nàng rất vui vẻ vì có thứ để chờ mong. 

Cửa phòng bị Thiên Tướng khóa chặt không thể ra ngoài, mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên nàng làm chính là nhìn ra những ngọn núi phía xa có một con đường nhỏ bên ngoài của sổ, nàng luôn chờ một ngày sau khi thức giấc sẽ được nhìn thấy thân ảnh bạch y kia đến thăm nàng.

Một lúc lâu sau, Tiểu Phụng sốc lại tinh thần, lặng lẽ lau nước mắt đọng lại bên khóe mi, bắt đầu xoắn tay áo sửa sang lại phòng ốc, nếu muốn định cư ở chỗ này lâu dài trước mắt nàng phải dọn dẹp nó sạch sẽ trước đã để cho hai đứa nhỏ có một căn nhà ấm áp, thoải mái. Vốn dĩ nàng định sửa lại vách tường và nóc nhà, nhưng xương tỳ bà của nàng đã bị La Huyền khóa trụ, cả người không còn sức lực chỉ có thể quét dọn xung quanh căn nhà một vòng.

Buổi chiều, Thiên Tướng vát một túi lương thực to lên ní, lúc lơ đãng nhìn xung quanh, thấy Tiểu Phụng đứng ở trong sân liền giật mình, trợn tròn mắt nhìn nàng, hỏi: "Tiểu Phụng, ngươi đang làm gì ở đây?".

Tiểu Phụng ngẩn đầu lên nhìn, tay kéo màn trướng, thở hồn hển nói: "Thiên Tướng, mau đến giúp ta một tay".

"Hả?", Thiên Tướng ngạc nhiên hô lên một tiếng nghi hoặc, mặc dù không biết Tiểu Phụng đang làm gì nhưng vẫn đi đến giúp nàng một tay kéo cái màn trướng thật dày xuống.

Tiểu Phụng mệt lã, người đổ đầy mồ hôi, ngã ngồi xuống đất thở hổn hển. Thiên Tướng vội vàng đi đến rót cho nàng một chén nước.

"Ngươi uống chút nước đi".

Tiểu Phụng nhận lấy uống một hơi cạn sạch, do uống vội nên bất cẩn bị sặc một hơi, ho khan vài tiếng. Thiên Tướng ngồi bên cạnh luống cuống tay chân, vụng về vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Phụng giúp nàng thuận khí, chờ nàng khôi phục lại, mới nghi hoặc hỏi: "Tiểu Phụng, ngươi đang làm cái gì vậy?".

Tiểu Phụng nghĩ mình cùng Thiên Tướng nam nữ khác biệt nên tiện tay đem ít nước trong chén đổ đi, chậm rãi nói: "Ta muốn đưa hai đứa nhỏ đến đây ở."

Thiên Tướng tay thoáng run nhận lấy chén nước, hỏi: "Vì sao muốn dọn đi? Ái Lao Sơn không tốt sao? Hay là ngươi không thích cái bàn đu đây đình ta làm? Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta có thể làm lại cái khác, ngươi nói đi, ngươi thích kiểu dáng thế nào?"

Tiểu Phụng lắc đầu, cười nói: "Thiên Tướng, không liên quan đến ngươi, ta rất thích bàn đu ngươi làm. Chỉ là ta chỉ muốn rời xa nơi thị phi ấy, mang theo hai đứa nhỏ đến nơi này yên bình sống qua ngày."

Thiên Tướng nhíu mi, nghi hoặc hỏi: "Rời xa nơi thị phi? Bình yên sống qua ngày? Ái Lao Sơn không phải vẫn luôn yên bình sao?"

Tiểu Phụng lắc đầu, đôi mắt nhìn xa xăm, nói: "Nơi này sẽ không còn an tĩnh nữa, vài ngày nữa Vạn Thiên Thành sẽ đến đây, nếu hắn nhìn thấy ba mẹ con ta chắc chắn hậu quả khó lường, ngươi có nghĩ qua việc này chưa?"

Thiên Tướng nhất thời không biết nói gì, gãi đầu nhỏ giọng nói: "Hay là... trước tiên đợi sư phụ về nói với người trước đã, nếu chúng ta tự ý hành sự, người biết được sẽ không tốt đâu."

Tiểu Phụng trợn mắt trừng Thiên Tướng một cái, bất đắc dĩ nói: "Chờ hắn về thì nấm kim châm cũng đã đóng thành băng rồi, chẳng lẽ ngươi muốn cho người trong thiên hạ biết hai đứa nhỏ là nghiệt chủng? để cho sư phụ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ sao?"

Thiên Tướng cuống quýt xua tay, nói: "Không có, không có. Vậy ngươi định làm sao bây giờ?"

Tiểu Phụng cười thầm trong lòng, nói: "Còn làm gì nữa? ngươi giúp ta chuyển nhà đi!". Nói xong không đợi Thiên Tướng trả lời nàng đứng dậy, đi đến chỗ mấy cái gương gỗ lớn để ở bên ngoài phất tay ý bảo nhờ Thiên Tướng mang giúp nàng vào trong. Phải mất vài canh giờ hai người mới đem đồ đạc sắp xếp gọn gàng trong phòng, Tiểu Phụng nhờ Thiên Tướng sửa nốt vách tường và mấy cái khe hở trên trần nhà, sau đó lại tìm một ít cỏ thảo thật dày lót ở trên nóc nhà và xung quanh vách tường. Nàng đem nôi, bàn ghế, bàn trang điểm bố trí ở từng góc phòng, xong xuôi thì trời cũng đã tối, hai người ăn qua loa bữa tối sau đó liền trở về nghỉ ngơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net