Chương 20: Nghe nói ngươi chính là người cha tệ bạc của chúng tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trọng Tử cũng chịu cảnh bị cấm túc, nay lại bị hai tiểu ma đầu uy hiếp, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp dẫn hai tỷ muội Giáng Tuyết và Huyền Sương đến quán trọ Duyệt Lai.

Đến nơi, hai tiểu ma đầu đó trên mặt tràn đầy tự tin vẫy tay về phía nàng, nói: "Được rồi, Trọng Tử cô cô trở về đi".

Trọng Tử muốn nói lại thôi, định bắt hai đứa nhỏ về, nhưng bị hai nàng không kiên nhẫn nói: "Được rồi, được rồi a. Cô cô mau trở về đi, nếu để nương biết sẽ không hay đâu".

Trọng Tử trợn mắt, nghiến răng nói: "Làm ơn đi, là các ngươi lén lút ra ngoài, liên quan gì tới ta đâu?"

Giáng Tuyết tinh nghịch đáp: "A, là do cô cô dẫn bọn con tới đâu mà"/

Trọng Tử âm thầm rỉ máu trong tim, bất lực nhìn hai đứa nhỏ đi vào bên trong.

Chờ đã, để cho hai tiểu ma đầu này đi tìm cha của tụi nó, quấy một trận cũng không uổng phí nha.

Giáng Tuyết và Huyền Sương đi đến trước quầy, kiêu ngạo cất giọng: "Chương quầy, mau kêu La Huyền tới gặp chúng tôi".

Chưởng quầy quét mắt nhìn ngang, trong lòng buồn bực, rõ ràng không có ai, âm thanh từ đâu mà tới nhỉ?

Hai tiểu ma đầu lại không có kiên nhẫn, gõ lên bàn, nói: "Tại sao còn không đi gọi người đến?"

Chưởng quầy bất tri bất giác chòm người về phía trước, thấy hai chị em song sinh khả ái, trong bụng thắc mắc không biết con cái nhà ai sao lại đến đây một mình, nhìn y phục trên người hẳn là tiểu thư nhà quyền quý nào rồi.

"Hai vị tiểu muội muội muốn tìm người? Người các vị muốn tìm có quan hệ gì?"

Hai tiểu cô nương trợn mắt, nói: "Ngươi nói chúng ta tới tìm cha là được".

Chưởng quầy ngạc nhiên đến độ suýt rớt cằm xuống đất. Không thể tưởng tượng được một người tiên phong đạo cốt như La đại hiệp lại có hai nữ nhi lớn như vậy, hơn nữa còn đến tìm cha, xem ra bên trong chắc chắn có ẩn tình.

Chưởng quầy bộ dáng muốn xem kịch vui, vội vàng phân phó cho tiểu nhị lên tầng chuyển lời cho La Huyền. Tiểu nhị nhận lệnh, nhanh như gió chạy như bay lên phòng của hắn, Vừa hay lúc này La Huyền mới từ bên ngoài hái thuốc trở về, vừa mới lau mặt xong, nghe tiểu nhị nói có hai tiểu cô nương đến tìm cha, khăn bông trong tay La Huyền suýt nữa rơi xuống đất.

Hắn vừa đi xuống lầu đã thấy hai tiểu cô nương đang tức giận bừng bừng, thấy hắn xuống, Huyền Sương hung hăn nói: "Ngươi chính là La Huyền? Nghe nói ngươi chính là người cha tệ bạc của chúng tôi."

Chưởng quầy và tiểu nhị đứng một bên cười khúc khích, La Huyền liếc mắt nhìn qua một cái, ánh mắt lạnh lẽo thấy xương, hai người họ sợ tới mức cong giò bỏ chạy thục mạng.

La Huyền nhíu mày nhìn hai tỷ muội, nói: "Các ngươi theo ta lên lầu nói chuyện".

Hai tiểu ma đầu này còn lâu mới làm theo ý của hắn, Giáng Tuyết nói: "Chúng ta mới không theo ông lên lầu, chúng ta chỉ đến để xem bộ dáng của ông như thế nào, hiện tại đã thấy rồi, chúng tôi sẽ về nhà".

Huyền Sương đứng ở một bên phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi, có phải ông muốn lừa gạc chúng tôi xong đem chúng tôi ăn sạch không?" Nói xong còn cảnh giác trốn ở phía sau Giáng Tuyết.

Thiên Tướng từ trên lầu đi xuống, nghe thấy những lời này, giống như đạp phải đống phân, khóe miệng giật giật mấy cái.

La Huyền đen mặt nói: "Ai dạy các ngươi nói những lời này? Nương các ngươi dạy sao? Thật là không biết quy củ".

Hai tiểu ma đầu đồng thanh phản bác: "Ông dựa vào cái gì mà đòi quản chúng tôi? Chúng tôi với ông lại không có quen biết".

Sắc mặt của La Huyền so với đít nồi còn muốn đen hơn, hắn trầm giọng nói: "Ta là cha của các ngươi".

Huyền Sương không cam lòng yếu thế, bé con chống nhạnh, hất cằm nói: "Chúng tôi vừa sinh ra đã không có cha, hiện tại cũng không cần cha. Hơn nữa, ít ngày nữa chúng tôi rất nhanh sẽ có một người cha mới, cha so với ông ôn nhu hơn nhiều, nào có hung dữ như ông đâu. Khó trách sao nương không cần ông, hừ!"

Nghe được hai chữ "cha mới", trong lòng La Huyền trầm xuống. Bàn tay giấu trong ống tay áo âm thầm siết chặt, sắc mặt càng lúc càng đen. Hắn cưỡng chế áp xuống lửa giận trong lòng, hỏi: "Ai đưa các ngươi tới đây? Ta đưa các ngươi trở về".

Hai tiểu nha đầu nhìn nhau một cái, nói: "Không được, ông là người xấu, lỡ như ông đem chúng tôi bán đi thì sao?"

La Huyền hít sâu một hơi, tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã nổi lên cuồng phong bão tố. Nhiếp Tiểu Phụng rốt cục đã dạy con như thế nào vậy?

Thiên Tướng vội vàng chạy tới, cười ôn hòa nói: "Tuyết nhi và Sương nhi có nhớ Thiên Tướng thúc thúc không?"

Hai tiểu ma đầu gật đầu.

Thiên Tướng cười nói: "Nếu không ta và sư phụ đưa các con về nhà, có chịu không?"

Hai tiểu ma đầu thì thầm với nhau một phen, một lát sau mới miễn cưỡng gật đầu đông ý.

"Được rồi, chúng tôi nể mặt Thiên Tướng thúc thúc nên cho ông chút mặt mũi đó".

Thiên Tướng thấy sắc mặt của La Huyền càng ngày càng không tốt, vội nhỏ giọng nói: "Sư phụ đừng chấp nhặt với tiểu hài tử, các nàng còn nhỏ nên không hiểu chuyện". Nói xong liền đuổi theo phía sau.

Trên đường lớn rộn ràng nhộn nhịp. Thiến Tướng đi theo phía sau hai tiểu ma đầu một bước không rời, các nàng hết chạy sang đông lại nhảy sang tây, sợ không chú ý một chút là không thấy tăm hơi ở đâu.

Kết quả Thiên Tướng lại là người bị bỏ rơi, hai tiểu ma đầu thật sự đi lạc, vẫn là La Huyền tìm thấy bọn nhỏ đang đứng trước cửa Trân Tu Các.

Nơi này rất đông khách hàng đứng chờ, hai chị em thích náo nhiệt, lại vô cùng muốn ăn đồ ăn ở đây nên kiên quyết đứng chờ.

La Huyền nhìn sắc trời thấy không còn sớm nữa, không muốn chậm trễ giờ cơm trưa, nên không đồng ý xếp hàng.

Huyền Sương thấy vậy liền tung đòn sát thủ, bé con ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên.

"Người này thật xấu xa, chúng ta đói đến sắp chết mà vẫn không chịu mua đồ cho chúng tôi ăn, ông mới không phải là cha của chúng tôi. Mỗi lần chúng tôi muốn ăn, Li Lạc thúc thúc đều đứng xếp hàng, đợi mua bánh cho chúng tôi".

Người lớn xung quanh thấy bé con khóc thương tâm, liền chỉ chỉ La Huyền, thì thầm: "Đây là cha sao? Hài tử đói bụng như vậy cũng không chịu mua điểm tâm cho con ăn sao, nhìn tiểu cô nương đáng yêu như thế, sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy".

Giáng Tuyết nhìn La Huyền một cái, cuối đầu dùng tay áo che mặt cười trộm, bả vai run rẩy, mọi người lại cứ tưởng Giáng Tuyết cũng bị chọc khóc, càng nhiều người chỉ trỏ hơn,

Đường đường là La Huyền khi đối mặt với hai tiểu ma đầu này cũng đành bó tay chịu trói, trong lòng hắn không vui. Hai tiểu nha đầu này di truyền từ ai vậy? Hắn nhớ trước đây Tiểu Phụng cũng không có khó chiều như vậy.

La Huyền bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp, Huyền Sương nín khóc, mỉm cười đắc ý đứng dậy.

Chờ đến lúc ba người mang theo điểm tâm rời khỏi Trân Tụ Các cũng đã qua buổi trưa, hai tiểu ma đầu lại hô đói bụng, La Huyền hết cách đành phải đem theo hai nàng đến tửu lâu nổi tiếng ăn một bữa no nê.

Hai tiểu nha đầu vừa xoa bụng vừa đi ra ngoài, sau đó lại lôi kéo La huyền đi mua hồ lô đường và một số đồ vật linh tinh khác nữa. Đến khi sắc mặt La Huyền sa sầm, mới không tình nguyện theo hắn trở về Lạc Nhật Sơn trang.

Tiểu Phụng nghe hạ nhân bẩm báo vội vàng chạy ra phòng khách, La huyền đang buồn bực hai tiểu nha đầu suốt dọc đường cứ ồn ào, tự nhiên vừa bước vào đại sảnh liền yên tĩnh lại, nhìn thấy Tiểu Phụng sắc mặt tái mét đi đến, nháy mắt liền sáng tỏ.

Hóa ra hai tiểu ma vương không sợ trời không sợ đất này cũng có khắc tinh nha.

Tiểu Phụng nhìn lướt qua La Huyền, không nói lời nào lại sang đóng đồ vật trong tay hắn, khóe miệng có chút co rút.

La Huyền là người nào, nhìn thấy ánh mắt của nàng liền sáng tỏ, có chút không tự nhiên đem đồ vật để trên bàn.

Tiểu Phụng mặt không chút biểu tình nói: "Đa tạ ngươi đã đưa các nàng trở về, hiện tại không còn việc của ngươi nữa, ngươi có thể đi rồi."

La Huyền ngoài mặt không nói nhưng trong lòng lại không vui, cái gì mà không còn chuyện của hắn, hắn có thể đi rồi.

La Huyền hắn là người nào? Kêu tới là tới, bảo đi là đi sao?

Hắn nhướng mày nói: "Các nàng là con của ta, ta đưa chúng trở về là chuyện nên làm."

Tiểu Phụng không thể tưởng tượng nhìn hắn, cảm thấy con người này càng ngày càng khó hiểu, trước kia không phải hắn hận không thể thấy mẹ con các nàng sao? Hắn nói đây là tội nghiệt cả đời hắn kia mà. Hiện tại đến đây giả bộ làm loạn cái gì?

Giáng Tuyết và Huyền Sương nhìn trộm hai người, Tiểu Phụng quay đầu, lạnh lùng nói: "Không phải ta đã nói chưa tìm được phu tử thì không được ra ngoài sao? Chuyện hôm nay là như thế nào? Là ai đưa các ngươi ra ngoài?"

Giáng Tuyết nhìn thoáng qua Huyền Sương sợ đến suýt khóc, bèn nói: "Nương, đều do con sai, là con dẫn theo muội muội trốn ra ngoài, không liên quan đến muôi muội, người muốn phạt, thì phạt con đi."

Huyền Sương ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, do dự nữa ngày cũng không dám mở miệng.

Tiểu Phụng quyét mắt nhìn qua hai đứa, quát lớn: "Quý xuống, chính mình nói nên phạt như thế nào?"

Giáng Tuyết "bụp" một tiếng quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, duỗi tay đưa ra trước mặt Tiểu Phụng, nói: "Đánh lòng bàn tay."

Tiểu Phụng lạnh mặt lấy ra một cây thước dài, đem thước gỗ đành xuống bàn tay trắng nõn của Giáng Tuyết.

Giáng Tuyết bị đau, kêu lên.

Tiểu Phụng một lần nữa nâng tay lên, Huyền Sương nhào qua ôm lấy đôi tay sưng đỏ của tỷ tỷ, khóc ròng nói: "Nương, người đừng đánh tỷ tỷ, không phải như vậy đâu, là Sương nhi không tốt, là con đòi tỷ tỷ mang con ra ngoài gặp cha, Sương nhi từ nhỏ không có cha, mỗi lần nhìn thấy người khác kêu cha, con rất hâm mộ".

Lời nói non nót của trẻ thơ làm cho bàn tay đang giơ lên của Tiểu Phụng cũng dừng lại giữa không trung, nàng cuối đầu nhìn hai tỷ muội ôm nhau khóc, trong mắt chậm rãi chứa đầy lệ. Nhưng nàng không thể khóc, nàng không thể khóc trước mặt con được, bởi vì nàng là mẹ, là người duy nhất các con có thể dựa vào.

La Huyền nhìn một màn trước mắt, trong lòng đầy chua xót, hắn do dự định tiến lên ngăn cản, thì có người đã nhanh hơn hắn một bước.

Li Lạc giữ chặt bàn tay đang giơ cao của Tiểu Phụng, nói: "Tiểu Phụng, muội đang làm gì vậy? Hài tử còn nhỏ, cho dù phạm sai lầm thì la rầy một tí là được rồi, muội biết hoàn toàn ngượvc lại."

Tiểu Phụng ngửa đầu về sau ngăn nước mắt trào ra, đem thước gỗ vứt mạnh xuống đất, đem toàn bộ uất ức phát tiết lên người Li Lạc.

"Còn nhỏ, còn nhỏ. Mỗi lần bọn chúng nghịch quá, huynh đều che chở cho bọn nó như vậy. ngươi có biết hay không, bọn chúng đã chọc giận người phu tử thứ ba mươi chín đến mức bỏ đi rồi, hiện tại chỉ sợ là toàn bộ Giang Nam này, cũng không tìm ra người nào dám đến Lạc Nhật Sơn trang để dạy học".

Li Lạc sờ mũi nói: "Lĩnh nam không có thì chúng ta đến nơi khác tìm, bọn họ không có bản lĩnh thì trách ai được, Giáng Tuyết và Sương Nhi thông minh lanh lợi như vậy, ta không tin toàn bộ Đại Tống không tìm ra được một người phu tử dạy bọn nhỏ."

La Huyền đứng một bên, đem hết cuộc đối thoại nghe không sót một chữ, hắn trong lòng sáng tỏ, hai tiểu nha đầu không sợ trời không sợ đất này đến tột cùng là do ai chiều ra, nguyên lại, vẫn là hăn trách lầm Tiểu Phụng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net