Chương 24: Lên Núi Hái Thảo Dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau,Tiểu Phượng cùng La Huyền từ phòng Trừng Tử đi ra, liền nhìn thấy hai tiểu nha đầu nhảy nhót chạy tới một trái một phải lôi kéo tay áo của La Huyền, nói: "Cha, hôm nay chúng ta đi cưỡi ngựa đi!"

La Huyền không nghĩ tới các nàng lại muốn học cưỡi ngựa nhanh như vậy, hắn kinh ngạc nói: "Hôm nay đi sao? Có điều hôm nay ta cần đi lên núi hái chút thảo dược."

Huyền Sương không thuận theo, bĩu môi nói: "Không được, hôm qua người đã đáp chúng ta, còn nữa, người còn nói nếu như người không đi thì chính là chó con!"

La Huyền cười khổ nói: "Vậy các con không muốn cô cô của các con khoẻ lên sao? Nếu chúng ta đi cưỡi ngựa, cô cô của các con sẽ không có thuốc uống."

Hai cái tiểu gia hỏa vừa nghe như vậy, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như ăn phải vỏ quýt, rối rắm hồi lâu mới chậm rì rì nói: "Thôi được rồi, nhưng mà chúng ta cũng muốn đi, người đã nói muốn dạy chúng ta y thuật."

La Huyền trên mặt tràn đầy sủng nịch, nhìn các nàng nói: "Được rồi, hai người các con có thể cùng đi, hơn nữa ngày mai ta có thể dạy các con cưỡi ngựa."

Nhận được đáp án như mong đợi, hai tiểu nha đầu vui vẻ hoan hô lên. Tiếng ngắn, tiếng dài gọi cha đến vui vẻ.

Tiểu Phượng kinh ngạc nhìn ba người, hai cái tiểu nha đầu này từ trước đến nay bướng bỉnh lại tùy hứng, tính tình kiêu ngạo ai nói cũng không nghe, không nghĩ tới hôm nay chỉ vài ba câu đã bị La Huyền thuyết phục, hơn nữa còn kêu hắn là cha. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Chỉ là nàng không biết, đêm qua hai cái tiểu nha đầu biết La Huyền thuyết phục được Tiểu Phượng, không tìm phu tử cho các nàng nữa, các nàng liền vui vẻ không thôi, lặp tức theo địch tạo phản.

Giáng Tuyết ngẩn đầu nhìn Tiểu Phượng, trên mặt đầy mong chờ hỏi: "Nương, người muốn đi cùng chúng ta không?"

La Huyền cũng nhìn về phía nàng, Tiểu Phượng liền xụ mặt nói: "Các ngươi còn nhỏ, đi lên núi không an toàn, hôm nay không được đi."

Tiểu Phượng nghe được lời nói này, trong lòng buồn bực lại chua xót, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình cực cực khổ nuôi dưỡng bọn chúng lớn lên, trong nháy mắt đã bị La Huyền thu phục dễ bảo như thế.

La Huyền thấy Tiểu Phượng vẻ mặt mất mát, trong bụng cũng ưu sầu. Hắn đi đến trước mặt Huyền Sương, dịu dàng lau nước mắt trên mặt con bé, nghiêm túc nói: "Huyền Sương, sao con lại nói những lời như thế với nương của con, nương con nói như vậy cũng là vì lo lắng an nguy của các con thôi."

Nói xong lại nhìn Tiểu Phượng nói: "Bọn nhỏ nếu muốn đi, vậy ngươi để bọn nhỏ đi thôi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, nếu ngươi thật sự không yên tâm, có thể đi cùng chúng ta."

Tiểu Phượng vẫn kiên quyết như cũ, Giáng Tuyết ngoan ngoãn nắm tay Tiểu Phượng nói: "Nương, chúng ta đều đã lâu không cùng nhau đi ra ngoài, người cùng chúng ta đi đi, ra ngoài đi một chút cũng tốt."

Âm thanh trẻ con đặc biệt mềm mại, đem tâm của Tiểu Phượng như hòa tan, nàng nhớ lại thì từ khi Trừng Tử sinh bệnh tới nay bản thân nàng luôn muốn chăm sóc cho Trừng Tử vừa muốn xử lý tốt chuyện ở sơn trang nên đã không quan tâm đến con của mình, nàng thở dài nói.

 "Vậy được rồi, chỉ một lần này thôi, không có lần sau."

Huyền Sương nín khóc mỉm cười, tung ta tung tăng chạy tới giữ chặt tay Tiểu Phượng làm nũng, Tiểu Phượng giả vờ tức giận trừng mắt nhìn con bé một cái, Huyền Sương nghịch ngợm thè lưỡi.

Giáng Tuyết đi đến nắm tay La Huyền, bốn người tay to dắt tay nhỏ, Tiểu Phượng cùng La Huyền trên mặt đều có chút mất tự nhiên, nhưng rồi không thể thả tay bọn nhỏ ra, cuối cùng liền thành ra hai tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như hoa như ngọc, vừa đi vừa tung tăng nhảy nhót vui vẻ nắm tay người lớn bên cạnh.

Bốn người tâm tư khác nhau đi trên đường cái, thế nhưng một chút cũng không tránh khỏi thu hút nhiều người qua đường, ai ai cũng ngó đầu lại nhìn xem một nhà bốn người họ, không khỏi cảm thán, thời buổi này tuấn nam mỹ nữ kết hợp với hai cục bột nhỏ cũng không có nhiều lắm nha.

La Huyền mang theo ba mẹ con ba người đi ra ngoại ô, đến một ngọn núi nhỏ, hai tiểu gia hỏa lần đầu tiên đi ra ngoài, lại được ở khoảng cách gần như vậy nhìn thấy cảnh núi non, không hẹn mà cùng ngẩn đầu nhìn những dãy núi hùng vĩ, nguy nga với những áng mây trắng lượn lờ quanh lưng núi, nhìn không thấy đỉnh, hai tiểu nha đầu hưng phấn không kiềm được tán thưởng nói.

 "Oa, ngọn núi thật cao nha."

La Huyền nghe vậy, cười nhạt: "Ái Lao Sơn so với nơi này cao hơn nhiều."

Hai cái tiểu nha đầu nghi hoặc hỏi lại: "Ái Lao Sơn là nơi nào? Tại sao chúng ta chưa từng nghe nói?"

La Huyền thoáng nhìn lướt qua Tiểu Phượng ở phía sau, nói: "Đó là nhà của cha, là nơi cha ở."

Hai cái tiểu nha đầu vừa nghe tới, liền hứng thú ríu rít, la hét muốn La Huyền mang các nàng đi Ái Lao Sơn, đổi lấy phía sau một trận quát lớn của Tiểu Phượng, các nàng hướng Tiểu Phượng làm mặt quỷ, chân nhỏ gấp gáp hướng trên núi chạy, đường núi uốn lượn, không như đường cái, hai bên cỏ xanh, hoa dại, cây cối, cao cao thấp thấp, đan xen thu hút mắt nhìn.

Bốn người đi lên núi, ven đường cây cỏ mọc xanh ươm. Giáng Tuyết hái được một cọng cỏ đuôi chó, len lén chọc vào cổ của Huyền Sương, làm cho con bé kêu "Tỷ tỷ" không ngừng.

Con bé cũng không chịu thua, cũng hái trộm một cọng cỏ đuôi chó trêu lại. Chọc đến Giáng Tuyết cười khanh khách. Hai tỷ muội người trốn ta đuổi nép vào người La Huyền và Nhiếp Tiểu Phụng, khắp cả ngọn núi quanh quẩn tiếng cười như chuông bạc của các nàng.

Tiểu Phụng duỗi tay phất cánh hoa đang rơi xuống người mình, thấy La Huyền bộ dáng ôn hòa, mỉm cười đi theo phía sau hai tỷ muội, Tiểu Phụng thần sắc phức tạp âm thầm đánh giá La Huyền, ý độ muốn qua từng nhất cử nhất động của hắn, nàng muốn xem rốt cuộc hắn có âm mưu gì.

La Huyền sao không cảm nhận được ánh mắt sắc bén của nàng luôn dõi theo mình, hắn chỉ có thể cười giả vờ như không biết.

Lại đi thêm nữa canh giờ, hai tiểu nha đầu không còn hứng phấn ca hát như lúc ban đầu nữa mà dần dần than thở không thôi.

Huyền Sương ngẩn đầu lên nhìn dãy núi vô tận kéo dài không thấy điểm dừng, mệt mỏi xoa chân nhỏ của mình nói với La Huyền.

"Cha, còn bao lâu nữa mới tới đỉnh núi?"

La Huyền ngẩn đầu lên xem, cười nói: "Đi chút nữa là đến giữa sườn núi rồi, chúng ta đi lên phía trước một chút nữa nha."

Huyền Sương bĩu môi không nói, chân nhỏ cọ tới cọ lui đi được vài bước, liền ôm lấy chân La Huyền, sống chết không chịu đi nữa.

"Cha gạt người, đều nói đi vài bước bữa tới nhưng đi mãi vẫn chưa tới, Sương nhi không đi nổi nữa rồi."

La Huyền lắc đầu bật cười, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, rồi ngồi xổm xuống ôm Huyền Sương lên, nói.

"Nơi này không thích hợp nghỉ chân, chúng ta đi tìm một chỗ tốt nghỉ ngơi nhé."

Giáng Tuyết có chút hấm mộ nhìn Huyền Sương được La Huyền ôm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không nói gì.

Tiểu Phụng đi qua nắm lấy tay con bé, ôn nhu nói: "Tuyết nhi cũng mệt mỏi, có muốn nương ôm con không?"

Giáng Tuyết ngoan ngoãn lắc đầu, nói.

"Không cần đâu ạ, Tuyết nhi là tủ tỷ, không thấy mệt."

Tiểu Phụng sờ đầu con bé, ánh mắt hiền hòa nhìn hài tử tuy còn nhỏ nhưng đã thông minh hiểu chuyện như vậy làm cho nàng đau lòng, nói.

"Được rồi, để nương nắm tay con đi nha."

La Huyền tìm được một chỗ đất bằng phẳng rổng rãi, đem Huyền Sương đặt ở một tảng đá bằng phảng, lại quay đầu bế Giáng Tuyết lên, lau mồ hôi trên trán con bé, cười tủm tỉm hỏi: "Tuyết nhi cũng mệt mỏi rồi, để cha ôm con đến chỗ bên kia nghỉ ngơi nhé."

Giáng Tuyết thở hồng hộc gật đầu, duỗi tay vòng qua cỗ La Huyền, ôm chặt

Hắn thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ con xong, lại ngó sắc trời rồi nói với Tiểu Phụng.

"Tiểu Phụng, ngươi ở lại đây chăm sóc cho hai đứa nhỏ, ta qua bên kia xem có thảo dược nào dùng được hay không."

Tiểu Phụng gật đầu xem như đồng ý, La Huyền đi được hai bước lại dừng lại. Đem túi nước bên hông và lương khô giao cho Tiểu Phụng. Sau đó một mình đi vào trong rừng.

Tiểu Phụng nhìn hài tử nằm xịu lơ trên tảng đá vừa tức giận lại vừa buồn cười, nói.

"Các con không phải rất muốn đi theo ư? Hiện tại đã biết đi hái thuốc không phải là chuyện thú vị rồi chứ?"

Vừa nói vừa lấu nước trong túi ra đưa cho hai đứa nhỏ uống.

Hai tiểu nha đầu lẩm bẩm vài câu, liền mỗi người một bên dựa vào người Tiểu Phụng, một chốc liền ngủ thiếp đi.

La Huyền đi hái thuốc mê mẫn đến quên thời gian, đến khi hắn trở lại mặt trời đã ngã về phía tây. Người tập võ mắt tinh tai thính, từ xa đã nhìn thấy Tiểu Phụng trái phải ôm lấy nữ nhi, ôn nhu kể chuyện xưa cho các nàng nghe.

Hai nha đầu bình thường bướng bỉnh, nghịch ngợm lại ngoan ngoãn ngồi trong lòng nàng, chăm chú nghe nàng kể chuyện.

Có lẽ hình ảnh trước mắt quá mức ấm áp. Làm cho La Huyền không đành lòng phá vỡ, hắn đứng tại chỗ nhìn mẹ con các nàng, mãi đến khi Tiểu Phụng ngừng lại, hắn mới đi qua.

Giáng Tuyết và Huyền Sương thấy hắn đều rất vui vẻ, nhảy dựng lên kêu "Cha".

La Huyền đem túi thảo dược đưa cho Tiểu Phụng, chính mình ôm lấy hai nữ nhi đi phía trước. Tiểu Phụng yên lặng cầm theo túi dược đi phía sau, chặng đường xuống núi phá lệ hài hòa.

Những ngày tiếp theo, La Huyền mỗi ngày đều dành thời gian dạy cho hai nữ nhi đọc sách, viết chữ bà học y thuật. Tiểu Phụng cũng vội vàng xử lý công việc của sơn trang, duy nhất chỉ có một mình Thiên Tướng rảnh rỗi nên nhận trách nhiệm chăm sóc cho Trọng Tử vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến chạng vàng ngày thứ thứ mười bốn, rốt cuộc Li Lạc cũng trở lại. Bộ dáng phong trần mệt mỏi. Chàng không kịp rửa mặt, chải lại đầu tóc đã vội vàng đi tìm La Huyền, giao hai cái túi da cho hắn.

"La thần y, ngài xem bên trong có phải là Hùng thằn lằn và Kim thằn lằn mà ngài cần không?"

La Huyền mở ra xem, trên mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu: "Trong thời gian ngắn như vậy tìm được hai con vật này, Li trang chủ thật lợi hại. Bá tánh Thái Hồ được cứu rồi."

La Huyền đem theo Thiên Tướng đi vào dược phòng, hai thầy trò một ngày một đêm bào chế thuốc dãi. Đến hừng đông ngày tiếp theo. La Huyền thần sắc mệt mỏi mở cửa, Tiểu Phụng và Li Lạc đã đợi ở bên ngoài từ lâu, thấy hắn đi ra hai người liền đi tới.

Thiên Tướng bưng một chén thuốc vẫn còn nghi ngút khói đến phòng của Trọng Tử, cẩn thận bón cho nàng uống.

Chúng nhân hầu như đều nín thở, cẩn thận quan sát sắc mặt của Trọng Tử.

Ước chừng qua nữa chén trà nhỏ, Trọng Tử đang hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên ho khan kịch liệt, La Huyền bảo Thiên Tướng đỡ nàng ngồi dậy, chính mình nhanh chóng điểm lên những chỗ yếu huyệt trên người nàng, rồi vận công đem nội lực rót vào trong cơ thể Trọng Tử.

Trên đỉnh đầu Trọng Tử chậm rãi bốc lên một luồng khói trắng nhàn nhạt, phun ra một ngụm máu đen. Đôi mắt nhắm nghiềm chậm rãi mở ra, mê mang nhìn chúng nhân trong phòng, hỏi: "Sư huynh, Tiểu Phụng tỷ tỷ, muội bị làm sao vậy?"

Tiểu Phụng đi qua đỡ nàng nằm xuống, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói: "Rốt cuộc muội cũng đã tỉnh lại, muội mắc phải chứng huyết quy, đã hôn mê hơn hai mươi ngày rồi, làm chúng ta lo lắng muốn chết."

Trọng Tử nhíu mày, nghĩ một hồi rồi nói: "Muội nhớ hôm đó muội đến trân tụ các mua bánh ngọt, nhưng hôm đó nơi đó không có mở cửa. Lúc muội quay về thì bất cẩn đụng ngã một ông lão. Trên người ông lấy lở loét, chảy máu, muội đưa ông ấy nhà giúp ông ấy băng bó lại vết thương. Sau đó muội quay về sơn trang, buổi tối liền thấy cả người vô lực mệt mỏi, sau đó mơ màn ngủ thiếp đi."

La Huyền gật đầu nói: "Xem ra cô nương đã tiếp xúc với người bị nhiễm chứng huyết quy, sở dĩ cô nương mắc bệnh là do tiếp xúc với máu của người đó."

Trọng Tử nghiêng đầu nhìn La Huyền, bất mãn nói: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ai cho ngươi tới nhà ta?"

Li Lạc quét mắt nhìn Trọng Tử, khẽ quát: "Không được nói chuyện với La thần y như vậy, nếu không có La thần y cái mạng nhỏ có muội đã sớm không giữ được rồi."

Sau đó lại hướng về phía La Huyền, ôm quyền vái một vái, nói: "La thần y đừng trách, tiểu muội bị ta chiều hư."

La Huyền sắc mặt không đổi, cất giọng: "Li trang chủ không cần đa lễ, độc tố trong người Trọng Tử cô nương đã được giải đi hơn nữa, sau này chỉ cần uống thuốc điều trị là có thể khỏi hẳn."

Trọng Tử biết mình đuối lí nên không dám cãi lại, cắn môi cúi đầu.

La Huyền mang theo Thiên Tướng cùng rời đi, đem thuốc viên phân phối cho người trong thôn, mỗi ngày đi sớm về trễ đi sớm về khuya giúp người dân khám bệnh miễn phí.

Mấy ngày sau, Trọng Tử và người dân đều được giải trừ độc tố. Người dân trong trấn nhỏ là những người thiện lương, chấc phát, bọn họ biết thầy trò La Huyền giúp bọn họ giải độc, trong lòng vô cùng cảm kích nên đã mời những vị đức cao vọng trọng trong thôn mở yến tiệc tiếp đãi thầy trò La Huyền.

La Huyền không phải là người ưa thích náo nhiệt, nhưng thấy bọn họ nhiệt tình, lại không tiện từ chối nên đành phải đồng ý đến tham dự.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net