Chương 32: Kể Chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lá sen một màu xanh biếc, nụ hoa nở rộ một màu hồng nhạt, cả một vùng trời tựa như một bức tranh thủy mặc đẹp không sao tả siết.

Thuyền của bọn họ đi qua một đàm sen đang mùa nở rộ, hai bên bờ liễu rũ đun đưa, gió nhẹ phất phới thổi qua từng chiếc lá sen giữa lòng sông, khiến chúng xao động, phảng phất mùi hương nhạn nhạt lướt qua bên cánh mũi, thơm đến động lòng người.

Trọng Tử và ba mẹ con Tiểu Phụng hưng phấn chạy đến mạn thuyền đùa giỡn, vui thích nhìn cảnh đẹp trước mắt, mọi như như bị khung cảnh kia lay động, không biết Trọng Tử tìm ở đâu nhạc cụ, nhóm người ngồi xúm lại đàn hát vui đùa, duy chỉ có La Huyền tựa như người ngoài cuộc, không nhiễm chút bụi trần đang đứng khoang tay nhìn bọn họ.

Hai tiểu nha đầu chạy quanh chỗ Tiểu Phụng, nàng cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó vén tay áo chạy đến lan cang, duỗi tay bẻ một cành dương liễu, chọc cho Giáng Tuyết và Huyền Sương nhột đến thở không nổi, sợ hãi chạy đến chỗ Thiên Tướng trốn.

Tiểu Phụng cười khẽ, đem nhành liễu dài tết thành một cái vòng hoa nhỏ, rón ra rón rén đi đến La Huyền phía sau hắn, trồn lấy vòng hoa vào cổ.

La Huyền nhíu mày hắn quở trách một câu "làm càng", liền muốn đem vòng hoa tháo ra, Tiểu Phụng phí một phen công phu mới làm xong nó nên đâu dễ dàng để hắn làm hư, nàng chạy đến trước mặt hắn, nhanh tay đè lại bàn tay to lớn kia, trên mặt tràn ngập ý cười khiến cho La Huyền nhìn thấy cũng thất thần một phen.

Khoảng cách của hai người rất gần, từ xa nhìn lại, tựa như Tiểu Phụng đang ở trên người La Huyền, hai đứa nhỏ thấy mùi ngon, che mặt làm bộ ngượng ngùn, nói: "Cha, nương thật mắc cỡ."

Hai tiểu quỷ nói xong liền như bôi dầu vào chân chạy mất.

La Huyền buông Tiểu Phụng ra, nàng mặt mũi đỏ bừng, dậm chân đuổi theo Huyền Sương, Huyền Sương cười khanh khách trốn đông, tránh tây vô cùng náo nhiệt.

Chơi đùa cả một ngày, hai tiểu nha đầu sớm đã mệt mỏi, nên vừa mới ăn cơm chiều xong liền kéo Trọng Tử đi ngủ. Những người chèo thuyền đem thuyền neo ở một nơi ít gió, sau đó từng người cũng nói rót nhau đi đánh một giấc.

Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, gió thổi nhẹ qua làm cho từng rợn sóng nhỏ nhấp nhô, dưới ánh sáng trăng toả sáng lắp lạnh. Ban đêm phá lệ yên tĩnh, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh "Ào ào" của nước chảy. Tiểu Phụng còn chơi chưa đủ, nàng nhìn xung quanh không có ai, bèn vén làn váy lên, ngồi ở mạn thuyền, cởi giày vớ ra để một bên,, đem đôi chân nhỏ nhắn, trắng nõn thả vào trong làn nước mát, nàng thân mình hơi ngã về sau, đôi tay chống ở sau lưng, híp mắt thoải mái hít sâu một hơi dài, chân nhỏ bướng bỉnh nghịch nước.

La Huyền nghe thấy tiếng động, từ trong khoang thuyền đi ra, thấy một màn này, mặt mày liền xụ xuống, quở mắng: "Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì nữa!"

Tiểu Phụng vốn là tâm tình rất tốt, bị sư phụ mắng liền vơi đi phân nữa, nàng mím môi dùng sức đáp nước, làm cho bọt nước bắn lên người La Huyền.

La Huyền sắc mặt xanh mét, bắt đầu có chút hối hận bản thân nhất thời hồ đồ mềm lòng đem nàng trở về Ái Lao Sơn rồi!

Hắn quay đầu muốn rời đi, Tiểu Phụng thấy người này tính tình bảo thủ, lại dễ giận, nên vội vàng chịu thua, duỗi tay nắm lấy ống tay áo của hắn, làm nũng nói: "Sư phụ, bồi Tiểu Phụng ngồi một lúc được không?"

La Huyền trong lòng đang tức giận chắc chắn không muốn đồng ý với nàng, nhưng khi quay đầu nhìn lại, nhìn đến đôi mắt phượng sáng như sao trời kia, ma xui quỷ khiến thế nào không tự chủ được, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Tiểu Phụng nhìn mặt hồ yên ả, lại có La Huyền yên lặng ngồi bên cạnh, trong lòng nàng cảm giác bình yên đến lạ, nàng nói: "Sư phụ, ngươi có thể kể cho ta nghe những chuyện trước kia không?"

La Huyền ánh mắt thâm thúy âm thầm đánh giá nàng, nàng khẽ chum cái mũi xinh đẹp của mình lại, nói: "Mọi người đều có ký ức, mà ta cái gì cũng không biết cả, ta muốn nghe xem trước kia ta đã trải qua những gì."

Không biết có phải tối nay quá mức tốt đẹp và yên tĩnh hay không, La Huyền lần nữa phá lệ kể cho Tiểu Phụng nghe những chuyện khi nàng còn nhỏ cùng hắn sinh hoạt ở Ái Lao Sơn, có điều hắn cố tình bỏ qua gút mắc trong lòng nàng và Nhiếp Mỵ Nương.

Tiểu Phụng nghe thấy nàng khi còn nhỏ đã đi theo La Huyền đọc sách, viết chữ, học thổi sáo, trong lòng vui sướng. Không biết qua bao lâu, nàng nỗ lực mở to hai mắt, nhưng đầu lại không chịu khống chế của nàng gục lên gục xuống, cuối cùng dựa vào bờ vai của La Huyền ngủ thiếp đi, khóe miệng cong cong mang theo ý cười ngọt ngào chứng mình trong nàng rất vui vẻ.

La Huyền đem nàng ôm vào lồng ngực, bế lên chậm rãi đi vào trong khoang thuyền, Tiểu Phụng ở trong lòng ngực hắn tìm một chỗ thoải mái, hai tay khẽ nắm lấy vạt áo trắng, mơ mơ màng màng hỏi: "Sư phụ, người nói nếu ngày đó bọn họ nhất định muốn bắt ta đi, có phải người sẽ đem ta giao cho bọn họ?"

Nàng hỏi không đầu không đuôi, nhưng La Huyền lại biết rõ ý tứ trong lời nói của nàng, hắn thở dài, xem ra tiểu nha đầu này vẫn còn để bụng chuyện hôm đó, để tâm đến câu nói của hắn đến như vậy.

Trong lòng La Huyền mềm nhũn, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng đang nữa tỉnh nữa mê, nói: "Sẽ không"

Tiểu Phụng trên mặt hiện lên ý cười cái thỏa mãn, quàng tay ôm lấy eo của hắn, ngoan ngoãn tiến vào mộng đẹp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net