Chương 7: Bí Mật Hé Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lăng Vãn Tuyết

Edit: Hoan Hoan Hỉ Hỉ

Buổi tối ánh trăng tỏa ra ánh sáng thanh bình, không khí phá lệ toát lên mùi vị hòa hợp vui vẻ, bầu trời tối đen như mực điểm đầy những điểm sáng của ánh sao, ngoài cửa tiếng côn trùng cất lê tiếng hát khiến cho Dư Anh Hoa tâm phiền ý loạn.

Một tháng nay, nàng dùng bất cứ thử đoạn gì cũng không lấy được lòng của La Huyền, ngay cả thức ăn hắn cũng chưa từng động đũa, khiến cho nàng thật buồn bực.

Nàng ta mở cửa đi vào trong sân, vừa đi ra liền thấy Thiên Tướng cõng một cái chõng hướng về phía rừng cây mà đi. Trong lòng liền dấy lên nghi hoặc lặng lẽ theo sau Thiên Tướng, hai người một trước một sau đi xuyên qua một mảnh rừng rậm ước chừng đi khoảng mười bước chân nữa thì một khu tiểu viện hiện ra trước mắt.

Thiên Tướng đi đến trước cửa, nhẹ nhàng rõ vài cái, sau đó cửa gỗ mở ra, Dư Anh Hoa nương theo ánh sáng mờ nhìn thấy một nữ tử không rõ dung mạo, chỉ mơ hồ thấy bòng dáng yểu điệu, thân hình mảnh mai đoán chắc nàng đang ở tuổi thiếu nữ thanh xuân..

Trong lòng nàng ta càng thêm nghi hoặc. Nữ nhân này là người phương nào? Tại sao lại ở một nơi hẻo lánh như vậy? Xem bộ dạng lén lút của Thiên Tướng nữa đêm lén trộm đến tiểu viện, hai người bọn họ đến tột cùng là có quan hệ gì?

Hai người họ vừa đi vào bên trong, Dư Anh Hoa liền nhanh chân lẻn vào tiểu viện, cẩn thận dán tai vào cửa sổ nghe lén động tĩnh ở bên trong.

Một lúc sau có một giọng nữ truyền đến: "Thiên Tướng, sau lâu như vậy mới thấy ngươi đến? trên núi xảy ra chuyện gì sao?".

Thiên Tướng nói: "Không có việc gì, chỉ là lần trước ta có nhắc với ngươi về chuyện của Anh Nhi, gần đây nàng theo sư phụ học y, sư phụ kêu ta dạy nàng phân biệt thảo dược, còn muốn ta mang theo nàng lên núi hái thuốc cho nên có chút chậm trễ".

Người nọ lại nói: "Sư phụ dạy nàng ta y thuật?".

Thiên Tướng nói: "Đúng vậy, sư phụ nói Anh Nhi rất có thiên phú".

Bên trong thoáng chốc rơi vào trầm mặc, lất sau Thiên Tướng cất giọng phá vỡ yên tĩnh: "Thời gian qua thật nhanh, hai nha đầu này đã lớn rồi".
Người nọ cất giọng dịu dàng nói: "Cũng không hẳn, trong nháy mắt Giáng Tuyết và Huyền Sương đã được sáu tháng tuổi rồi".

Hài tử? sáu tháng? Dư Anh Hoa khiếp sợ mở to hai mắt, chẳng lẽ bọn họ nãy sinh tư tình sinh ra hài tử?  Nghĩ đến đây trong ngực nàng ta lại dâng lên một cổ tức giận vô danh, thầm nghĩ: nam nhân quả nhiên đều bạc tình, không thể dựa vào, thật không nghĩ đến một người thành thật như Thiên Tướng cũng có thể làm ra loại chuyện này!

Bên trong lại vang lên giọng nói của Thiên Tướng kéo nàng ta về hiện thực: "Giáng Tuyết? Huyền Sương? Ngươi đặt tên cho hai đứa nhỏ ư?".

Một lát sau nữ nhân kia cất giọng: "Đúng vậy! chúng nó đều đã lớn chẳng lẻ ta không nên đặt tên cho chúng".

Thiên Tướng trầm mặc một lúc rồi nói: "Tiểu Phụng, nhưng sư phụ, người...".

Không đợi Thiên Tướng nói xong, ngươi nọ đã lên tiếng đánh gãy câu nói tiếp theo của Thiên Tướng: "Không cần nhắc đến hắn, ta không muốn nghe thấy tên của hắn".

Dư Anh Hoa ở ngoài cửa nghe không hiểu được điều gì, Tiểu Phụng? chẳng lẽ nàng chính là sư muội của Trần Thiên Tướng? không phải nàng đã gã chồng rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở căn thạch ốc này? Lại còn hai đứa nhỏ? Phụ thân chúng là ai? Nàng thật sự không dám nghĩ đến La Huyền?

Trong phòng lại vang lên tiếng nói: "Tiểu Phụng, ngươi đừng nghĩ nhiều. Sư phụ chắc là có nỗi khổ khó nói thành lời".

Tiểu Phụng 'Hừ' một tiếng, nói: "Thiên Tướng! chúng ta đừng nhắc đến hắn nữa, ngươi không muốn ôn hai nha đầu này một chút sao?".

Thiên Tướng rối rắm nói: "Đương nhiên ta muốn rồi nhưng ta sợ ôm không đúng, hai nha đầu này sẽ khóc".

Tiểu Phụng nghe vậy liền cười nói: "Ngươi yên tâm đi, hiện tại tụi nó không còn dễ khóc như trước nữa".

Tiếp theo, Thiên Tướng và Tiểu Phụng nói chút chuyện về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của nàng và hài tử, sau đó cũng thỉnh Thiên Tướng một chút y lý, Dư Anh Hoa nghe đến phát chán, cảm thấy không thú vị nên lặng lẽ đi về.

Trong đầu nàng ta có một loại dự cảm, có lẽ chuyện tối nay nàng ta nghe được chính là một lại bí mật, nàng phải về điều chỉnh lại nội tâm đang rối loạn, sau đó phải tìm cách biết rõ uẩn khuất bên trong như thế nào.

Ngày hôm sau, Dư Anh Hoa theo thường lệ đến phòng dược học y lý với Thiên Tướng, nàng ta làm bộ vô tình hỏi: "Thiên Tướng, trước kia muội có nghe huynh nói đến sư muội của huynh ta rất tò mò, rốt cuộc là nữ tử thế nào mới có thể bái nhập làm môn hạ của La đại hiệp?".

Nhắn đến Tiểu Phụng, Thiên Tướng bất giác nở nụ cười xán lạn khiến cho Dư Anh Hoa cảm thấy vô cùng chói mắt, chỉ thấy Thiên Tướng khẽ cong khóe môi, nói: "Tiểu Phụng rất giỏi, nấu ăn, giặt y phục cái gì cũng biết hết. Lại còn biết thổi sáo, nàng thổi rất hay, mỗi lần tiếng sáo nàng cất lên vô số con vật trong nhỏ rừng đều kéo đến ngồi quanh nàng".

Dư Anh Hoa thầm bĩu môi, thầm nghĩ: "Đúng là một đứa quê mùa không hiểu sự đời, giặt đồ nấu cơm, thổi sáo có gì đặt biệt hơn người? Chỉ bấy nhiêu đó cũng được xem là lợi hại sao? Dư Anh Hoa ta còn biết cả đánh đàn kia kìa.

Nàng xoay người, nét cười hiện lên trong mắt làm ra bộ dáng thật sự hứng thú nói: "Đồ đệ của La đại hiệp quả nhiên phi phàm,, nếu vậy chắc võ công và y thuật của nàng cũng rất lợi hại đúng không?".

Nét cười trên mặt Thiên Tướng cứng đờ, y mất tự nhiên nói: "Sư phụ không dạy võ công và y thuật cho Tiểu Phụng".

Dư Anh Hoa không tin, cho rằng Thiên Tướng lừa nàng bèn bĩu mỗi, nói: "Sao có thể chứ! La đại hiệp lợi hại như vậy, lý nào lại không đem sở học của mình truyền thụ lại cho đồ đệ".

Thiên Tướng nói một câu mơ hồ: "Sư phụ hẳn đã an bài".

Dư Anh Hoa nhạy cảm phát hiện ra trong đây nhất định có ẩn tình, nhưng bất luận nàng ta có nói bóng nói gió thế nào Thiên Tướng cũng miệng kín như bưng, không hé nữa lời.
...

Một con Ngũ lan tước lặng lẽ không tiếng động đáp xuống song cửa sổ trong phòng của Dư Anh Hoa, nàng ta thoáng đảo mắt nhìn xung quanh, mắt thấy không có ai liền đưa tay tháo xuống một tờ giấy buộc dưới chân lan điểu. Tờ giấy kia viết về cuộc đời của La Huyền, nàng đã phân phó bảo Phan Sâm đi điều tra, cổ nhân vẫn nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Nàng ta quét mắt nhìn đến tên của Nhiếp Tiểu Phụng và những nét chữ rậm rạp ghi trên đó con ngươi liền co rụt lại, rốt cuộc sư muội của Thiên Tướng chính là cô nhi của Ma Giáo Nhiếp Tiểu Phụng mười năm trước được La Huyền cứu sống.

Nàng từng nghe phụ thân nhắc đến chuyện trước kia từng kết nghĩa anh em với Nhiếp Tinh Tà, nhưng năm đó Sử Mâu Thuẫn tạo phản, âm mưu hạ độc cùng với bọn người chính đạo trong ứng ngoại hợp giết chết Nhiếp Tinh Tà khiến y trở tay không kip, chỉ trong một đêm, cả Minh giáo đều bị giết sạch.

Lúc cha nàng hay tin thì đã quá muộn, hơn nữa lúc đó phe chính đạo như mặt trời mọc giữa ban ngày, cha nàng chỉ có thể lẫn trốn đến nơi núi rừng hoan vu xa xôi mới tránh được một kiếp.

Nếu Nhiếp Tiểu Phụng cũng giống như nàng gia môn đều bị diệt, nàng không tin Nhiếp Tiểu Phụng sẽ không oán hận, sẽ không nghĩ cách báo thù. Lần này xem ra cơ hội của nàng ta đã đến rồi, nàng phải nhanh tìm thời cơ thích hợp nói chuyện với Nhiếp Tiểu Phụng có lẽ sẽ lôi kéo được một đồng minh hữu dụng.

...

Sáng sớm, Tiểu Phụng ngồi ở trong viện lật sách nghiên cứu chút y thuật, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn từ xa truyền đến, hơn nữa càng lúc càng gần.

Nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, khập khiễng đi vào trong sân nhà nàng. Nàng khẽ liếc mắt một cái liền nhận ra người này, nàng ta chẳng phải ai xa lạ chính là kẻ thù kiếp trước một mất một còn Dư Anh Hoa sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Anh Hoa mếu mó thành đoàn, nàng ta cắn răng nhịn đau nói: "Cô nương, lúc nãy ta hái thuốc ở trên núi, không cẩn thận bị rắn cắn bị thương, cô nương có thể mở lòng từ bi cứu giúp ta không".

Tiểu Phụng nâng mắt nhìn thoáng qua mắt cá chân bị thương của nàng ta, quả nhiên có một vết thương nhỏ, miệng vết thương còn đang rỉ máu. Nàng liền đỡ Dư Anh Hoa đi vào trong phòng, sau đó kéo ống quần lên kiểm tra một hồi, vết thương này không có kịch độc, nàng  tìm một chút thảo dược đưa cho Dư Anh Hoa  đắp lên, sau đó giúp nàng ta băng bó miệng vết thương ổn thoải liền cất giọng hỏi: "Cô nương là người phương nào? Tại sao lại chạy đến nơi này?".

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Anh Hoa thoáng trắng bệch, nàng ta nhỏ giọng xin lỗi nói: "Đa tạ ân cứu mạng của tỷ tỷ, muội tên là Anh Nhi. Muội ở tại trên núi, lúc nãy muội lên núi hái thuốc không cẩn thận bị thương, không nghĩ đi bậy đi bạ một hồi lại đến được nơi này quấy rầy thanh tỉnh của tỷ tỷ, muội thật có lỗi".

Tiểu Phụng khẽ híp mắt phượng, thầm nghĩ: "Nguyên lai người này chính là nữ tử tên Dư Anh Hoa mà lần trước Thiên Tướng nhắc đến, rốt cuộc nàng ta đến Ái Lao Sơn có mục đích gì? Nàng ta có biết kẻ thù giết cha nàng ta là ai chưa?

Tâm tư khẽ động, Tiểu Phụng điền đạm cười nói: "Chút chuyện nhỏ có tính là gì, Anh Nhi cô nương không cân khách khí".

Dư Anh Hoa bị gương mặt tươi cười của Tiểu Phụng làm cho hoảng sợ, tuy người trước mặt chỉ một thân áo vãi thô, chân váy màu xanh nhạt cũ kĩ, khuôn mặt không chút phấn son, cũng không có lấy một món trang sức ở trên người nhưng vẫn không thể giấu được nên thanh tú, mỹ lệ từ trên người nàng toát lên, phong thái yểu điệu như thế khiến cho một người luôn tự tin về nhan sắc của mình như Dư Anh Hoa cũng không thể không thừ nhận về dung mạo quả thật Nhiếp Tiểu Phụng hơn nàng ta một bật. Khó trách một người luôn thành thật như Thiên Tướng cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Dư Anh Hoa cố gắng áp chế sự ghen ghét đang dâng trào từ tận đáy lòng, cất giọng ôn nhu nói: "Tỷ tỷ đã cứu Anh Nhi một mạng, muội còn chưa biết nên xưng hô với tỷ thế nào?".

Tiểu Phụng nhướng mày nhìn Dư Anh Hoa như có điều suy tư, nàng nhớ rõ kiếp trước Dư Anh Hoa không phải là một tiểu cô nương nũng nịu như hiện tại, chẳng lẽ đời này nàng sống lại Dư Anh Hoa cũng đổi tính rồi chăng.

"Ta tên là Nhiếp Tiểu Phụng, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Phụng".

Dư Anh Hoa kinh ngạc nói: "A! Ngươi chính là Tiểu Phụng tỷ tỷ ư! Trước kia muội thường nghe Thiên Tướng nhắc đến tỷ nhiều lần lắm".

Tiểu Phụng thuận miệng hỏi lại: "Thật không? Hắn nhắn ta như thế nào?".

Dư Anh Hoa rất nhanh liền bày ra bộ dáng sùng bái nói: "Huynh ấy nói tỷ tỷ là người rất lợi hại, cái gì cũng biết hết".

Trên phương diện nhìn mặt đoán ý, Tiểu Phụng luôn luôn am hiểu và nắm rõ trong lòng bàn tay, nàng làm sao có thể bỏ qua tia sáng ghen ghét và khinh thường vừa lóe lên trong mắt Dư Anh Hoa, nàng vẫn đạm nhiên cười, không nói gì. Đưa tay khẽ bế Giáng Tuyết vừa mới ngủ dậy lên trêu đùa một phen.

Dư Anh Hoa cảm thấy xấu hổ không thôi, mắt nhìn bốn phía âm thầm đánh giá: "Tiểu Phụng tỷ tỷ, người và hài tử sống ở nơi này sao? Trước kia muội nghe Thiên Tướng nói tỷ đã thành thân, sao muội không thấy tỷ phu ở đây?".

Tiểu Phụng rất tự nhiên nói: "Hắn chết rồi".

Dư Anh Hoa vội vàng thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, muội không cố ý nhắc đến chuyện thương tâm của tỷ".

Tiểu Phụng cũng không thèm để tâm đến nàng ta, nói: "Không có gì, người không biết không có tội".

Dư Anh Hoa nghỉ ngơi một lúc rồi nói phải về núi, Tiểu Phụng cũng không cố ý giữ lại.

Lúc nàng ta khập khiễng trở về Ái Lao Sơn thì trời cũng đã sập tối, Thiên Tướng quýnh quáng tìm nàng ta ở khắp nơi, mắt thấy nàng ta bị thương liền vội đỡ vào phòng, quan tâm hỏi: "Anh Nhi, sao chân muội lại bị thương?".

Dư Anh Hoa nhíu mày, bộ dáng giống như thập phần đau đớn nói: "Hôm nay muội lên núi hái thuốc không cẩn thận nên bị rắn cắn bị thương, muội còn gặp Tiểu Phụng tỷ tỷ, nếu không phải tỷ ấy cứu giúp chỉ sợ muội đã không còn mạng trở về".

Thiên Tướng kinh ngạc nói: "Muội đến thạch ốc?".

Dư Anh Hoa gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, muội và Tiểu Phụng tỷ tỷ thật có duyên, muội đi bậy đi bạ một lúc liền đến nơi ở của tỷ ấy". Nói đến đây nàng ta khẽ thở dài, nói: "Chỉ tiếc cho một người tốt Tiểu Phụng tỷ tỷ, còn trẻ như thế đã trở thành quả phụ".

Sắc mặt Thiên Tướng không tốt, nói lung tung vài câu có lệ với Dư Anh Hoa, nàng ta lại cho rằng Thiên Tướng ghen ghét tiên phu của Nhiếp Tiểu Phụng, trong lòng như ăn phải hủ giấm chua lòm, lát sau nàng ta mới hậm hực nói: "Tiểu Phụng tỷ tỷ tuổi còn trẻ phải chăm sóc hai đứa nhỏ cũng thật đáng thương, sao La đại hiệp lại không đưa tỷ ấy về nơi này sinh sống?".

Thiên Tướng bị nàng ta hỏi đến da đầu tê dại, đầu óc quay mòng mòng, ấp úng nói: "Đó là ý của Tiểu Phụng, là nàng tự mình dọn đến thạch ốc ở".

Dư Anh Hoa hoài nghi nói: "Sao có thể? Có phải tỷ tỷ và La đại hiệp có hiểu lầm gì không? Muội thấy tỷ ấy có vẻ không vui khi nhắc đến La đại hiệp".

Da đầu Thiên Tướng như muốn vỡ toạc, cả người cứng đờ khẽ gật đầu.

Dư Anh Hoa lại nói: "Lần trước ta nghe Vạn đại hiệp cũng nhắc đến việc gì đó vội gả chồng, có phải vì việc này nên La đại hiệp đã ép tỷ ấy phải gả cho người mà tỷ ấy không yêu? Cho nên tỷ ấy mới giận dỗi không muốn dọn về nơi này ở?".

Thiên Tướng há hốc mồn nhìn Dư Anh Hoa, y thật không thể không bội phục sức tưởng tưởng đến quỷ khóc thần sầu của Dư Anh Hoa, nói đến khớp với vở kịch y và Tiểu Phụng dựng lên.

Dư Anh Hoa còn đang đứng một bên âm thầm đắc ý một phen, thầm khen chính mình thông minh, nghĩ một chút liền đoán đúng ẩn tình từ đầu đến đuôi, càng chắc chắc Nhiếp Tiểu Phụng và Thiên Tướng là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp nhưng lại bị La Huyền e ngại thân phận cô nhi Ma Giáo của Nhiếp Tiểu Phụng nên mới làm ông bố chia rẻ uyên ương, cho nên Tiểu Phụng mới sinh tâm oán hận sư phụ của mình, xem ra cơ hội của nàng ta đã đến rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net