Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay trời không trăng cũng không sao, bóng tối bao trùm tất cả mọi thứ quanh đây. Một nam hài vóc người nhỏ gầy đang liều mạng chạy nhanh về phía trước. Nam hài ấy nhìn qua cũng chỉ mới 9-10 tuổi,  trên người khoác bộ y phục mỏng manh cũ kĩ, đôi chân nhỏ gầy không đi hài ra sức bước nhanh, càng bước càng nhanh.
Bỗng chân lảo đảo vấp phải một hòn đá bên đường. Nam hài ngã xuống đất, đôi chân vốn đã vì không mang hài mà bị trầy xước nay lại thêm một vết thương lớn, máu từ miệng vết thương không ngừng tuôn ra. Nam hài ấy thế mà lại không để ý đến miệng vết thương không ngừng chảy máu của mình. Gắng gượng bò dậy từ mặt đất.
Bắt đầu khập khiễng bước đi, miệng lại không ngừng lẩm bẩm.
" Không được ngừng... tiếp tục... phải nhanh lên....không thể để bị bắt lại."
Vậy là nam hài đang trốn nhà đi chơi sao?
Không. Nam hài này là đang trốn, nhưng không phải trốn nhà đi chơi, mà là đang chạy trốn để bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.
Nam hài này là Sở Viên, trưởng tử phủ thừa tướng. Nhưng tất cả đã là định mệnh, khi vừa sinh ra cậu đã được tiên đoán không thể tu luyện,là một phế vật chân chính. Nếu Sở Viên được sinh ra ở một hộ nông dân bình thường, nếu phụ thân Sở Viên không phải Sở tướng quân danh tiếng lẫy lừng. Sở Viên cũng sẽ không bị xem như phế vật.
Người bình thường ở đây không thể tu tiên, nên sự tồn tại của tôn giả đối với họ như một vị thần. Không phải tất cả mọi người điều không thể tu luyện. Nhưng những người có thể tu luyện điều là vương hầu quý tộc, hoàng tử công chúa. Tổ tiên họ là người tu tiên, sau khi suất sơn dùng tiên lực mà lập công, nắm giữ giang sơn. Nên những người này sẽ có tiên cốt, hậu nhân của họ cũng vậy.
Phụ thân Sở Viên là người tu tiên. Ông làm sao sẽ chấp nhận một phế vật, một kẻ không thể tu luyện như Sở Viên làm người nối nghiệp mình sau này. Đây là một sự sỉ nhục lớn với ông.
Sở Viên không hiểu, từ khi cậu có ý thức, mỗi lần cậu được nhìn thấy phụ thân chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phụ thân chưa từng nhìn thẳng vào cậu, cậu chỉ có thể nhìn phụ thân từ xa. Sở Viên biết, là do cậu vô dụng, cậu làm mất mặt phụ thân nên người mới không muốn nhìn thấy cậu.
Sở Viên ngày nào cũng chăm chỉ đọc sách, cậu luôn cho rằng dù cậu không thể tu luyện cậu sẽ cố gắng học thật giỏi, rồi sẽ có một ngày phụ thân đồng ý nhìn cậu.
Nhưng Sở Viên cậu đã sai. Cậu đã sai hoàn toàn.

Đây là bài văn đầu tay của mình mông mọi người góp ý nhiều thêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net