Chương 3:Định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Định mệnh thế nào là định mệnh?? Các bạn có tin vào định mệnh ko??Cũng giống như chủ đề của chương này mk muốn nói tới chính là định mệnh!!!
""Khi yêu anh, tôi vẫn luôn tin tưởng một điều rằng chúng tôi đã gặp được nhau, đó là Định Mệnh.""
Vậy từ đâu có sự tin tưởng đó!!😓😓😓😓
(Với tôi mà nói, gặp được anh là điều bất ngờ và tuyệt vời nhất, bởi vì lẽ đó, tôi vẫn luôn tin rằng, anh chính là Định Mệnh của cuộc đời tôi. Số phận đã an bài cho tôi và anh được ở bên nhau, đúng thế phải không? Tôi thường nói với anh: " Mình có duyên thật đấy, anh nhỉ" Và cho đến bây giờ định nghĩa về hai chữ nhân duyên với tôi mà nói đó chính là tôi và anh. 
Anh, với tôi là một người đơn giản, không quá phức tạp, nhưng nếu để hiểu được anh, thì tôi đã phải yêu anh nhiều vô kể, hơn những người bình thường khác. Với tôi, tình yêukhông hoàn toàn là phải chiễm hữu, mà đúng hơn là sự tự giác. Tự giác thủy chung. Nói về sự thủy chung, hẳn ai cũng biết đó là yếu tố cần trong tình yêu, và tôi cũng thế, rất cần là đằng khác. Anh, không chung thủy với tôi như tôi vẫn tin tưởng. Đó là điều tôi thấy giận anh nhất. Tôi không yêu anh đến tôn thờ, tôi yêu đủ nhiều, có thể là nhiều hơn bản thân tôi cũng nên. Nhưng tình yêu tôi dành cho anh, đủ để tôi đặt trọn niềm tin vào con người anh, một con người có trách nhiệm mà tôi luôn tôn trọng. Bởi lẽ đó, khi tôi biết anh lừa dối, tôi đã rất bàng hoàng, bàng hoàng đến độ... sốc, rất sốc. Một mũi dao thì không đủ, tim tôi như bị hàng ngàn mũi dao đâm thì đúng hơn. Rất đau. 

Người ta khi yêu có thường hay mù quáng như tôi không? Điều tồi tệ nhất mà tôi cảm nhận được trong lúc này là tôi không thể hận anh. Tôi chỉ ước rằng giá mà tôi yêu anh ít đi một chút, thì tôi sẽ làm mọi cách để trút giận lên anh, chứ không phải là một mình gặm nhấm nỗi đau như thế này. Tôi biết anh cũng đang rất ân hận, nhưng sự ân hận của anh, có bằng sự thương tổn mà tôi đã phải chịu đựng suốt từ khi bắt đầu yêu anh cho đến bây giờ? Thấy hạnh phúc thật quá ngắn ngủi so với những mất mát khổ đau.

Định mệnh ngày ấy đã cho tôi gặp anh và cũng là gặp phải nỗi đau rất sâu của đời mình. Tôi không thể nào oán giận anh, nhưng cũng không thể làm vơi đi nỗi ám ảnh anh mang đến. Đó là cảm giác tồi tệ nhất tôi từng trải qua. Không thể yêu nhưng cũng không buông bỏ được. Phải chi anh đã nghĩ đến tôi nhiều hơn trong giây phút anh phản bội. Phải chi anh yêu tôi nhiều hơn một chút , phải chi ... 

Tôi dần không tin vào cái gọi là Định Mệnh nữa. Tất cả những gì tôi đang chấp nhận, dường như đó là điều hiển nhiên sẽ xảy ra, buộc tôi phải đối mặt với nó. Liệu rằng chia tay, có phải là giải pháp tốt nhất cho tôi và anh lúc này. Chấp nhận một cuộc sống không có nhau, như chưa từng bước vào cuộc đời nhau? Nếu chấp nhận buông bỏ thì tôi và anh, mọi thứ sẽ kết thúc như này sao? Bởi vậy tôi đã thấy rằng, nếu tôi bên anh thêm một lần nữa, thì biết đâu, đó mới chính là duyên phận thật sự của tôi và anh, vẫn là sự gắn kết, vẫn là một tình yêu chưa bao giờ kết thúc...))

Phải chăng Định Mệnh chính là tạo cơ hội cho người mình yêu? 😝😝
(Vậy mk sẽ để câu trả lời cho câu hỏi này ở cuối chap này nhé!!!)

Lần gặp gỡ phải chăng là định mệnh?
Một buổi chiều mưa, sắm chớp giăng đầy
Em không cưỡng được ván bài định mệnh
Để trái tim lạc bước đến bên người.

Rồi em gửi tâm hồn người cất giữ
Em trao cho người tất cả tin yêu
Trái tim em thổn thức mõi đêm về
Mõi lúc bên nhau hạnh phúc tràn về.

Nguyện yêu ai bằng tất cả chân thành
Không hẹn ước nhưng chẳng hề lừa dối
Mong gặp ai mỗi khi lòng bối rối
Để thấy nụ cười người nở trên môi.

Rồi em mơ về hạnh phúc xa xôi
Khi người ôm chằm em và nói
Người đang mong một tổ ấm tương lai
Và em nghĩ đời mình thật may mắn!

Nhưng mà sao tất cả quá vội vàng
Khi tình mình đang ngọt ngào đằm thắm
Con tim em vẫn đang trong say đắm
Ai phũ phàng mang sự thật đắng cay?

Tình của ai phải chăng là cơn gió
Lệ rơi đầy, mưa lạnh buốt tay
Lỗi gì đâu sao tình không trọn vẹn?
Em mang đầy đau khổ với hờn ghen.

Đời bắt em số phận kẻ đến sau
Em càng đau khi người chẳng chọn
Mắt em nhoè, con tim em yếu ớt
Em muốn buông… cho niềm đau vơi bớt.

Em gượng cười khi cầu chúc cho ai!
Bao đêm dài em vật vã cơn say
Nỗi nhớ anh vẫn len lỏi tâm hồn.
Và em đã ngã khi không còn đủ sức.

Em yêu anh tình yêu đó chân thành
Lòng vẫn mong luôn có anh bên cạnh
Vì yêu anh nên em chấp nhận…
Ở bên anh chỉ mong thấy nụ cười.

Và em hỏi chỉ một điều duy nhất
Nếu như em không là kẻ đến sau
Thì có phải em là người anh chọn
Cùng nắm tay anh đi hết trọn đời ?
Bài thơ này sẽ là câu trả lời cho chap này nha!!!
Lần này mk ko có đăng truyện mà là giảng thuyết về định mệnh ai đọc thì đọc ko thì thui nha!!! Tùy các bạn..
P/S:Có lẽ phải đợi 1 tgian nữa mk mới vít típ được thanks
Sorry mấy bạn nha!!vì chap này hơi lạ hi hi!!! 🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏🙏
Có ý kiến gì các bạn cứ để lại comment tại đây để mk nhận nha thanks!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC