Quyển 1 - Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Mạc đạo xuân lai vãn
(Chớ bảo rằng xuân đến quá muộn)

Chương 042

"Các ngươi lớn gan quá nhỉ, chúng ta là người của Hồng Đao đấy, đại đương gia của chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!"

Khi được thả ra, tu sĩ cao liên tục mắng chửi, cứ như làm thế sẽ có thể khiến họ sợ, còn tu sĩ thấp lại co ro một bên, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình.

"Trước khi đại đương gia của các ngươi không bỏ qua cho chúng ta, thì chúng ta đã không bỏ qua cho các ngươi rồi, các ngươi còn nhớ mình vừa tiết lộ thông tin gì chứ?" Kỳ Vĩnh Duyên đưa mắt ra hiệu cho Chu Ninh và Thẩm Phá Thiên, hai người Chu Ninh nhìn nhau không nói gì, nghề ép cung thế này họ không rành lắm.

"Ngươi... ngươi..." Tu sĩ cao lắp bắp, sắc mặt tái nhợt, tựa như đang nghĩ đến điều gì kinh khủng lắm.

"Tốt nhất là các ngươi hãy nói hết những gì các ngươi biết đi, như vậy hai bên đều có lợi, ta sẽ xóa đi mảng ký ức lúc gặp chúng ta của các ngươi, như vậy đại đương gia của các ngươi cũng không phát hiện được gì. Nếu không, ta sẽ truyền âm cho người của bang phái các ngươi, nói hai ngươi tiết lộ thông tin cơ mật, ngươi đoán xem, hai ngươi có được tha mạng không?" Kỳ Vĩnh Duyên nhìn hai người với ánh mắt cực kỳ vô tội, nụ cười tươi tắn khiến người ta rùng mình.

Người này... đã nói là sẽ làm.

Nhớ đến những thủ đoạn mà đại đương gia đã sử dụng với những kẻ phản bội mình, hai tu sĩ vã đầy mồ hôi lạnh.

"Được, ta nói!" Tu sĩ cao gần như lập tức trả lời Kỳ Vĩnh Duyên.

Hình thức trừng phạt của Hồng Đao vốn nổi tiếng tàn khốc, một khi đã vào Hồng Đao thì gần như rất khó rút khỏi, nếu bị phát hiện phản bội, tu sĩ cao không dám nghĩ thêm về cảnh tượng đó nữa. Nếu hắn đã không tự sát từ đầu, thì số trời đã định hắn phải khai ra tất cả những gì mình biết.

"Các ngươi muốn hỏi gì?" Tu sĩ cao im lặng một lúc, sau đó hỏi nhỏ.

"Các ngươi đến di phủ này khi nào?"

"Mười năm trước." Tu sĩ cao nói thật.

Xem ra mười năm trước mới là lúc di phủ xuất thế. Sư huynh muội Dương Thành và những tu sĩ của Nguyên Dương tông tình cờ phát hiện lối vào, nhưng chỉ vào được nửa ngày đã rời đi. Đồng thời, đại đương gia của Hồng Đao cũng phát hiện di phủ, muốn khống chế nó.

"Những con quái vật trong di phủ mà các ngươi nói lúc nãy là sao, những tu sĩ đã vào lúc trước đâu?"

"Những tu sĩ kia tự giết lẫn nhau hơn một nửa, có ích thì mang đi làm con rối, không có ích thì làm phân bón cho hoa cỏ." Tu sĩ thấp tiếp lời, "Chỗ chúng ta có vài đệ tử Âm Thi tông, thấy có tài liệu tốt nên thích lắm. Còn về những con quái vật ở đây, thật ra chúng ta cũng không biết nhiều về chúng. Chỉ biêt tu vi của chúng rất cao, bao năm qua luôn đánh nhau với đại đương gia của chúng ta, có thắng có thua. Thật ra vào mười năm trước, nơi này không nguy hiểm và kỳ lạ như vậy."

"Còn những chuyện khác, đệ tử có cấp bậc thấp như chúng ta không được biết." Tu sĩ cao vừa khóc vừa nói.

Bọn người Kỳ Vĩnh Duyên và Chu Ninh nhìn nhau một lúc, cảm thấy hai người này không giống đang nói dối.

Thẩm Phá Thiên lén phóng hai luồng kiếm khí ra giết luôn hai người họ, xem như xong chuyện.

Người của tổ chức Hồng Đao hầu như ai ai cũng tội ác tày trời, từ đầu đã không có ý định tha cho hai người họ rồi.

"Có lẽ họ nói thật." Tạ Chinh Hồng trầm ngâm một lúc, "Ghi chép trong ngọc giản của Dương Thành về những việc gặp được trong di phủ không giống như bây giờ. E là..." E là hiện tượng bây giờ là hậu quả do Hồng Đao và những thứ trong di phủ đánh nhau gây ra.

"Không nên chậm trễ nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này." Chu Ninh nhíu mày.

Đại đương gia của Hồng Đao hay những con quái vật trong di phủ cũng đều không phải là đối tượng mà những tu sĩ kỳ Kim Đan như họ đối phó nổi, thế thì chi bằng về bẩm báo với sư môn mình, để các trưởng bối trong sư môn đến giết khiến Hồng Đao trở tay không kịp, làm vậy còn có thể giúp giới tu chân loại bỏ một tai họa.

"Mười năm trước, Dương Thành ra được di phủ là vì đi ngược lại con đường lúc vào, nhưng bây giờ đừng nói đi ngược lại, e là có muốn đảm bảo an toàn của bản thân còn chẳng dễ dàng." Thẩm Phá Thiên không muốn tạt nước lạnh lên đầu đồng đội mình, song đây là sự thật.

"Không ai hiểu rõ về di phủ này hơn Hồng Đao." Tạ Chinh Hồng chợt nói, "Chi bằng chúng ta ra tay từ chỗ họ."

"Tạ đạo hữu, không ngờ huynh lại có tinh thần mạo hiểm thế đấy." Kỳ Vĩnh Duyên nhìn Tạ Chinh Hồng một cách ngạc nhiên, bởi cả đoạn đường Tạ Chinh Hồng rất hiếm khi lên tiếng, luôn mang cho người khác cảm giác bình thản, thể hiện một cách hoàn hảo tinh túy "bất động như núi" của Phật tu. Thế mà lúc này Tạ Chinh Hồng lại đề nghị như thế, thật khiến hắn có đôi chút ngạc nhiên.

"Ha ha ha, được, tôi đã ngứa mắt bọn Hồng Đao từ lâu rồi, tiếc là sư huynh và sư phụ cứ luôn ngăn cản không để tôi đánh nhau với chúng." Thẩm Phá Thiên cười lớn.

"Sao có thể để hai huynh xông pha phía trước chứ?" Chu Ninh cười, "Nhưng chúng ta cũng không thể đá chọi đá với chúng. Với dáng vẻ của chúng ta hiện giờ, ngụy trang là thích hợp nhất."

"Cứ quyết định vậy đi." Kỳ Vĩnh Duyên khẳng định.

Cho dù không có đường, họ cũng có thể tự tạo ra một con đường mới!

.

"Những tên đạo sĩ Tiên tu này đấu pháp chẳng ra gì, thế mà chạy lại nhanh phết." Một nữ tử dung mạo lẳng lơ thu hồi bảo kiếm trong tay, trong mắt đầy sự khinh thường. Nàng mặc chiếc áo bào màu đen, để lộ vòng eo trắng hồng thon thả, chỗ rốn có xăm một thanh đao màu đỏ, trông gợi cảm vô cùng.

Lúc này, dưới chân nàng đã chất đầy thi thể của các tu sĩ, đó là những tu sĩ đã bỏ mạng trước thanh bảo kiếm đang cầm trong tay nàng, cơ thể của những thi thể này khô quắt, có thể thấy lúc còn sống đã bị tra tấn tàn nhẫn cỡ nào.

"Thị Huyết yêu kiếm của sư muội ngày càng mạnh, sư phụ mà biết sẽ vui lắm." Một nam tử sở hữu gương mặt anh tuấn cười khẽ, tầm mắt bất giác liếc đến vòng eo thon của nữ tử.

"Lần này sư muội tìm ra chỗ trốn của những tên tu sĩ đó, có công rất lớn, sư huynh bội phục." Một nam tử khác cũng không cam yếu thế, "Nếu không nhờ sư muội thông minh, che dấu hiệu lại rồi vờ làm nữ tu vô tội, thì sao chúng ta có thể tìm ra chỗ ẩn náu của chúng một cách dễ dàng như thế chứ?"

"Tiếc là thứ đó mạnh quá, không hổ xuất thân từ môn phái lớn, bảo bối nhiều thật, để hắn trốn thoát rồi." Nữ tử than dài, nuối tiếc vì không bắt được người kia rồi cướp báu vật của hắn. Mấy người họ đều là đệ tử của vị trưởng lão có danh vọng cao trong Hồng Đao, tu sĩ đều là kỳ Kim Đan, vừa định nhân lúc nhiều tu sĩ vào đây để nâng cao công pháp, dùng máu thịt thần hồn của họ để nuôi dưỡng pháp khí của mình.

"Sư muội yên tâm, chỉ cần hắn còn ở trong di phủ này, thì sẽ có ngày sư huynh bắt được hắn để muội trút giận." Nam tử anh tuấn cười hì hì nói, thế là giành được vài cái liếc mắt đưa tình của nữ tử.

"Vậy thì phải nhờ sư huynh rồi." Nữ tử cười nói.

"Sư muội cứ yên tâm."

"Ơ, hình như phía trước có người đang đến?" Có thứ gì đó trong tay nữ tử động đậy vài cái, rồi phát ra âm thanh, "Bốn tu sĩ kỳ Kim Đan, ba nam một nữ."

"Nếu cổ trùng của sư muội đã nói vậy, thế..." Hai nam tử mỉm cười, chỉ trong nháy mắt đã thay một bộ pháp y khác, ẩn giấu Ma khí trên người, thoạt trông cực kỳ dịu dàng vô hại.

"Hai vị sư huynh nhanh thật." Dứt lời, nữ tử cũng làm một pháp quyết, đổi thành một bộ trường bào màu lục, khiến làn da trắng nõn càng thêm nổi bật đẹp mắt, "Chi bằng chúng ta đi xem thử."

"Nghe theo sư muội."

Bọn Tạ Chinh Hồng nhìn nhau gật đầu, cũng bắt đầu sự nghiệp giả dạng của mình.

"Hai tên vô dụng, không thấy a Hồng đang mệt hay sao, chút chuyện cỏn con cũng không làm được?" Kỳ Vĩnh Duyên mắng tới tấp hai người đang quỳ dưới đất, sau đó lại quay sang lấy lòng Tạ Chinh Hồng, "A Hồng, huynh đã mắng bọn họ để trút giận thay muội rồi, muội đừng giận nữa nha?"

Tạ Chinh Hồng liếc nhìn hắn, gương mặt lộ vẻ khinh thường, "Không được có lần sau nữa."

"Được được được, a Hồng nói gì cũng được cả."

Kỳ Vĩnh Duyên vừa dứt lời thì thấy có hai nam một nữ đang bay đến từ đằng xa, hắn lập tức đứng chắn trước Tạ Chinh Hồng, đưa linh kiếm lên trước ngực, "Dừng lại, nếu không đừng trách tiểu gia ta không khách sáo."

"Đạo hữu khoan hãy ra tay." Nữ tử áo lục mỉm cười, giọng nói ngọt đến chảy nước, "Tôi và hai vị sư huynh tình cờ vào đây, đi thật lâu mới trông thấy bốn vị, thế nên mới đến làm phiền, mong đạo hữu bỏ qua."

Dứt lời, nữ tử bèn liếc mắt đưa tình với Kỳ Vĩnh Duyên.

Nào ngờ Kỳ Vĩnh Duyên chẳng thèm nhìn, từ chối thẳng, "Miễn đi, tiểu gia ta không thích, ai biết các ngươi có ý đồ gì không?"

"Hai vị sư huynh, các huynh xem..." Hai mắt nữ tử áo lục tức thì ngập nước, nàng quay đầu muốn hai sư huynh chú ý đến mình, nào ngờ lại thấy hai người họ đang híp mắt nhìn đằng trước như sói đói.

Nữ tử ngẩng đầu, đúng lúc gặp phải ánh mắt Tạ Chinh Hồng cũng đang nhìn sang đây, nàng chợt thấy khó chịu.

Đều là mỹ nữ kiều diễm, nhưng bản thân nàng vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì, phải ngụy trang đủ thứ mới khiến người khác thương xót. Thế nhưng nữ tử trước mặt nàng lại khác, cô ta tuy cũng sở hữu một gương mặt kiều diễm, thế nhưng khí chất thanh cao, trông như một nàng tiên không vương bụi trần, lạnh lùng, thanh cao, ưu nhã, vừa khơi dậy lòng yêu cái đẹp của nam tử, vừa kích thích ham muốn bảo vệ và chinh phục của họ.

Nói tóm lại thì cũng chỉ gói gọn trong hai chữ "vưu vật" mà thôi.

Song phàm là mỹ nữ đều sẽ có lòng háo thắng, nếu là hai mỹ nhân hoàn toàn không giống nhau thì còn tự an ủi mình rằng mỗi người mỗi sở thích. Thế nhưng nữ tu thuộc loại diễm lệ y như mình, lại còn đẹp hơn cả mình, tức thì cướp sạch phong độ của nàng!

Hừ, đồ hồ ly tinh!

Quả nhiên, không chờ nữ tử áo xanh nghĩ ra cách gì, hai tên sư huynh háo sắc bên cạnh nàng đã dồn dập sáp tới.

"Tại hạ Hứa Gia Trạch, xin chào cô nương." Nam tử anh tuấn là người đầu tiên bước ra hành lễ, nói một mạch tự giới thiệu mình, trông thế nào cũng thấy phong độ ngời ngời, nhìn Tạ Chinh Hồng với ánh mắt thâm tình, chẳng thèm chớp lấy một cái.

Còn tưởng sư muội là mỹ nhân hiếm gặp, bây giờ mới biết không có ai là đẹp nhất cả.

Vưu vật thế này mà lại gặp trúng họ, đúng là lương duyên trời định mà!

Người còn lại thầm mắng một tiếng, khó khăn lắm mới gặp mỹ nhân nhường này, hắn không thể an phận theo đuổi sư muội nhà mình hay sao!

"Từ Trinh xin chào các vị." Hắn cũng không cam yếu thế, mỹ nhân nhường này không thể để tên khốn Hứa Gia Trạch kia lừa được.

Vừa nhìn đã biết đây là nữ tu xuất sắc, nếu như song tu với nàng, chắc chắn tu vi sẽ có đột phá lớn!

Sắc mặt nữ tử mặc áo lục trở nên xấu xí, lòng thầm mắng hai vị sư huynh, nhưng ngoài mặt vẫn tự giới thiệu, "Lục Lộ xin chào ba vị đạo hữu."

Tạ Chinh Hồng đưa mắt nhìn nàng, gật đầu một cách lạnh lùng.

"A Hồng, muội đừng nhìn họ nữa." Kỳ Vĩnh Duyên nhảy ra kêu oai oái, kéo Tạ Chinh Hồng ra sau lưng mình.

Thì ra nàng tên a Hồng, đúng là một cái tên đẹp!

Hứa Gia Trạch và Từ Trinh cùng nghĩ.

Cuối cùng Văn Xuân Tương cũng có tâm trạng theo dõi những chuyện đang xảy ra, bất chợt thấy khó hiểu.

... Sao tự dưng có hai tên nam tử từ đâu nhảy ra ôn tồn với tiểu hòa thượng nhỉ, nhìn ánh mắt của chúng kìa, sắp ăn luôn tiểu hòa thượng vào bụng rồi!

Ấy, khoan.

Bây giờ tiểu hòa thượng không phải đang trong dáng vẻ hòa thượng.

Văn Xuân Tương vỗ đầu, bấy giờ mới kịp phản ứng.

Chắc hai tên tu sĩ này bị mỹ sắc của tiểu hòa thượng mê hoặc rồi...

Khửa khửa, nói những lời này nghe có vẻ hơi lạ.

"Tiểu hòa thượng, mùi máu trên người hai tên nam tử này buồn nôn quá, ngươi tránh xa họ một chút được không?" Văn Xuân Tương chê bai.

"Được, tiền bối." Tạ Chinh Hồng chợt đứng lên, không thèm nhìn hai tên tu sĩ đang xun xoe mình, tự đi sang bên khác.

"A Hồng cô nương, cô nương không chịu được mùi này sao?" Hứa Gia Trạch xoay con thỏ nướng trong tay, mỉm cười nói, "A Hồng cô nương thật lương thiện."

Ba người Kỳ Vĩnh Dyên, Chu Ninh, Thẩm Phá Thiên im lặng nhìn hai tên tu sĩ kia vây quanh Tạ Chinh Hồng lấy lòng y, lòng đoán thầm suy nghĩ của Tạ Chinh Hồng lúc này, ngoài mặt tỏ vẻ giận dữ muốn xông tới, nhưng lại bị Lục Lộ ngăn cản.

Tuy Lục Lộ mắng thầm hai sư huynh đắm chìm trong mỹ sắc quên luôn kế hoạch ban đầu, nhưng nàng biết lúc này nàng không thể hành động một mình. Nếu bốn người này đã an toàn đến được đây, chứng minh rằng trên người họ có bí bảo nào đó. Nghe nói bốn người này là đệ tử của Phi Hà tông, họ đã thèm thuồng báu vật trên người bốn người này lắm rồi. Nếu như có thể bắt được chúng về, không chừng sư phụ sẽ thưởng lớn!

"Đạo hữu đừng vội, hai vị sư huynh của tôi chỉ có ý tốt thôi mà." Lục Lộ mỉm cười.

"Hừ, a Hồng là của ta!" Kỳ Vĩnh Duyên giận dữ nói.

"Tiểu nữ có vài lời muốn nói với đạo hữu." Lục Lộ mắng thầm ả hồ ly tinh a Hồng mấy chục lần, nàng nào từng bị khinh thường như thế chứ? Thông thường mấy tên nam tử vừa nhìn thấy nàng là như mèo thấy cá, có đuổi cũng chẳng đi, một mỹ nữ như nàng thế mà lại rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.

Vưu vật như thế sao lại có thể để hai sư huynh độc chiếm chứ? Chi bằng dâng lên cho đại đương gia, đổi vài thứ tốt!

Lục Lộ tính toán trong lòng, vươn tay kéo nhẹ vạt áo Kỳ Vĩnh Duyên," Đạo hữu không biết lòng nữ nhi rồi, cứ ép sát quá sẽ không hay đâu, phải để cô ấy ghen tỵ một chút mới được!"

"Có ý gì?"

"Ý là mời đạo hữu diễn một vở kịch với tôi, sau đó huynh có được mỹ nhân, tôi cũng kéo lại được trái tim của sư huynh." Lục Lộ vừa nói vừa dán sát vào người Kỳ Vĩnh Duyên, hai người Chu Ninh và Thẩm Phá Thiên nhìn nhau, vờ như không thấy gì.

Khà khà, sống chết mặc bây, kỹ năng diễn xuất của họ không hay bằng Kỳ Vĩnh Duyên, thôi thì cứ ngoan ngoãn xem kịch thôi.

Bên kia, Tạ Chinh Hồng đang kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Văn Xuân Tương nghe.

Thì ra trước khi gặp ba người này, bọn Tạ Chinh Hồng đã gặp vài tu sĩ đang trốn chạy, biết rằng hai nam một nữ này là người của Hồng Đao đang đuổi giết họ. Thế là vờ như không biết, lợi dụng ba người này để thăm dò nội tình của Hồng Đao.

Tình cờ làm sao, ba người này cũng tưởng họ không biết thân phận thật của mình, muốn lừa gạt họ đến một nơi, nghe nói rất có thể là cửa ra của di phủ.

Tuy biết ba người kia nói dối, nhưng tin là có vẫn hơn, dù nơi đó không phải cửa ra, thì có lẽ cũng là địa điểm quan trọng nào đó, thế là bèn giả vờ đồng ý, trên đường nghĩ mọi cách để cạy miệng ba người họ.

"Cho nên ngươi đóng vai mỹ nhân, dùng sắc đẹp để quyến rũ chúng?" Văn Xuân Tương sờ cằm, tự cho là đã nắm được trọng tâm.

"A di đà phật, sắc tức thị không, dáng vẻ này chỉ do huyễn hóa mà thành, không có chướng ngại nào với bần tăng cả." Tạ Chinh Hồng chẳng hề để tâm.

"Nếu bổn tọa nói có cách giúp các ngươi ra ngoài thì sao?" Văn Xuân Tương cười nói, "Vậy ngươi có còn làm như vậy không?"

Tạ Chinh Hồng trầm ngâm một lúc, "Bần tăng không thể mãi ỷ lại vào tiền bối được."

"Ỷ lại bổn tọa cũng không sao, bổn tọa nuôi nổi tiểu hòa thượng ngươi."

Tạ Chinh Hồng nghiêm túc cảm ơn, song vẫn từ chối Văn Xuân Tương.

"Nơi nào cũng có đường ra, nếu thật sự cùng đường thì nhờ tiền bối giúp đỡ cũng không muộn."

"Thôi tùy ngươi." Tuy Văn Xuân Tương giận vì Tạ Chinh Hồng không biết điều, nhưng hắn cũng biết lý lẽ không thể mãi cậy nhờ người khác. Nếu Tạ Chinh Hồng đã muốn thử sức, hắn cũng không ngại để y tích lũy chút kinh nghiệm.

Aiz, tiếc là di phủ này được tạo ra vốn để chọn người kế thừa, vậy mà giờ lại trở thành bãi chiến trường của biết bao nhiêu âm mưu.

Nếu chủ nhân của nó mà biết, có lẽ sẽ thất vọng lắm.

Văn Xuân Tương chợt nhớ đến quá khứ, lúc này, hai tu sĩ kia chợt chạy đến chỗ Tạ Chinh Hồng.

"A Hồng cô nương, lúc rèn luyện, tại hạ tình cờ có được một chiếc "Tiêm Vân trâm" tinh xảo xinh đẹp, thích hợp với cô nương lắm." Hứa Gia Trạch lật bàn tay, lấy ra một cây trâm cài tóc lấp lánh, bên trên là hình đám mây cát tường trông vừa thanh khiết vừa xinh đẹp, quan trọng là nó vốn là một pháp khí phòng ngự. Nếu một nữ tử thật sự trông thấy, chắc chắn sẽ mê luôn cho xem.

Lục Lộ bên cạnh nhìn mà tức giận nghiến răng, thứ tốt như vậy mà sư huynh chưa từng cầm ra cho nàng, bây giờ lại dùng nó để lấy lòng một con hồ ly tinh?!

Từ Trinh cũng không cam yếu thế, hắn lấy một chiếc áo tơ mềm mại ra, "Áo này tên là 'Thanh Phong Ngọc y', được dệt từ tơ nhện cái ngàn năm tuổi, rất khó tìm. Vô cùng thích hợp với nữ tử, ngoài a Hồng cô nương ra thì chẳng còn nữ tu nào thích hợp với nó hơn nữa!"

Lục Lộ nghiến răng chặt hơn.

Bọn Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên cố nhịn tiếng cười sắp bật ra.

Ai chà, đúng là hồng nhan họa thủy mà!

Văn Xuân Tương thấy thế cũng tức giận, đồ vô liêm sỉ, làm mất sạch mặt mũi Ma tu rồi!

"A di đà phật." Tạ Chinh Hồng chắp tay niệm,hành lễ Phật với hai nam tu, "Món quà quý giá nhường này, bần... bần ni không dámnhận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net