Quyển 1 - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Mạc đạo xuân lai vãn
(Chớ bảo rằng xuân đến quá muộn)

Chương 005

Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương ra khỏi động phủ của Nhân Chân tự, nói một tiếng với trụ trì đương nhiệm của Nhân Chân tự rồi rời đi.

Những ngày qua sống chung khiến Văn Xuân Tương hiểu rõ về con người Tạ Chinh Hồng, sau khi biết rằng từ xưa đến nay, Tạ Chinh Hồng đều tự mình tu hành đến kỳ Kim Đan mà không được bất cứ ai chỉ dẫn, hắn vô cùng kinh ngạc. Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, Tạ Chinh Hồng hoàn toàn không hiểu gì về thường thức của giới tu chân, mấy thứ như pháp khí, bùa chú, trận pháp gì đó y đều dốt đặc.

Cũng khó trách, cho dù Tạ Chinh Hồng vừa sinh ra đã nhớ rõ mọi chuyện, lên kế hoạch cụ thể để sống hai mươi năm, song, bỏ đi tám năm đầu, hầu hết quãng thời gian còn lại y đều dành để tụng kinh Phật hoặc bế quan tu hành, sao mà rảnh rỗi để tìm hiểu những chuyện thị phi trong giới tu chân chứ?

"Dù sao thì ngươi cũng là đệ tử của Nhân Chân tự, chẳng lẽ ngươi không luyện "Quan Âm đồ lục" của Nhân Chân tự sao?" Sau khi biết Tạ Chinh Hồng tu hành "Vô Lượng Trường Sinh kinh", Văn Xuân Tương vô cùng hiếu kỳ.

"...... Có phải tôn chủ đã quên rồi không, tôn chủ đã lấy "Quan Âm đồ lục" đi rồi." Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại.

"À, hình như là vậy! Cũng do đệ tử Nhân Chân tự học nghệ không tinh thôi. Tuy Nhân Chân tự các ngươi chỉ có quyển một của đồ lục, nhưng tu hành kém cỏi quá. Ngươi muốn học "Quan Âm đồ lục" à, ta có thể cho ngươi." Văn Xuân Tương hỏi.

""Vô Lượng Trường Sinh kinh" Phật pháp thâm sâu, nay tôi chỉ vừa nhập môn mà tôi, tham nhiều cũng không học được bao nhiêu, đa tạ lòng tốt của tôn chủ." Tạ Chinh Hồng từ chối.

"Bây giờ chúng ta xem như có quan hệ khế ước rồi, bổn tọa không thích mấy từ xưng hô sáo rỗng đó, cứ gọi ta Văn... tiền bối là được." Văn Xuân Tương chưa nói hết thì nghĩ đến chuyện dù sao Tạ Chinh Hồng cũng là một Phật tu, thế là đành sửa lại.

"Văn tiền bối." Tạ Chinh Hồng vâng lời, gọi.

"Ừm." Văn Xuân Tương mất tự nhiên đáp một tiếng, "Ngươi không muốn ở lại Nhân Chân tự để làm rạng danh tông môn sao? Ngươi vốn là đệ tử của trụ trì đời trước, lại trong kỳ Kim Đan, dù có làm chưởng môn cũng không thành vấn đề gì."

"Nhân quả giữa tôi và Nhân Chân tự đã dứt rồi." Tạ Chinh Hồng nói một cách điềm nhiên.

"...... Ha ha, tính cách của ngươi rất hợp ý ta!" Văn Xuân Tương dừng một lát, nói tiếp, "Tính ngươi như thế, chắc hẳn đám lừa ngốc của Nhân Chân tự thích ngươi lắm nhỉ."

"Trụ trì đối xử với tôi không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình." Thậm chí còn hơi ghét y. Nhưng Tạ Chinh Hồng không thích nói xấu người khác, vì thế dừng lại không nói tiếp nữa.

"Hưm, thật ra ta cũng đoán được mấy tên ra vẻ đạo mạo kia đã nói gì. Có phải nói ngươi vô tâm vô tình, nên tu Ma, đúng không?"

Nhớ đến lời Tuệ Chính nói năm xưa, Tạ Chinh Hồng im lặng.

"Đó là do ông ta nông cạn. Tính cách này của ngươi nếu đưa vào Minh Thiền tông hoặc Chỉ Luật tông ở đại thế giới, không chừng sẽ được đào tạo như đệ tử thân truyền đấy." Tiếng cười của Văn Xuân Tương dần vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng. "Người có tính cách giống như ngươi mới là đệ tử Phật tu chân chính, Phật tu chú trọng vạn vật siêu nhiên, không quan tâm điều gì cũng chẳng để tâm chuyện gì, đây mới là cách tu hành đúng đắn của Phật tu. Cho nên cuối cùng ngươi đã sống, còn ông ta thì chết, đây là đạo lý đơn giản. Bổn tọa tung hoành giới tu chân đã vài ngàn năm, từng đặt chân đến rất nhiều đại, trung, tiểu thế giới, ngươi là tu sĩ trẻ tuổi đầu tiên có Phật tính nhất ta từng gặp đấy."

Tạ Chinh Hồng trầm ngâm.

Năm xưa khi Tuệ Chính bảo rằng y nên tu Ma, Tạ Chinh Hồng vẫn giữ vẻ điềm nhiên nghe Tuệ Chính chỉ trích. Song bây giờ khi nghe Văn Xuân Tương nhắc đến điều này, lòng y chợt thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Có lẽ y không vô tình như bản thân đã nghĩ.

.

"Thiên Đan bảng lại thay đổi nữa rồi! Sao gần đây nó thay đổi xoành xoạch thế này?"

"Chẳng phải mấy hôm trước có một trận đấu lớn à? Một đệ tử đích truyền của Lạc Kiếm tông ra ngoài kết đan trở về, năm nay cũng vừa ba mươi tuổi mà thôi, từ một tên danh tiểu tốt mà được xếp thẳng lên hạng mười ba của Thiên Đan bảng, tôn hào 'Thất Sát chân quân', một địch năm giết ba Kim Đan sơ kỳ, đánh trọng thương hai Kim Đan trung kỳ, nếu không phải vì vừa kết đan nên cảnh giới không ổn định, thì e là thứ hạng của hắn sẽ còn cao hơn nữa!"

"Ôi, so với những người này, tôi năm mươi năm rồi mà còn chưa vào được Trúc Cơ, đúng là tức chết mà!"

Các tu sĩ trong tửu lâu hầu như đều bàn tán về chuyện thứ hạng trên Thiên Đan bảng thay đổi mấy ngày gần đây, nhân tiện oán than đôi chút về sự kém cỏi của bản thân.

"Thiên Đan bảng là gì?" Tạ Chinh Hồng ngồi trong góc, trước mặt y là một bình linh trà và một dĩa điểm tâm, Văn Xuân Tương nghe cuộc trò chuyện trong tửu lâu một lúc rồi chợt hỏi.

"Đó là bảng xếp hạng tất cả những tu sĩ kỳ Kim Đan trong trung thế giới Đạo Xuân này, là pháp bảo được các đại môn phái hợp tác luyện chế ra, có thể nắm giữ một ít khí tức thiên đạo, căn cứ theo sức chiến đấu, tiềm lực và căn cơ của các tu sĩ Kim Đan để xếp hạng." Tạ Chinh Hồng sử dụng thần niệm đáp.

"Thứ này ở thế giới nào cũng có nhỉ." Văn Xuân Tương ồ một tiếng, nói dễ nghe thì dùng để khuyến khích hậu nhân, nói khó nghe một chút là để các tu sĩ Kim Đan tàn sát lẫn nhau, tranh giành thứ hạng trên đó. Làm một pháp khí ghi tên những ai được xếp một trăm hạng đầu trong hàng ngàn tu sĩ kỳ Kim Đan, như thế vừa có thể đào thải những người sử dụng đan dược để đột phá, vừa đào thải những ai có số phận xui xẻo bị tấn công, cuối cùng gần như chỉ còn lại các đệ tử của các tông môn lớn, một số ít tản tu(1) cũng bị mời gia nhập bọn họ, lấy thủ đoạn này để bảo đảm ưu thế tuyệt đối của các đệ tử Kim Đan trong tông môn của mình là cách làm của rất nhiều môn phái trong các thế giới.

Tiếc là cho dù mọi người đều biết hàm ý sâu xa của Thiên Đan bảng, song các tu sĩ vẫn lấy thứ hạng của mình trong Thiên Đan bảng làm động lực. Có bao nhiêu người làm được chuyện khiêm tốn không màng thành tựu danh lợi chứ? Chi bằng cứ cố gắng tiến bộ thêm vài hạng, đổi lấy sự chú ý của người khác, tìm thêm nhiều tài nguyên cho mình!

"Vậy tên của ngươi có ở trên bảng đó không, xếp thứ bao nhiêu?"

"Không có." Tạ Chinh Hồng đáp một cách điềm nhiên, "Sau khi kết đan, trên bảng vẫn không hề có tên tôi, tôi cũng không rõ nguyên nhân."

Câu hỏi lúc nãy của Văn Xuân Tương chỉ là nhân tiện là thôi, hắn nghĩ bụng, trên đó mà có tên của một La Hán từ Phật giới luân hồi trùng tu như ngươi mới là lạ đấy. Song, lúc này hắn đang ở bên cạnh Tạ Chinh Hồng, sao lại có thể lãng phí một Phật tu, để y sống bình lặng không được người khác biết đến như thế chứ?

Văn Xuân Tương cũng có dự tính của mình, mấy tông môn Phật tu kia kiêu ngạo quá mức, nếu là nhân tài Phật tu do Ma tôn hắn dạy dỗ, chẳng phải sẽ có thể tát bôm bốp lên mặt bọn Phật tu kia sao!

"Chúng ta phải lẻn vào Quy Nguyên tông, ngươi đã vào kỳ Kim Đan, không thể tham gia thi tuyển đệ tử nữa. Nên cách tốt nhất là để họ chủ động đến mời ngươi. Nằm trong mười thứ hạng đầu của Thiên Đan bảng, có lẽ vị trí này đủ để họ lôi kéo ngươi rồi." Không tông môn nào chê mình có quá nhiều tu sĩ tiềm lực thiên tài cả, nếu không thì người ta vắt óc tìm đủ mọi cách để tạo ra Thiên Đan bảng chẳng lẽ chỉ để xem thử xem trong giới tu chân có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan thôi à? Chẳng phải họ tạo ra nó là vì mục đích khoe khoang thực lực và nội tình của tông môn mình sao?

Khi vừa nghe thấy lời đề nghị của Văn Xuân Tương, Tạ Chinh Hồng muốn từ chối.

Nếu quả thật phải xuất hiện trong Thiên Đan bảng, thì sẽ có nhiều lời khiêu chiến và cuộc đuổi giết thi nhau tìm đến y, như thế phiền lắm.

Tiếc rằng Văn Xuân Tương ở chung vài ngày với Tạ Chinh Hồng, hắn quá rõ tính cách y rồi, thế là một giọng nói biếng nhác chứa đôi chút từ tính vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, "Ngươi có muốn nghe "Thập bát mô(2)" của bổn tọa không?"

Tạ Chinh Hồng sửng sốt một lúc, trong mắt hiếm thấy thoáng qua nét lưỡng lự, cuối cùng đành thỏa hiệp.

Quả thật Văn Xuân Tương đã từng hát bài này, mặc dù hát lạc giọng rất nhiều đoạn, nhưng lúc hát, Văn Xuân Tương còn sử dụng thêm công pháp, một khi giọng hát vang lên, thì sẽ có đủ mọi nam nữ nhân loại lẫn yêu quái trần truồng xuất hiện trong đầu Tạ Chinh Hồng. Tuy Tạ Chinh Hồng chẳng chút hứng thú với họ, nhưng ngày nào cũng bị đầu độc thế này, nhất là khi trông thấy hình ảnh hai con yêu quái hình thù kỳ lạ đang song tu với nhau, dù có là thánh cũng không chịu đựng nổi.

Tạ Chinh Hồng nghĩ, khi nào y hoàn toàn dửng dưng được trước những trò đùa kỳ lạ của Văn Xuân Tương, thì chắc lúc đó đã tu thành Phật mất rồi.

"Đồng ý ngay từ đầu chẳng phải hay rồi sao, ngươi đừng có nghĩ một đằng nói một nẻo như mấy tên hòa thượng khác chứ." Văn Xuân Tương lải nhải.

Tạ Chinh Hồng không thèm nghe.

Văn Xuân Tương cười, rồi tự nói một mình, "Ngươi nhắm mắt lại đưa thần niệm của mình lên Liên Hoa ấn, chính nó đã giúp ngươi che giấu thiên cơ, bây giờ chỉ cần mở nó ra là sẽ có tên trên bảng ngay. Sau đó ngươi đi mua vài pháp khí và bùa chú tiện lợi. Ta chưa từng nghe về "Vô Lượng Trường Sinh kinh" của ngươi, có lẽ là truyền thừa của đại thế giới nào đó, tốt nhất là ngươi xem thử xem trong đó còn thuật pháp công kích nào nữa hay không."

Tạ Chinh Hồng lần lượt làm theo.

Ở phía xa, trước cửa những tông môn lớn và các tòa thành tập trung những tu sĩ nổi tiếng, tấm bia đá khắc thứ hạng trên Thiên Đan bảng bỗng dưng lại có sự thay đổi.

Một cái tên bất chợt xuất hiện trên tấm bia rồi nhảy vọt lên với tốc độ chóng mặt, chỉ chớp mắt đã thu hút tầm mắt của các tu sĩ.

"Đây... chẳng lẽ là tu sĩ nào đó tích lũy hùng hậu kết thành Kim Đan sao?"

"Với tốc độ thế này, không chừng sẽ lên một trăm hạng đầu đấy!"

"Tạ Chinh Hồng, đó là ai?"

"Chưa nghe qua, ơ, sao vẫn chưa dừng lại nữa!"

Mọi người hỏi han nhau nhưng chẳng người nào biết Tạ Chinh Hồng là ai. Song nếu mang họ Tạ thì phải chăng người này có quan hệ gì đó với đại thế gia họ Tạ ở Tân An châu?

"Nhìn kìa, cái tên đó đã vào một trăm hạng đầu rồi!"

"Bây giờ người có căn cơ hùng hậu như thế hiếm lắm!"

"Vượt qua 'Phong Ma chân quân' rồi, đã lên năm mươi hạng đầu!"

"Chẳng lẽ lại sắp xuất hiện một 'Thất Sát chân quân' mới sao?" Các tu sĩ thầm kinh ngạc, sao dạo gần đây Thiên Đan bảng bỗng dưng xuất hiện nhiều tu sĩ Kim Đan thiên tài thế này? Cứ như sự ảm đạm của giới tu chân lúc trước bỗng chốc bị phá vỡ!

Không lẽ, đây là lúc trung thế giới Đạo Xuân của họ vùng dậy sao?

"Dừng rồi, cuối cùng cũng dừng lại rồi!"

"Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng, xếp hạng thứ hai mươi bảy trên Thiên Đan bảng."

***

Lời tác giả: Ha ha ha, đừng hỏi tui tại sao Tạ Chinh Hồng lại biết Văn Xuân Tương hát "Thập bát mô" bị lạc giọng!

***

(*)

Tản tu(1): Những tu sĩ không theo tông môn nào.

Thậpbát mô(2): Mườitám điệu sờ, là bài hát miêu tả quá trình âu yếm nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net