Quyển 1 - Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Mạc đạo xuân lai vãn
(Chớ bảo rằng xuân đến quá muộn)

Chương 007

Tuy Tam Phương ấn quý thật đấy, nhưng tuyệt đối không đến mức giá năm trăm linh thạch thượng phẩm.

Năm trăm linh thạch thượng phẩm đủ để mua mấy pháp khí thượng phẩm rồi.

Đa số các Kim Đan chân quân đều có tiền, song người có tiền đến như thế thì rất hiếm.

Tạ Chinh Hồng và chưởng quầy cùng nhìn sang người vừa nói, đó là một thanh niên trông rất điển trai, nhưng mi tâm lại chứa đôi phần tà khí, sát khí trên người hắn càng đáng sợ hơn, khiến người khác khó bề nhìn thẳng.

"Vị... vị đạo hữu này, chuyện gì cũng phải có thứ tự." Chưởng quầy hoảng hốt bởi sát khí của người nọ, ông gần như không nói được câu hoàn chỉnh. Tuy năm trăm linh thạch thượng phẩm nhiều thật đấy, nhưng cũng phải nhìn đối tượng chứ. Trông chàng thanh niên này rất hung dữ, chưởng quầy không muốn làm ăn với hắn cho lắm. Ai mà biết năm trăm linh thạch này có phải tiền quan tài của mình hay không?

Thấy vẻ thấp thỏm của chưởng quầy, thanh niên không hề để bụng. Kể từ sau khi xuất sư, đa số tu sĩ mỗi lần thấy hắn đều cứ như thấy yêu ma quỷ quái vậy, nếu không phải vì hắn xuất thân chính phái thì e là đã bị người khác "trừ ma vệ đạo" rồi. Hắn cũng biết cướp đoạt kiểu này không hay, nhưng hắn đã tìm đến tận mấy cửa hàng pháp khí rồi mà vẫn không ưng. Tuy Tam Phương ấn bị rớt giá, song nó không tầm thường chút nào, thế nên hắn mới có lòng muốn mua.

"Thằng nhóc này là mầm tốt để tu Ma, thú vị, thú vị đấy." Giọng của Văn Xuân Tương vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, "Hắn thuộc thể chất tán ma, cực kỳ hiếm gặp, nhưng có lẽ trong trung thế giới đang dần lụi bại này, không ai phát hiện được điều này. Ngươi xem sát khí kia kìa, hầu như sắp hóa thành thực thể luôn rồi, nếu nỗ lực tu luyện thì, chậc chậc..."

"Đạo hữu muốn mua nó sao?" Thanh niên nọ nhìn Tạ Chinh Hồng đang đứng cạnh, thấy vẻ mặt y khi nhìn mình không có chút hoảng hốt nào, khí tức tu vi lộ ra cũng cực kỳ thuần túy, bấy giờ sắc mặt hắn mới khá lên một chút. Hắn vươn tay chỉ vào Tam Phương ấn, điềm nhiên rằng, "Vài hôm trở lại đây tại hạ đã đắc tội với người của Vạn Ma cốc, rất cần pháp bảo để phòng thân, có điều Phật bảo hiếm quá, mong đạo hữu hiểu cho."

Tạ Chinh Hồng không ngờ thanh niên trước mắt lại giải thích với mình. Vạn Ma cốc rất nổi danh, địa vị của tông môn này trong Ma đạo tương đương với địa vị của Quy Nguyên tông trong chính đạo, trong danh sách những ma đầu trên Thiên Đan bảng thì người của Vạn Ma cốc đã chiếm một nửa. Ai ai cũng biết pháp bảo tốt nhất để đối phó với Ma tu là pháp khí của Phật tu. Thanh niên đã nói đến thế rồi, Tạ Chinh Hồng mà từ chối thì thật không hay lắm.

"Ngươi nói với hắn ngươi là Phật tu, rồi đi cùng hắn." Văn Xuân Tương chợt nói, "Thứ ngươi đang thiếu bây giờ là kinh nghiệm thực chiến, ta thấy Kim Đan của hắn khá trong, có lẽ cũng là một nhân vật tiếng tăm trên Thiên Đan bảng. Hiện giờ tuy ngươi xếp hạng thứ hai mươi bảy, nhưng dù sao cũng chưa có ai biết đến ngươi." Còn về việc Tạ Chinh Hồng có đánh nhau với người của Vạn Ma cốc vì chuyện này hay không, đây hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Văn Xuân Tương.

Hắn là một trong những Ma tôn nổi danh nhất Ma đạo, hiểu biết rõ rệt về những tu sĩ Ma đạo, cho dù đang suy yếu nhưng cũng không phải người mà mấy tên lâu la tiểu tốt đó đủ trình độ để khinh thường. Hơn nữa, Tạ Xuân Tương biết, e là đến tận bây giờ, hai tay Tạ Chinh Hồng chưa hề bị vấy chút máu nào.

Về việc này, Văn Xuân Tương quyết định phải điều giáo thật khắt khe. Nếu không thì đến bao giờ Khốn Tiên Thằng trên người hắn mới được cởi đây?

Tạ Chinh Hồng cũng hiểu ý Văn Xuân Tương.

"Tại hạ có một cách để hai ta cùng có lợi."

"Nói nghe thử xem."

"Tại hạ tên Tạ Chinh Hồng, trùng hợp xuất thân Phật tu. Tôi thấy Tam Phương ấn này rất có duyên với mình nên quả thật khó bỏ được. Hơn nữa, tại hạ có cách đặc biệt để ôn dưỡng pháp bảo. Nếu đạo hữu lấy Tam Phương ấn e là sẽ khó lòng phát huy hết uy lực của nó. Chi bằng đi cùng tại hạ, nếu Ma tu đến tập kích cũng có tại hạ giúp đỡ đôi phần." Mặt mũi Tạ Chinh Hồng vốn trông rất đẹp, khí chất toàn thân khiến người ta tin cậy, thân phận Phật tu được nói ra không khiến người ta bất ngờ lắm. Nếu là một người khác nói lời này thì sẽ có cảm giác đang bịa chuyện, nhưng lời này là do Tạ Chinh Hồng nói, trông y mang chút khí khái của một bậc cao tăng.

Đừng nói thanh niên nọ, ngay cả Văn Xuân Tương tự nhận là một người có kiến thức rộng rãi cũng bị dọa bởi biểu hiện của Tạ Chinh Hồng.

Hòa thượng đóng kịch hay thật! Nếu không phải lúc nãy Văn Xuân Tương đích thân chỉ điểm Tạ Chinh Hồng, thì e là cũng bị lừa bởi những lời lúc nãy của y. Văn Xuân Tương ngỡ rằng mình đã hiểu rõ về con người Tạ Chinh Hồng, nhưng không ngờ lúc này lại trông thấy mặt như thế.

Thật không ngờ, tuy Tạ Chinh Hồng khá ngu ngơ ở một số phương diện, nhưng may mà y đã sống một mình khi chỉ mới mấy tuổi, vừa phải tự giữ mạng mình vừa phải tu hành công pháp, sao có thể thật sự ngây thơ như một tờ giấy trắng chứ? Y dường như vừa sinh ra đã biết cách giao tiếp và xử sự rồi, có điều ngày thường ít gặp ai nên không có chỗ phát huy thôi.

"Ngươi là Bán Phật chân quân, người xếp thứ hai mươi bảy khi vừa mới thành Kim Đan sao?" Thanh niên nọ đánh giá Tạ Chinh Hồng, nhìn thật kỹ mái tóc dài trên đầu y, "Khó trách được gọi là Bán Phật." Có lẽ là một tản tu tình cờ được truyền thừa Phật tu nên mới thế. "Nếu đã vậy thì đa tạ đạo hữu. Tại hạ tên Thẩm Phá Thiên, đệ tử Lạc Kiếm tông."

"Thì ra là Thẩm đạo hữu." Tạ Chinh Hồng đáp một cách khiêm tốn.

"Cách mà đạo hữu nói quả thật rất tốt. Có điều người mà tôi gặp phải đó là ma đầu đứng thứ mười một trên Thiên Đan bảng, "U Quỷ ngũ khách", cũng chính là danh hào duy nhất của một nhóm gồm năm người. Năm người họ là huynh đệ cùng bào thai, vô cùng ăn ý với nhau, nếu không đủ năm người thì chẳng có bao nhiêu uy lực, có lẽ cũng không hề có sức chống cự nào khi gặp những người trong mười hạng đầu của Thiên Đan bảng. Ta đấu với họ cũng chỉ biết vừa đánh vừa lui mà thôi." Thẩm Phá Thiên nói lời thật.

Nếu đổi là người khác gặp cảnh ngộ này, e là chỉ mong có thêm vài người nữa giúp mình, người "thật thà" như Thẩm Phá Thiên thế này thật sự rất hiếm thấy.

"Đa tạ lời nhắc nhở của Thẩm đạo hữu, có điều nếu U Quỷ ngũ khách là tu sĩ Ma đạo, vậy thì không đội trời chung với Phật tu tôi rồi. Hôm nay cho dù tôi không giúp, sau này họ cũng sẽ đến tìm tôi mà thôi. Mong Thẩm đạo hữu đừng từ chối." Tạ Chinh Hồng đáp một cách nhẹ nhàng.

Thẩm Phá Thiên trầm ngâm một lúc, "Đạo hữu nói có lý, thế thì làm phiền đạo hữu vậy."

Tạ Chinh Hồng gật đầu điềm nhiên, sau đó quay sang nói với chưởng quầy, "Tôi lấy Tam Phương ấn này, mời chưởng quầy nói giá."

Thái độ của Tạ Chinh Hồng khiến Thẩm Phá Thiên và chưởng quầy đánh giá cao về y hơn.

Một người có thể điềm nhiên như thế trước "Thất Sát chân quân" đứng thứ mười ba và "U Quỷ ngũ khách", có thể thấy tố chất tâm lý của y rất cao, tiền đồ vô lượng đây!

"Xin lấy ba trăm linh thạch, tại hạ đã bỏ hết số lẻ rồi."

"Đa tạ." Tạ Chinh Hồng đưa linh thạch cho chưởng quầy, rồi để Tam Phương ấn và Thất Bảo Phật châu nhận chủ, chuỗi tràng hạt đeo lên cổ tay, còn Tam Phương ấn thì được đưa vào mi tâm để ôn dưỡng, sau đó y chắp tay với Thẩm Phá Thiên, "Thẩm đạo hữu, mời."

Thẩm Phá Thiên gật đầu, cùng Tạ Chinh Hồng rời đi.

Chưởng quầy vội vã gọi người đến, bán tin tức này cho người của Thiên Cơ các.

Vị chân quân vừa lên thứ hạng thứ hai mươi bảyvà Thất Sát chân quân đã hợp tác với nhau rồi, e là tiếp theo đây thứ hạng trênThiên Đan bảng sẽ lại có sự thay đổi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net