Quyển 2 - Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Thanh thảo thoại tà dương
(Cỏ xanh râm ran chuyện ánh chiều)

Chương 128

Tạ Chinh Hồng không có lá gan, cũng không hiếu kỳ hỏi vì sao Văn Xuân Tương lại chướng mắt.

Từ trước đến nay những việc tiền bối làm không nhất thiết phải hỏi lý do, chướng mắt, không thích, đã là lý do tốt nhất rồi. Một Mạnh Tân Huyên và một Văn Xuân Tương, ai quan trọng hơn thật ra chẳng cần phải suy nghĩ để trả lời. Tuy kết minh với Mạnh Tân Huyên sẽ có ích, nhưng nếu tiền bối không thích, thì chẳng cần suy nghĩ nữa.

Thỉnh thoảng Tạ Chinh Hồng cũng có nghĩ về mối quan hệ thật sự giữa mình và Văn Xuân Tương, là thầy hay bạn? Hay chỉ đơn thuần là quan hệ khế ước?

Không, không phải.

Nếu nhất định phải nói, thì có lẽ chính là "cộng sinh".

"Đa tạ Mạnh thí chủ xem trọng." Tạ Chinh Hồng dứt khóa từ chối, "Bần tăng vẫn thấy không ổn lắm."

"Chàng sợ ta sẽ ra tay với chàng sao?" Mạnh Tân Huyên bật cười, "Tuy tu vi của chàng rất hấp dẫn người khác, ta quả thật cũng có hứng thú với chàng, nhưng nếu so với mệnh lệnh của thủ lĩnh, vẫn là mệnh lệnh quan trọng hơn. Tuy trước đây giữa chúng ta từng có một chuyện đùa, nhưng ta cũng vì suy nghĩ cho chàng thôi. Vạn Ma cốc và Tam Bách Lục Thập trại xưa nay có mâu thuẫn, người của Vạn Ma cốc biết chuyện giữa chàng và ta, chàng muốn vào cũng dễ dàng hơn. Nay tu vi của chàng tuy cao, nhưng Vạn Ma cốc cũng có tận mười mấy tu sĩ Hóa Thần, còn có ba đại năng Hợp Thể tọa trấn. Liên thủ với ta tốt hơn chàng đi một mình nhiều."

Lời của Mạnh Tân Huyên nửa thật nửa giả.

Sở dĩ nàng gây ra chuyện này là vì muốn thử bản lĩnh của Tạ Chinh Hồng. Tuy Tạ Chinh Hồng khá nổi tiếng trong đại thế giới Tà Dương, nhưng đều là lời đồn, lần đó khi nàng và Tạ Chinh Hồng đấu pháp cũng chưa thấy được thực lực của y.

Song, Tạ Chinh Hồng đã giải quyết trợ thủ mà Thạch Tịch Nhi tìm đến, có thể thấy tu vi của Tạ Chinh Hồng quả thật trên cả kỳ Hóa Thần.

Tục ngữ nói, việc gì cũng phải nhanh tay, đối phó với một Phật tu đạo tâm vững chắc như Tạ Chinh Hồng, chơi trò "yêu từ cái nhìn đầu tiên" là không khả thi, phải "lâu ngày sinh tình" xem ra ổn hơn. Tuy nàng quả thật phải ưu tiên mệnh lệnh của Vạn Thánh Ma hoàng, nhưng lúc làm nhiệm vụ tìm một Phật tu bầu bạn cũng tốt. Bất kể về dung mạo hoặc vóc dáng hay tu vi, Tạ Chinh Hồng đều hợp khẩu vị nàng.

Món điểm tâm ngon lành như vậy không dễ gặp đâu.

Văn Xuân Tương nghe thế nhíu mày, nếu thật như thế thì miễn cưỡng vẫn chịu được. Con người La Sát nữ tuy đáng ghét, nhưng rất trung thành với Mục Đình, Mục Đình bảo cô ta đến để tìm mình, chắc chắn cô ta sẽ không làm trái.

"Tiểu hòa thượng, hay là..."

"Xin lỗi." Tạ Chinh Hồng lắc đầu với Mạnh Tân Huyên, "Bần tăng đã quen hành động một mình, mời thí chủ tìm người khác."

Văn Xuân Tương nuốt xuống nửa câu còn lại.

Lúc nãy Tạ Chinh Hồng còn bình thường, sao đột nhiên thay đổi thế này. Mạnh Tân Huyên nhìn vẻ cương quyết của y, mặt cũng đanh lại, "Tạ Chinh Hồng, ngươi đừng tự đề cao mình quá." Nàng đã nhẹ giọng đến như vậy rồi, với tu vi và địa vị của nàng, thật sự tưởng nàng là loại ôn hòa dễ dãi sao.

Tạ Chinh Hồng không đáp, hai mắt vẫn nhìn nàng với thái độ cương quyết.

"Được, nếu đã vậy, mong Tạ Thiền sư sau này đừng cầu xin ta." Dù sao Mạnh Tân Huyên cũng là Ma tôn, dù trước đây có thiện cảm với Tạ Chinh Hồng cũng đâu thể chịu nổi khi y không cho nàng chút mặt mũi nào. Một Phật tu mà thôi, nàng chỉ cần ngoắt tay đã có cả đám kéo đến rồi. Xem ra Tạ Chinh Hồng thuận buồm xuôi gió quá, không gặp khó khăn thì không biết trời cao đất rộng là gì!

Mạnh Tân Huyên tự cảm thấy mình đã gặp quá nhiều loại tự cao như thế rồi, bèn hừ nhạt, sử dụng độn pháp biến mất trước mặt Tạ Chinh Hồng.

Tin tức vốn định nói với Tạ Chinh Hồng cũng bốc hơi.

Để Tạ Chinh Hồng tự đi đường vòng.

Thấy La Sát nữ rời đi, trong lòng Văn Xuân Tương vừa mừng vừa lo, thật ra hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng hành động với La Sát nữ rồi.

E hèm, nói như vậy có cảm thấy hắn vui giận thất thường quá không?

"Thật ra nếu hợp tác cũng được." Văn Xuân Tương dài giọng.

"Nếu tiền bối không thích, đừng tự chuốc lấy uất ức cho mình." Tạ Chinh Hồng cười lắc đầu, "Hơn nữa bần tăng đã có cách riêng để vào Vạn Ma cốc."

Tạ Chinh Hồng vốn là người nói được làm được, nếu y bảo mình có cách, thì nhất định có cách.

Thật ra... thật ra tiểu hòa thượng đẹp trai lắm, chẳng trách ả La Sát nữ kia nhìn tiểu hòa thượng với ánh mắt như thế.

Cũng, cũng đâu phải không có lý nhỉ.

Nhìn gương mặt đầy tự tin của Tạ Chinh Hồng, bên tai hãy còn quanh quẩn lời tiểu hòa thượng nói ban nãy, mặt Văn Xuân Tương nóng bừng lên, chợt có xúc động muốn nở hoa.

Nhất định là do sắp không kiểm soát được đám Ma khí kia nên mới vậy!

Thần thức của Tạ Chinh Hồng quét một lượt trong chuỗi hạt xương, nhìn thấy tiền bối hình như đang... ngẩn người?

Vẫn, vẫn đáng yêu lắm.

Tạ Chinh Hồng nghĩ thế.

Vạn Ma cốc tọa lạc ở phía đông nam trung thế giới Đạo Xuân, chỉ một môn phái thôi đã chiếm hơn nửa địa bàn phía đông nam rồi. Ở đây ngoài Vạn Ma cốc ra cũng chỉ lác đác vài môn phái nhỏ phụ thuộc, còn các môn phái Tiên tu gần như đã tuyệt tích.

Bảng chỉ đường đến Vạn Ma cốc được ghim trên đất trông rất bình thường, phía trên là ba chữ "Vạn Ma cốc" xiêu vẹo. Ba chữ này trông tang thương và vô thần qua bao giông tố của tháng năm. Thật ra đây là một chuyện khá kỳ lạ, thông thường bảng chỉ dẫn của những môn phái tu chân đều do đại năng viết, khiến người ta không dám nhìn thẳng, từ đó sinh lòng kính sợ. Nhưng Vạn Ma cốc lại khác.

Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn trời, xám xịt âm u, xen lẫn rất nhiều Ma khí và huyết tinh oán khí.

Mặc dù không phải do đại năng viết, chỉ hít vào bầu không khí như vậy thôi cũng đủ biết đây chính là Vạn Ma cốc rồi.

Bởi vì ngoài Vạn Ma cốc ra, trung thế giới Đạo Xuân không còn nơi nào nhiều Ma khí như vậy nữa.

Hồn đỉnh của Cảnh Dĩ Phong năm xưa cũng chỉ có thể được luyện chế ra ở nơi này, Tạ Chinh Hồng nghĩ bụng.

"Lạ thật, sao ta lại ngửi thấy mùi Phật tu?" Một Ma tu đi bên đường nhịn không được hỏi bạn mình.

"Cái mũi này của ngươi... lần trước chẳng phải ngươi cũng nói vậy à." Bạn hắn nhịn không được khinh bỉ, "Đây là Vạn Ma cốc đấy, trừ khi là Ma Phật, không thì có Phật tu nào nghĩ quẩn chạy đến đây?"

"Cũng đúng." Ma tu nọ gật đầu, "Dạo này cảm giác tần số xuất hiện của Ma Phật hình như ngày càng nhiều."

"Chịu thôi, dạo này Phật tu nổi quá mà."

Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương thi triển thuật ẩn thân bên cạnh quan sát cũng không biết phải nói gì.

Trong giới Ma tu, ngoài những người có cảm ứng đặc biệt ra, còn có nhiều vật kỳ lạ hiếm gặp. Khí tức của Tạ Chinh Hồng đi trong chợ Tiên tu thì không thu hút gì, nhưng nếu vào địa bàn Ma khí ngút trời như Vạn Ma cốc, thì quả như cái bia ngắm. Dù y đã ẩn thân, nhưng vẫn là tồn tại bắt mắt trong một khu vực tràn đầy Ma khí như thế.

Để tránh đánh rắn động cỏ, Tạ Chinh Hồng nhất định phải tỉ mỉ cải trang lại bản thân.

"Tiểu hòa thượng, ngươi định lẻn vào thế nào?" Văn Xuân Tương hiếu kỳ. Cho dù tiểu hòa thượng đến được Vạn Ma cốc chăng nữa, thì vào cửa như thế nào lại là một chuyện khá phiền phức.

"Tiền bối đã quên Thiên Biến Vạn Hóa phù sao?" Tạ Chinh Hồng khẽ giọng, "Nữ Phật tu A Hồng năm xưa bị người đuổi giết vì chuyện trong Hướng Nguyệt di phủ, cứ luôn trốn chui trốn nhủi, nay đến Vạn Ma cốc cầu đường sống cũng là điều bình thường."

Nghe Tạ Chinh Hồng nói thế, Văn Xuân Tương nhớ ra.

"Ngươi muốn biến thành A Hồng?" Văn Xuân Tương nhíu mày, "Nữ Phật tu đến đại bản doanh của Ma tu, ngươi ngại chưa đủ phiền à?" Các Ma tu thấy nữ Phật tu cứ như ruồi nhặng thấy bánh, chẳng hề biết giới hạn là gì. Trong năm mươi Phật tu chưa chắc đã có một nữ Phật tu. Hơn nữa nhìn vóc dáng và tướng mạo của tiểu hòa thượng khi biến thành nữ... rõ ràng sẽ bị người ta chiếm hời.

Nghĩ thế, Văn Xuân Tương hơi không vui.

Cả hắn còn chưa chiếm được gì của tiểu hòa thượng, vậy mà bây giờ phải để lại cho đám mèo ba chân đó á?

"Việc gấp quá." Tạ Chinh Hồng an ủi, "Đào Hạo Tư cũng là người Vạn Ma cốc, A Hồng quen biết Tạ Chinh Hồng, theo lời Tạ Chinh Hồng đến nhờ Đào Hạo Tư giúp đỡ dẫn đường, có lẽ Đào Hạo Tư sẽ không từ chối.""

"Đào Hạo Tư, tên chơi rắn kia à?" Văn Xuân Tương cúi đầu ngẫm nghĩ rồi hỏi.

"Tiền bối, đó là khế ước."

"Chung một nghĩa thôi." Văn Xuân Tương không để tâm.

Nhưng tiền bối và bần tăng cũng kết khế ước mà.

Tạ Chinh Hồng thở dài trong lòng.

Văn Xuân Tương lấy vài tấm Thiên Biến Vạn Hóa phù cho Tạ Chinh Hồng, qua nhiều năm cải tiến, tuy Thiên Biến Vạn Hóa phù của hắn không thể cố định hình tượng mình muốn (đây là kết quả của bản thân lá bùa), nhưng thời gian duy trì lại dài hơn của Kỳ Vĩnh Duyên nhiều.

Mở trừng mắt nhìn Tạ Chinh Hồng từ một Phật tu mộc mạc trở thành nữ Phật tu kiều diễm, tâm tình Văn Xuân Tương phải nói là chập chùng khó tả thành lời.

Sớm biết vậy, chi bằng hắn nhẫn nhịn chút cùng hành động với La Sát nữ rồi.

Lỗ nặng!

NhìnTạ Chinh Hồng đang lưu loát mặc y phục nữ trông càng thêm xinh đẹp động lòngngười, Văn Xuân Tương đấm ngực dậm chân nghĩ bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net