Quyển 2 - Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2: Thanh thảo thoại tà dương
(Cỏ xanh râm ran chuyện ánh chiều)

Chương 91

Kể từ khi đổi giường ngọc mới, Văn Xuân Tương bắt đầu nằm lười trên ấy không chịu dậy.

Hiện hắn đang ở trạng thái phân thần, cách bản thể cả thế giới, tuy cũng có tu vi Hóa Thần nhưng trên thực tế thì vẫn cần hấp thu linh khí, giường ngọc của Thâm Hải hàn ngọc linh khí dồi dào, hơn nữa nó không hề giống như cái tên được đặt, mà ngược lại khi nằm lên lại vô cùng ấm áp.

Sâu lười trong Văn Xuân Tương trỗi dậy.

Tạ Chinh Hồng rất hài lòng với chuyện này, tiền bối không giục y đi cướp đồ, cũng không tự dưng nổi giận, tình huống này quả thực hiếm thấy.

Hơn nữa tiền bối thích chiếc giường ngọc y tặng như thế, Tạ Chinh Hồng vui lắm. Dù là ai đi nữa, thấy người được mình tặng thích món quà của mình, đều sẽ vui cả. Huống chi đó còn là Văn Xuân Tương đã giúp đỡ y rất nhiều.

Hội đấu giá của giới tu chân khá phân tán, thêm việc diện tích đại thế giới Tà Dương quá rộng, rất khó để quản lý chung được. Tuy trong tình trạng hỗn loạn như thế nhưng vẫn có một số thương hội khá tốt được thành lập, hội đấu giá mà Tạ Chinh Hồng muốn đến được tổ chức bởi một thương hội khá nổi tiếng.

Nơi diễn ra đấu giá ở trong một ngọn núi.

Núi đã được dùng phép tạo ra một vùng đất bằng, có rất nhiều linh khí từ dưới đất bốc thẳng lên trời, từ xa nhìn vào như cây cột bạch ngọc khiến người xem trầm trồ thật lâu.

Nhìn xuống dưới, vô số cửa hàng được bày bán, tiếng người náo nhiệt, quả thật rất hiếm thấy trong nơi núi sâu thế này.

Tạ Chinh Hồng làm pháp quyết, lặng lẽ đáp xuống.

"Trông tiền bối khá lạ mặt, là khách nhân mới đến sao?" Một thiếu nữ mặc váy dài cười hỏi.

"Đúng vậy, mong cô nương giới thiệu đôi lời."

"Thật ra cũng chẳng có gì giới thiệu cả, tiền bối cứ đi men theo con đường này, có nhiều nơi tổ chức đấu giá lắm, tiền bối muốn vào đâu thì vào." Thiếu nữ đáp một cách tùy ý.

"Xin hỏi cô nương, chỗ nào có đấu giá linh mạch?" Tạ Chinh Hồng hỏi tiếp.

"Đều có cả." Thiếu nữ nhìn Tạ Chinh Hồng bằng ánh mắt nghiêm túc, "Nhưng linh mạch của hội đấu giá không dùng linh thạch để mua, đa số là lấy vật đổi vật, không đổi được thứ họ muốn thì để lại lần sau, nên linh mạch lần này có khá nhiều. Có đổi được không thì phải xem vận may rồi."

"Đa tạ cô nương." Tạ Chinh Hồng ôm quyền.

"Đừng khách sáo."

Văn Xuân Tương nhịn không được nói, "Ngươi không bao giờ thiếu vận may."

"Vận may là thứ hư vô không thực, tiền bối đừng quá để tâm tới nó." Tạ Chinh Hồng nghiêm nghị, "Vận may có nhiều đến đâu chăng nữa rồi cũng sẽ hết, cho dù tu sĩ có vận may ngút trời, nếu không nỗ lực tiến bộ mà còn thụt lùi, sẽ có ngày bị vận may cắn ngược lại."

"Lải nhải quá. Bổn tọa chỉ nói một câu thôi mà ngươi đã đáp lại hết mười câu." Văn Xuân Tương cúi đầu rầu rĩ.

"Ha, bần tăng lải nhải cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, mong tiền bối bỏ qua cho."

"Thôi, tùy ngươi, bổn tọa vẫn bình thường." Văn Xuân Tương liên tục xua tay. Nếu để tiểu hòa thượng nói tiếp vấn đề này, hắn chắc chắn nói không lại y.

Biết rõ không làm được mà còn làm không phải tính cách của Văn Xuân Tương.

Hừ, tiểu hòa thượng nói nhiều hắn sẽ muốn đánh người!

Văn Xuân Tương giận dữ nghĩ.

Tạ Chinh Hồng cũng từng tham gia hội đấu giá của trung thế giới Đạo Xuân, đa số đều rất long trọng, chỉ ước sao lấy hết mọi thứ tốt nhất đưa lên đài để người ta bỏ tiền ra mua thôi. Song, đại thế giới Tà Dương lại khác, hội đấu giá đa phần khá bình thường, thay vì gọi là đấu giá, chi bằng bảo là biến tướng của việc lấy vật phẩm trao đổi thì đúng hơn. Mỗi báu vật trong hội đấu giá đều rất ít khi được cân đo bằng giá linh thạch cụ thể, đa số đều đưa ra một vài tài liệu linh thảo quý hiếm để trao đổi.

Dù sao thì nếu thiếu linh thạch có thể vào núi đào, thế nào cũng đào được một chút, có một vài tu sĩ chuyên làm chuyện này. Nhưng báu vật thì khác, thứ ấy có hợp với mình hay không phải xem vận may, đôi khi sở hữu thứ không hợp với mình nhưng chờ cả trăm năm cũng chẳng đổi được thứ mình muốn, quả thật vô cùng phiền phức. Lúc này, sự tồn tại của hội đấu giá đã vẽ thêm một con đường khá hay cho các tu sĩ.

Tạ Chinh Hồng tìm hiểu sơ lược một chút, phát hiện trong năm hội đấu giá có tổng cộng sáu linh mạch, trong đó ba linh mạch tam phẩm, hai linh mạnh tứ phẩm và một linh mạch nhị phẩm.

Linh mạch nhị phẩm đủ cho cả một môn phái với số lượng người đông đúc sử dụng, tất nhiên cần có vật quý lắm mới trao đổi được, Tạ Chinh Hồng không hứng thú lắm với nó, hiện tại y muốn xem thử hai linh mạch tứ phẩm.

Chủ nhân của hai linh mạch tứ phẩm nọ một người cần nguyên liệu đúc kiếm, người còn lại cần thứ có thể xua độc trong người hắn. Họ sẽ chờ ở đây một năm, một năm sau bắt đầu đưa ra đấu giá. Cho dù giá trị để đổi có thấp hơn, họ vẫn đồng ý để đối phương dùng linh thạch bù vào, cũng xem như dễ tính rồi.

Nếu Tạ Chinh Hồng kết Sinh tướng của Chư Hành Vô Thường ấn, không chừng sẽ có thể giúp người ta xua độc, nhưng y lại kết Diệt tướng, hơn nữa vừa kết không lâu, sức kiểm soát vẫn chưa thành thạo đến mức có thể ép Ma khí trên người đối phương ra, chỉ đành tranh thủ một năm này đi tìm vật có công dụng tương tự thôi.

"Nếu ngươi cần linh mạch có thể vào núi xem thử. Linh mạch tuy không huyễn hóa thành hình người, nhưng vẫn có bản năng chạy trốn, rất khó bắt. Nhưng có bổn tọa ở đây, cho dù hơi khó bắt cũng không thành vấn đề." Văn Xuân Tương nhịn không được lên tiếng.

"Ừm, nếu lần này không tìm được thứ hợp ý tu sĩ đó, bần năng sẽ thử đi bắt." Tạ Chinh Hồng đáp.

Thấy vẻ không mấy để tâm của tiểu hòa thượng, Văn Xuân Tương không nói nữa.

Tạ Chinh Hồng trở lại hình thức du lịch đó đây như trước, y không bao giờ bay khi có thể đi bộ. Về cách tu luyện này, Văn Xuân Tương tỏ ý, hắn hiểu mà.

Dù sao người đi bộ cũng đâu phải hắn.

Suy cho cùng thì trong Phật tu còn một nhánh tên "Khổ hành tăng" mà, tiểu hòa thượng như vậy cũng xem như một loại trui rèn, tất nhiên hắn sẽ không lên tiếng làm gì. Nhưng quanh hội đấu giá toàn là núi cao chập chùng khó đi, Tạ Chinh Hồng chỉ đành sử dụng phi kiếm bay chậm trên trời.

Khi Tạ Chinh Hồng đang thong thả bay, thỉnh thoảng lại hỏi Văn Xuân Tương một vài vấn đề, thì bỗng dưng một chuỗi tiếng ồn lan đến.

"Ác đồ, buông sư muội ta ra!"

Tiếng kêu gào mắng nhiếc vang lên không dứt xen lẫn cả tiếng đấu pháp, Tạ Chinh Hồng quay đầu lại thì trông thấy một tu sĩ đang đạp phi kiếm vác một nữ tử trẻ tuổi bay nhanh, vừa bay vừa đánh ra đủ loại pháp thuật, gương mặt trông vô cùng dữ tợn, rất nhiều nam tu phía sau thì đạp lên thuẫn ánh sáng đuổi sát theo, miệng không ngừng mắng.

"Cút!" Tu sĩ đang vác nữ tử thấy Tạ Chinh Hồng chắn đường, lập tức phóng kiếm nhỏ ra công kích y.

Tạ Chinh Hồng khẽ nhíu mày, người này không nói gì đã ra tay với người khác, còn vác một cô gái đang hôn mê, e là đang làm điều ác rồi. Hơn nữa Yêu khí trên người hắn lại đậm, có lẽ là Yêu tu. Vì chuyện của Hoàng Oanh nên Tạ Chinh Hồng không hề có ấn tượng xấu gì với Yêu tu cả, thế nhưng cách hành xử của đối phương quả thật không thể làm người ta thích nổi. Nếu đối phương đã ra tay, vậy y có thể phản công.

Phi kiếm nọ thế tới ào ạt, chưa kịp bay đến trước mắt Tạ Chinh Hồng đã như bị cản lại, quay đầu bắn ngược về chỗ Yêu tu nọ.

Yêu tu nọ thấy thế, mắng thầm hôm nay xui xẻo, lúc bỏ chạy mà còn gặp tu sĩ mạnh thế nữa, bèn đổi giọng hung ác, "Chuyện của Dự Tuyền Yêu sơn mà ngươi cũng dám xen vào, tránh ra!"

Nghĩ rằng khi nghe thấy bốn chữ Dự Tuyền Yêu sơn, đối phương sẽ có đôi chút do dự, nào ngờ lại chẳng hề phản ứng gì cả, phi kiếm nọ vẫn bay vút đến với tốc độ ngày càng nhanh hơn, Yêu tu đành ra tay cản lại.

Tạ Chinh Hồng xuất thêm một chiêu trong Thiên Hoa Thất Tinh quyền đánh về phía tu sĩ, Yêu tu nọ không tránh kịp bị trúng thẳng mặt, phun ra ngụm máu lớn.

Những người đuổi theo phía sau nhân cơ hội này đánh ra thật nhiều pháp quyết, ngọn lửa bay tới tấp từ phía sau khiến tu sĩ nọ hoảng loạn.

"Chết tiệt." Yêu tu mắng thầm, đối phương người đông thế mạnh, lại thêm một người từ đâu nhảy ra nữa, muốn đưa nữ tu này đi e rằng là điều không thể, cứ tiếp tục như thế, ngay cả cái mạng của mình cũng kết thúc ở đây. Nghĩ thế, hắn dứt khoát ném nữ tử sau lưng về phía Tạ Chinh Hồng, cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên phi kiếm. Phi kiếm lập tức tản ra ánh sáng đỏ tươi chói mắt, tốc độ tăng gấp vài lần, chớp mắt đã biến mất tăm.

Tạ Chinh Hồng nhanh chóng sử dụng pháp thuật cố định nữ tử giữa không trung, bấy giờ các nam tu đằng sau đã đuổi kịp, vội vã xem tình trạng của nữ tử, sau đó một người bước ra, chân thành khom lưng cảm ơn Tạ Chinh Hồng.

Những nam tu này đều đội mũ cao bạch ngọc, mặc y phục trắng thêu hoa xanh cùng kiểu dáng, trên người còn đeo trang sức màu vàng trông như lư hương, hai người Xuất Khiếu trung kỳ hai người Nguyên Anh hậu kỳ, có lẽ là sư huynh đệ đồng môn.

"Đệ tử Đan Hằng môn Hồ Khải Phong, đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ." Hồ Khải Phong chân thành ôm quyền.

Nam tử tên Hồ Khải Phong có gương mặt ôn hòa, khí chất chững chạc. Mấy sư huynh đệ phía sau hắn đang đút đan dược truyền linh khí cho nữ tu nọ, còn hắn thì đến cảm ơn, có thể thấy khá có uy quyền trong số những tu sĩ này.

"Sư huynh, sư muội tỉnh rồi." Một sư đệ phía sau gọi với giọng mừng rỡ.

"Hưm, tiểu sư huynh, sao huynh lại ở đây?" Nữ tử xoa trán tỉnh lại, gần như không rõ tình huống.

"Sư muội, muội bị Yêu tu của Dự Tuyền Yêu sơn đánh ngất mang đi, nếu không nhờ vị đạo hữu này ra tay giúp đỡ, e là không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa." Sắc mặt Hồ Khải Phong vui vẻ hẳn, sau khi xác định sư muội hoàn toàn không bị gì mới thở phào, đoạn nhìn Tạ Chinh Hồng và nói.

Nữ tu nọ nhớ lại, sắc mặt thay đổi, vội vã sửa sang y phục rồi ôm quyền hành lễ với Tạ Chinh Hồng, "Đa tạ ơn cứu mạng của đạo hữu."

"Chỉ tiện tay thôi, các vị đạo hữu đừng khách sáo như vậy." Tạ Chinh Hồng xua tay, "Là nhờ các vị sư huynh của cô nương luôn đuổi sát theo tặc nhân kia, nên tại hạ mới có cơ hội ra tay."

"Các vị sư huynh vất vả rồi." Thiếu nữ ngượng ngùng.

"Không sao. Chỉ là không ngờ Yêu tu của Dự Tuyền Yêu sơn lại điên rồ như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc đệ tử của Đan Hằng môn chúng ta?" Sắc mặt Hồ Khải Phong không tốt chút nào, khi nhắc đến bốn chữ "Dự Tuyền Yêu sơn" thì phẫn nộ không thôi.

Đây là lần thứ hai Tạ Chinh Hồng nghe thấy cái tên này, ban nãy dường như Yêu tu nọ cũng có nói thế. Tuy Tạ Chinh Hồng không biết, nhưng y không hỏi xen vào.

"Xin hỏi cao danh quý tính của đạo hữu? Nơi nghỉ chân của chúng tôi cách đây không xa, nếu tiện, đạo hữu có thể đến chỗ chúng tôi ngồi chơi một lát." Hồ Khải Phong cười mời.

"Bần tăng Tạ Chinh Hồng, là tán tu vô danh, chỉ đi ngang qua thôi." Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập.

"Hóa ra là đạo hữu Phật tu, thất kính thất kính." Nụ cười trên mặt Hồ Khải Phong càng chân thành hơn, chẳng trách đối phương có thể cứu sư muội dễ dàng như vậy. Phật tu trời sinh đã có thể khắc chế Yêu tu và Ma tu, nếu có đối phương giúp đỡ, có lẽ hành động lần này của họ sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Trước sự nhiệt tình của Hồ Khải Phong, Tạ Chinh Hồng chỉ đành đồng hành cùng họ, cũng hiểu rõ mục đích lần này của họ.

Hóa ra một tông sư luyện đan sắp cử hành cuộc thi giữa các Luyện Đan sư, thu hút vô số Luyện Đan sư đến tham gia. Họ đều là đệ tử của Đan Hằng môn đặc biệt đến tham gia thi đấu. Không ngờ nửa đường lại gặp phải Yêu tu bắt đi sư muội Yến Uyển, bấy giờ mới xảy ra chuyện ban nãy.

"Tên nhóc Lục Ly bây giờ đã trở thành tông sư rồi sao?" Văn Xuân Tương trên giường hàn ngọc xoay người, lười nhác rằng, "Ta nhớ trước đây hắn còn bận bù đầu ở bên Dương Ba mà, bây giờ tên nhóc đã xuất sư rồi sao, không dễ chút nào."

Nghe Văn Xuân Tương nói thế, Tạ Chinh Hồng hỏi, "Tiền bối quen người đó sao?"

"Trong số kỳ Độ Kiếp chỉ có mỗi Dương Ba là Luyện Đan sư thôi, sao lại không biết chứ? Nhưng lần gặp hắn gần đây nhất đã là chuyện của hơn nghìn năm trước rồi, mỗi lần hắn luyện đan phải mất tận mấy trăm năm, hầu như không ra cửa. Nhưng Lục Ly... hê hê, tên nhóc ấy khi xưa tuy cũng đi theo sư phụ mình, nhưng gần như không dám ngẩng đầu nhìn bọn ta, cho dù bổn tọa có đứng trước mặt, có lẽ hắn cũng chẳng nhận ra đâu." Không biết nghĩ đến điều gì, Văn Xuân Tương nở nụ cười xấu xa.

Dù sao thì trước đây trong đám Luyện Đan sư chỉ có tên Dương Ba kia là ở kỳ Độ Kiếp, nên đã gây biết bao nhiêu khó dễ cho họ, hắn nhận đồ đệ, đồ đệ kia khó tránh bị họ bắt nạt trả thù sư phụ. Tất nhiên là không bị bắt quả tang.

"Nhưng bây giờ nếu hắn đã là tông sư luyện đan, trong tay hắn chắc chắn có rất nhiều đan dược. Tiểu hòa thượng, bổn tọa lúc trước có dặn ngươi đừng ăn đan dược, đơn giản là do xem thường những đan dược chưa được khử sạch độc kia, ăn nhiều không có gì tốt cả. Nhưng đan dược Lục Ly luyện chế thì ăn một chút cũng tốt." Văn Xuân Tương nói với giọng bình thản, tựa như số đan dược kia là của nhà hắn vậy, hoàn toàn không cần dùng tiền để mua.

Tất nhiên, Văn Xuân Tương cũng chỉ bản lĩnh như thế.

"Được, tiền bối. Nếu đã có duyên, vậy bần tăng sẽ đi xem thử." Tạ Chinh Hồng đồng ý.

"Dự Tuyền yêu sơn là thế lực phương nào?" Tạ Chinh Hồng quay đầu hỏi, "Bần tăng lần đầu đến, không hiểu lắm."

"Nhắc đến thì thật hổ thẹn. Tại hạ cũng không quá rõ về Dự Tuyền yêu sơn, chỉ biết họ là một thế lực mới nổi gần đây." Hồ Khải Phong đáp với vẻ bất đắc dĩ. Sư muội của mình bị người bắt đi, nhưng trước những câu hỏi của người khác mình lại không có manh mối gì cung cấp cả, quả thật càng đáng xấu hổ hơn. Họ vốn tưởng rằng chỉ cần các sư huynh đệ cùng nhau thì sẽ an toàn hơn, nào ngờ chẳng mấy chốc đã bị hiện thực dạy cho một bài học.

Chuyện lần này kết thúc, họ cũng không dám làm lớn, sau này ra ngoài chắc chắn phải mời vài tu sĩ bảo vệ.

"Vậy... thứ cho bần tăng mạo phạm, vì sao họ lại ra tay với Yến Uyển đạo hữu?" Tạ Chinh Hồng thấy họ không am hiểu gì về Dự Tuyền Yêu sơn, bèn hỏi. Đối phương đâu thể bắt người tùy tiện như thế được, nếu bắt bừa thì thường sẽ không chọn mục tiêu có nhiều người cùng đi như thế.

Yến Uyển nghe thế bất đắc dĩ, "Có lẽ do tôi có hy vọng được chọn nhất."

"Sư muội." Hồ Khải Phong xấu hổ, nhìn Tạ Chinh Hồng với vẻ ngài ngại, "Nếu đạo hữu đã hỏi thì chúng tôi không giấu nữa. Thật ra mấy huynh đệ tôi đang hộ tống tiểu sư muội tham gia cuộc thi, về mặt luyện đan chúng tôi đều không thể sánh bằng sư muội có tư chất trời sinh. Tuy sư muội chỉ mới tu vi Nguyên Anh, nhưng đã có thể vượt cấp luyện ra đan dược dành cho tu sĩ kỳ Xuất Khiếu."

Các đệ tử khác nhanh chóng gật đầu, "Lục Ly tông sư tổ chức cuộc thi lần này chủ yếu muốn tìm vài đồ đệ cho mình, tất nhiên tu vi càng thấp, tuổi tác càng thấp sẽ càng tốt. Về điểm này, sư muội vẫn khá có ưu thế. Trong Dự Tuyền sơn cũng có rất nhiều Luyện Đan sư, e là họ làm vậy để loại bớt đối thủ. Yêu tu vốn không giỏi luyện đan luyện khí, nhưng mấy năm gần đây cũng xuất hiện vài thiên tài. Lục Ly tông sư không nói nhất định phải là Nhân tu Luyện Đan sư, nên..."

"Nhưng nếu chỉ như thế dường như vẫn không đủ lý do để họ ra tay." Tạ Chinh Hồng trầm ngâm một lúc, đoạn nói. Cho dù vị Yến Uyển cô nương này có tư chất, cũng không thể nào mà mọi người đều biết cả. Hơn nữa, Đan Hằng môn cách đây khá xa, một đoạn dài như vậy, thanh danh của Yến Uyển không thể lan đến tận đây.

"Thật ra trước đây do Yến Uyển háo thắng, có xung đột với một Luyện Đan sư, luyện ra đan dược ngay tại chỗ nên mới tạo nên phiền phức sau này." Yến Uyển xấu hổ, nàng hơi khom lưng vái mọi người, "Yến Uyển đã phụ ý tốt của các sư huynh, còn dẫn đối thủ như vậy đến cho các sư huynh nữa, đáy lòng muội vô cùng bất an."

"Sư muội đừng như thế, nhắc đến cũng là bản thân chúng ta học nghệ không tinh. Tên Luyện Đan sư kia hạ nhục sư môn, may mà có sư muội đánh bại nhuệ khí của đối phương mới bảo vệ được thanh danh tông môn, không có chuyện chuyện tốt thì cùng hưởng, chuyện xấu để mình muội gánh được." Một nam tu lắc đầu phản bác.

Một tu sĩ khác giải thích chi tiết cho Tạ Chinh Hồng rõ.

Hóa ra trước đó huynh muội họ đi xem sạp thì muốn mua một linh thảo hiếm có, nào ngờ lại xảy ra xung đột với một Luyện Đan sư cũng muốn mua linh thảo nọ. Giữa Luyện Đan sư với nhau tất nhiên sẽ phân mạnh yếu theo trình độ luyện đan. Trước khi đoàn người Yến Uyển ra ngoài, sư môn liên tục dặn dò đừng tùy ý gây chuyện, vừa đến thì đừng đồng ý đấu với người khác, bèn có ý định nhường linh thảo nọ. Nào ngờ đối phương thấy Đan Đỉnh yêu bài bên eo họ, nhận ra thân phận của họ, bèn cười nhạo các thế hệ Luyện Đan sư của Đan Hằng môn ngày một tuột dốc, toàn những lời vô cùng khó nghe, thế nên Yến Uyển mới bước ra đấu một trận với đối phương vì thanh danh của tông môn.

Yến Uyển là kỳ Nguyên Anh, còn đối phương lại là kỳ Xuất Khiếu. Kết quả đan dược mà Yến Uyển luyện ra không chỉ có số lượng nhiều hơn mà chất lượng còn tốt hơn đối phương, tất nhiên sẽ gây chú ý với mọi người. Không ngờ chỉ chuyện như thế thôi mà gây ra một đống phiền phức tiếp theo.

Đoàn người bọn họ gặp nhiều mai phục, nào ngờ chỉ bất cẩn một chút thôi Yến Uyển đã bị đánh ngất mang đi. May mà trước khi họ đi trên người có mang pháp khí liên hệ, đuổi theo cả một đoạn đường, bấy giờ mới cứu được Yến Uyển.

"Đúng vậy, nếu sư muội không ra tay, e là sau này mấy người chúng ta cũng không còn mặt mũi nào gặp sư phụ và các trưởng lão nữa, có trách thì trách bọn ta không có bản lĩnh gì, không thể đưa muội đến nơi ấy thật an toàn." Một tu sĩ ủ rũ.

"Tam sư huynh đừng nói thế. Muội... muội không có ý này đâu." Yến Uyển không giỏi nói chuyện lắm, bấy giờ nghe sư huynh tự trách như thế, sốt ruột đến mức nước mắt cũng sắp rơi.

"Yến Uyển đạo hữu đừng như thế, các sư huynh của đạo hữu nói có lý." Tạ Chinh Hồng tiếp lời, "Chuyện này nếu đối phương đã sai trước, thì đạo hữu không cần quá để tâm." Tạ Chinh Hồng nói một cách nghiêm túc, thêm khí chất của y khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm, nghe vào cảm thấy rất đáng tin. Sắc mặt của Yến Uyển và các đạo hữu đã tốt hơn, Tạ Chinh Hồng trầm ngâm một lúc rồi nói, "Đúng dịp bần tăng cũng có ý muốn đến xem đại sự ở Phi Long thành, không biết các vị đạo hữu có bằng lòng đồng hành cùng bần tăng không?"

"Vô cùng hoan nghênh. Có Tạ đạo hữu ở đây, chúng tôi cũng yên tâm được phần nào. Thật hổ thẹn quá, các sư huynh đệ chúng tôi về mặt đấu pháp chỉ rất bình thường, e là dọc đường vẫn phải dựa vào đạo hữu." Hồ Khải Phong mừng rỡ đồng ý ngay.

"Vậy xin làm phiền tiền tối." Yến Uyển nhỏ giọng, "Tiểu nữ không có gì báo đáp, nếu đạo hữu cần đan dược gì, tiểu nữ sẽ cố hết sức luyện chế, lúc đó mong đạo hữu đừng từ chối. Có điều tài nghệ tiểu nữ có hạn, mong tiền bối thông cảm."

"Vậythì đa tạ." Tạ Chinh Hồng cười nói, "Đúng lúc bần tăng cũng muốn thử một vàiđan dược."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net