Chương 1: Tu Chân Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cái lạnh buốt thấu xương thấm vào người. Nhiệt, một luồng nhiệt lan tỏa từ trái tim ra toàn bộ cơ thể. Thân thể nặng nề, vừa lạnh vừa nóng. Thiên Hề cảm thấy thân mình như đang ở hai tầng trời băng và lửa, trong huyết quản như có một luồng hơi nóng và lạnh lẽo, chúng đánh nhau, dày vò đến bất động, rất khó chịu, ý thức trong não y cũng dần dần rõ ràng hơn.

Y mở mắt ra, những gì y thấy là các đỉnh đá trắng, xung quanh là sương mù quanh quẩn, không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nhưng đại khái, đây hẳn là một cái sơn động.

Thiên Hề đưa tay ra sờ vào chỗ y đang nằm, thấy lạnh cả người, chật vật đứng dậy, lúc đó y mới nhận ra cơ thể mình đang rất yếu. Khi nhìn xuống, y phát hiện mình thực sự đang nằm trên băng.

Mái tóc dài xõa ra sau đầu hơi rủ xuống trước mặt, Thiên Hề sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra đáng lẽ phải là một mái tóc ngắn gọn gàng, nhưng không ngờ lại biến thành một mái tóc dài màu đen. Ngay cả bộ quần áo bình thường màu trắng mà y mặc khi ra ngoài sáng nay cũng biến thành một bộ bạch y.

Cánh cổng đá phía xa dường như bị người mở ra, trong hang động vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó có một người bước vào.

Thiên Hề ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đó, đó là một thanh niên, nhìn khoảng hai lăm, hai sáu tuổi. Người này trông rất tuấn tú, mặc một bộ lam bạch y, nhìn kiểu dáng cũng giống như trang phục của mấy bộ phim truyền hình tiên hiệp.

Khi người đó nhìn thấy y, niềm vui trong mắt không thể che dấu. Nhưng hắn vẫn kính cẩn đứng sang một bên, cúi đầu trước y, hỏi:

"Phượng Hề Tiên Quân, ngài tỉnh? Cảm giác thế nào?"

Phượng Hề Tiên Quân...?

Y chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng ở đây chỉ có hai người bọn họ, tức là hắn ta đang gọi mình. Thiên Hề dù chưa đoán được chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn gật đầu, môi mỏng khẽ mở:

"Trong lồng ngực khô nóng."

Nghe y nói, ánh mắt người kia có chút lo lắng.

" Phất Trần Tiên Quân phải mất đi linh lực ba ngày ba đêm mới tạm thời áp chế được cổ trên người Tiên Quân. Tiên Quân vừa mới tỉnh lại, tốt hơn hết là đừng vội cử động. Chờ ta truyền âm cho Phất Trần Tiên Quân tới, để ngài ấy xem xem".

Thiên Hề toàn thân vô lực, không thể quan tâm đến những thứ khác. Chỉ đành quay lại trên giường băng nằm, nhìn vào cửa hang động một cách trầm ngâm.

Y thấy người kia vẽ một cái bùa trong không khí, thầm lẩm bẩm vài từ, lại nhỏ giọng niệm một đoạn chú ngữ, xua tay rồi lại lần nữa ngảng đầu nhìn về phía y.

"Tiên Quân đừng vội, thỉnh chờ một lát, Phất Trần Tiên Quân sẽ tới ngay sau khi nhận được tryền âm phù của ta."

Thiên Hề nằm trên giường băng, vô lực gật đầu.

Trong đầu nghĩ đến những chuyện đã diễn ra trong ngày hôm nay từng chút một, y đi làm từ sáng sớm, sau đó làm thêm ở trường sau khi tan học, rồi trời mưa to, y cầm ô đi vào trong mưa, sau đó bị một chiếc ô tô tông phải. Khi tỉnh dậy liền đã ở đây.

Nhưng khi y còn chưa kịp hồi phục ý thức từ trong hồi ức thì đã có người xông vào. Còn chưa thấy người tới đã nghe thấy tiếng rồi.

"Sư đệ, sư đệ, đệ sao rồi?"

Thiên Hề ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa hang.

Một người mặc hắc y đột nhiên xuất hiện ở cửa hang, người này lớn lên vô cùng soái khí, nhưng lại là một khuôn mặt xa lạ.

Người đó gộp ba bước làm hai mà đi đến chỗ y, vươn bàn tay ra xem xét gương mặt y, sau đó nhíu mày lại.

"Đã bị áp chế xuống rồi, sao vẫn còn nóng như vậy? Cổ này lợi hại như vậy, làm sao đệ lại trúng loại cổ này?"

Thiên Hề không thích sự đụng chạm của người khác, hơi thu người lại. Biết đối phương đang nói đến nhiệt độ cơ thể của chính mình, nhưng y hiện tại còn không biết tình huống là như thế nào, làm sao có thể biết chính mình vì sao bị trúng cổ được? Chỉ đành lắc lắc đầu.

Thiếu niên kia móc ra một chiếc lọ nhỏ lấy ra một viên thuốc nhỏ từ trong lọ rồi đưa đến bên mới anh.

"Nhưng đừng lo lắng, ta có Hàn Ngưng Đan luyện hóa từ hàn tằm ngàn năm . Thuốc này có thể tạm thời áp chế tính nóng trong người ngươi. Ngươi nuốt xuống đi."

Thiên Hề thật sự là không muốn tiếp tục chịu đau, không nghĩ ngợi gì nhiều liên nuốt nó xuống. Sau khoảng 15 phút, y cảm thấy nóng bỏng từ trong tim mình từ từ rút đi, cơ thể dần dần trở lại bình thường, không còn mệt mỏi nữa.

"Thế nào? Khá hơn chưa?"

Nam tử ngồi ở mép giường, hai tay chống lên giường, đôi mắt mở to nhìn y, có vẻ có chút căng thẳng.

Thiên Hề chậm rãi gật đầu, cơ thể xác thực đã khá hơn nhiều.Thiếu niên thấy y gật đầu mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Đem lọ dược trong tay nhét vào tay y.

"Không có việc gì là tốt rồi, sau này nếu lại phát tác thì ăn một viên. Nếu đã khá hơn, vậy ngươi liền xuất quan đi! Ngươi đã tự nhốt bản thân ở đây rất lâu rồi đó, việc trong môn phái đã chồng chất một đống rồi, có mấy thứ ta xem không hiểu, nên ngươi đến xử lý đi!"

Thiếu niên không chờ y trả lời liền rời đi.Thiên Hề do dự một lát liền đi theo hắn, người mặc lam bạch sắc y phục tất cung tất kính đi theo sau bon họ.

Thiên Hề đi theo thiếu niên kia ra khỏi sơn động mới phát hiện họ đang đứng ở trong một sơn cốc, vào thời điểm này, trong sơn cốc đều là tuyết rơi. Sơn cốc này ngoại trừ sơn động mà bọn họ mới vừa ra khỏi liên không có nơi có thể che gió tuyết. Tất cả đều trắng xóa tựa như không có điểm cuối.

Dù thân ở trong gió tuyết nhưng Thiên Hề lại không cảm thấy lạnh một chút nào, điều này khiến y cảm thấy thật thân kì.

Thiếu niên đi ở đằng trước dẫn đường thường quay đầu nhìn Thiên Hề hai người họ, miệng cũng không ngừng nói:

"Sư đệ, người không biết mấy hôm ngươi hôn mê ta một người có bao nhiêu cực khổ, chưởng môn thấy ngươi vẫn luôn không tỉnh liền đem toàn bộ sự việc của Hề Thần Các các ngươi cho ta xử lý. Haizz, ngươi nói xem, ta thân là một Tán Tiên, sao có thể làm mấy việc đó dễ dàng được?"Thiên Hề yên lặng nghe hắn nói, không hé răng nửa lời. Thế nhưng thiếu niên đi phía sau nghe được liền nhịn không được mà nở nụ cười:

"Phất Trần Tiên Quân đúng là rời Phượng Hề Tiên Quân một ngày cũng không nổi."

Thiếu niên đi trước nghe thấy liền bĩu môi, có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không phủ nhận."Trước kia sư tôn đều khen sư đệ làm người cẩn thận, ta làm sao so được."Thiên Hề một bên nghe bọn họ nói chuyện, một bên thì kết hợp tin tức nghe được ở trong lòng, rồi đưa ra kết luận: Y chính là đã xuyên qua, nghe xưng hô với trang phục, nơi đây hẳn là tu chân giới. Thiếu niên phía trước là Phất Trần Tiên Quân, còn thanh niên đi phía sau đại khái là một môn đệ. Còn y sở dĩ phải ở trong sơn cốc này là vì trúng cổ. Nguyên nhân trúng cổ không rõ, tên của hai người kia cũng không rõ, đến cả tên của khối thân thể này cũng là không rõ. Hiện tại điều duy nhất có thể xác nhận là: Y là Phượng Hề Tiên Quân, thiếu niên phía trước là Phất Trần Tiên Quân, hai người bọn là là sư huynh đệ.

Có lẽ là do suy nghĩ quá chăm chú, y không phát hiện ra thiếu niên phía trước dừng lại lúc nào. Y cứ như vậy tiến lên, không chút dấu hiệu đụng phải người phía trước. Tựa hồ Phất Trần Tiên Quân cũng không dự đoán được y sẽ đụng vào người mình, liền lảo đảo một cái, suýt chút nữa liền té ngã.

Sau khi đứng vững, Phất Trần Tiên Quân mới quay đầu nhìn y, ánh mắt có chút nghi hoặc.

"Sư đệ, ngươi làm sao vậy? Sau khi tỉnh lại ngươi một lời cũng không nói, thân thể có phải hay không còn chỗ nào không thoải mái."

Thiên Hề lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn, thân thể cũng không có gì là không thoải mái, nhưng trong lòng nghi hoặc lại không ít, tuy vậy y không dám hỏi trực tiếp, đành lắc lắc đầu.

"Không có gì, chỉ là còn choáng váng một chút."

"Vậy đợi lát nữa về tới Hề Thần Các ngươi nghĩ ngơi trước đi. Công vụ đợi thân thể ngươi tốt lên rồi hẳn xử lý"

Thiên Hề gật gật đầu, nhìn xung quanh một lát mới phát hiện ra bọn họ đã di ra khỏi sơn cốc trắng xóa kia rồi. Phía trước là một cái vực thẳm, sâu không thấy đáy, chỉ có duy nhất một lối đi là một cái câu gỗ, hai bên dùng dây thừng bện thành. Ba người không nói gì. Thiên Hà cùng với thiếu niên bước lên cầu gỗ, cầu gỗ thoạt nhìn không quá vững chắc nhưng khi dẫm lên lại rất chắc chắn.

Ba người đi qua cầu gỗ, không khí hai đầu cầu khác nhau rất lớn, bên này có đủ loại kỳ hoa dị thảo sinh trưởng. Tất cả y đều chưa từng thấy qua. Y một bên đi theo Phất Trần Tiên Quân, một bên quan sát đường đi xung quanh, đem chúng ghi tạc vào trong đầu.

Họ đi một hồi rồi dừng lại ở một chỗ cạnh vực thảm. Thiên Hề nhìn xung quanh một chút, nhưng vẫn không tìm được đồ vật như cầu đường gì đó, vì thế liền khó hiểu nhìn Phất Trần Tiên Quân.

Phất Trần Tiên Quân cũng quay đầu nhìn y, hai người ánh mắt đối diện, Thiên Hề bất động thanh sắc dời ánh mắt đi trước.

"Sư đệ thân thể mới khôi phục, có thể ngự kiếm không"

Cái này....... tất nhiên là không thể rồi, Thiên Hề nhíu mày lúc đầu.

Phát Trần Tiên Quân cười cười.

"Không sao, ta mang ngươi bay."

Nói xong liền rút bội kiểm của mình ra, duỗi tay đem y nằm lại rồi nhảy lên kiếm. Hắn mặc kệ việc y còn chưa đứng vững liền hướng phía đối diện bay đi. Thiên Hề nhìn thoáng xuống phía dưới, tâm liền nhảy lên cổ họng nhưng lại không nói gì, chỉ nắm chặt hai tay.

Phất Trần Tiên Quân nhảy xuống kiếm, rồi thấy Thiên Hề vẫn còn đứng trên kiếm, nhíu mày:

"Sư đệ, nhảy xuống đi! Ta đỡ ngươi!"

Lúc đó, trong đầu Thiên Hề tựa như từng có một đoạn kí ức hiện lên, đó là một thiếu niên nho nhỏ hướng một thiếu niên khác nói: "Sư đệ, nhảy xuống đi! Ta đỡ ngươi!"

Thiên Hề cảm thấy đầu thật đau, trong đầu không ngừng có những đoạn kí ức ngắn khác hiện lên. Những kí ức đó đều không phải của y, mà là của nguyên chủ, y chỉ là chiếm lấy thân thể của nguyên chủ thôi, nhưng những kí ức này lại được ghi nhớ ở sâu trong não hải.

Những cái kí ức đó dường như đều cùng thiếu niên trước mắt này có quan hệ, bọn họ cùng nhau cười, cùng nhau đùa nghịch, tất cả kí ức, đều có hắn.

Phất Trần Tiên Quân thấy Thiên Hề có vẻ rất thống khổ liền không nghĩ nhiều, đem người bế lên, ngự kiếm hướng Hề Thần Các tới.

Khi tỉnh lại, Thiên Hề phát hiện trên mặt mình đầy nước mắt, nhìn về phía mép giường, Phất Trần Tiên Quân đang ghé vào mép giường, khóe miệng còn đang cười. Y không dám loạn động, sợ quấy nhiễu người đang trong mộng.

Trong đầu vẫn luôn có những hình ảnh đã thấy trong mộng, đó đều là những kí ức của nguyên chủ, cùng với đó là tình cảm ở sâu trong tim của nguyên chủ.

Nhưng đó không phải là điều y quan tâm, điều mà y phải làm là phải làm thế nào mới có thể sống sót ở một cái thế giới như này.

Thiên Hề thử dùng linh lực trong thân, khiến nó du tẩu khắp thân thể, phát hiện mình có thể điều khiển một cách tự nhiên liền vui vẻ trong lòng.

Phất Trần Tiên Quân bị hành động của y làm tỉnh giấc:

"Sư đệ, người không có việc gì chứ?"

Thiên Hề lắc đầu.

"Khiến sư huynh nhọc lòng, ta đã tốt hơn rồi. Sư huynh cũng vì ta mà lâu chưa nghỉ ngơi tốt, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi!"

Thiên Hề không hiểu lầm, vì sao mà bọn họ đều là nam nhân mà lại sinh ra tình cảm không nên có như vậy. Chỉ là nguyên chủ đã không còn, y có thể kế thừa thân thể của nguyên chủ nhưng không thể kế thừa tình cảm đó được.

Vì vậy, đối với Phất Trần Tiên Quân, y chỉ có thể xa cách mà cung kính thôi.

Phất Trần Tiên Quân không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút liền xoay người rời đi, chỉ là bóng lưng kia tựa hồ có chút cô đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net