Chương 26: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Trở về

- Tiêu tiên nhân, đây là nước ấm rửa chân của ngài.
Tiêu Vân đưa tay nhận chậu đồng chứa nước, ánh mắt ra hiệu để nữ hầu kia ra khỏi phòng.
Sau đại yến tiệc, Tống phu nhân vậy mà mời Tiêu Vân và Tiêu Thừa ở lại Mặc gia, lời mời nhã ý nếu thường lệ Tiêu Vân sẽ từ chối, nhưng trong tình hình hai ngày đếm ngược này khiến hắn không thể không cười " tao nhã" đáp ứng.
Đến Tiêu Thừa còn kinh ngạc về sự thất thường của đệ đệ.
Trò chơi của ma tôn, cứ như vậy thành đại kịch huyên náo khắp Mặc Liên thành, thậm chí kinh động nhiều môn phái.
Tiêu Vân nhờ thể hiện tài năng sáng tạo bùa chú dường như nhất chiến thành danh, mà có lẽ danh của hắn cũng vang sẵn rồi.
Hẳn là bấy giờ nội bộ Mặc gia đang căng cái não suy đoán xem hành động đột ngột đến đột ngột đi này có hàm ý gì? Trò chơi kì quái với Ma linh cầu kia nghĩa là sao?
Còn Tiêu Vân đang yên lặng rửa chân.
Mặt trăng đã nhô cao, người dưới phố qua lại nườm nượp, nghe đâu có hội thả hà đăng.
Đáng tiếc kết giới Mặc gia quá mức kín kẽ khiến bao nhiêu âm thanh sinh động ấy không thể nào lọt vào, đem tòa dinh phủ rộng rãi trở nên tịch mịch lạ thường .
Cảnh đẹp thì có bao nhiêu lâu, đâu ai ngờ được chỉ vài ngày sau Mặc Liên thành ngâph trong bể máu.
Tiêu Vân càng suy nghĩ càng cảm thấy không yên lòng.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Tiêu Vân phóng ánh nhìn sát khí về phía cửa, bình tĩnh đứng dậy đi tới .
- Mặc công tử?
Mặc Đường Nghiên bộ dạng tuấn tú hơn người cứng ngắc trước cửa ậm ừ gật đầu.
Tiêu Vân cảm thấy vị công tử có danh lãnh khốc này thật kì lạ, nhưng vẫn tiếp lời:
- Có chuyện gì không?
- Ngoài phố.
Tiêu Vân nghiêng đầu.
- Có hội.
-.... .
- Đi với ta.
Tiêu Vân : ... Công tử muốn mời ta đi dạo phố sao?
Mặc Đường Nghiên gật đầu.
- Nếu ngươi muốn nghỉ ngơi bây giờ thì không-
- Được chứ, ta đi. Đi thôi.
Mặc Đường Nghiên chưa kịp nói hết câu đã bị Tiêu Vân chặn đứng.
Vậy là trong cái sự thần không biết quỷ không hay của Mặc gia, hai người được gọi là tuyệt thế thiên tài đã lẻn ra ngoài.
Tiêu Vân bị kinh ngạc bởi cảnh tượng trên đường, mọi cung đường ngõ hẻm đều được thắp sáng bởi lửa đốt.
Người người mọi trang phục, địa vị nườm nượp vui vẻ giao thoa.
Nghe nói ở trung tâm thành người dân còn tổ chức nhảy múa.
- Khi ta gặp công tử là lúc công tử nhập thành. Chẳng hay trước đó là có đi đâu sao? - Tiêu Vân nhỏ giọng thăm dò.
- Ở khu vực phía Tây có một ít sản nghiệp của Mặc gia, thời gian gần đây xảy ra rất nhiều sự vụ.
Tiêu Vân cau mày: Phía Tây không phải là gần lãnh thổ Yêu tộc sao?
- Vậy công tử có gặp chuyện gì kì lạ không?
Mặc Đường Nghiên trầm ngâm, không định hình rõ phạm vi câu hỏi của Tiêu Vân, không biết trả lời như thế nào.
Tiêu Vân rất muốn bây giờ sử dụng bùa chú của mình để kiểm tra sợi dây yêu khí mỏng manh kia, đáng tiếc chỉ sợ Mặc Đường Nghiên phát hiện.
Sao lại túng quẫn thế này?
Hai người cứ vậy sóng vai đi gần nửa con phố trong trạng thái cả hai nhân vật chính đều ở chế độ cao lãnh cấm tới gần.
Đúng lúc này Tiêu Vân trông thấy người đẩy xe bán đồ ăn vặt bên kia đường.
Trên xe treo rất nhiều đồ ngọt: Bánh táo, mè vừng, kẹo nếp,...
Trong khi những vị trưởng lão thường răn đe đồ đệ mình phải rũ bỏ tạp niệm, cắt đứt hồng trần, thì từ khi còn nhỏ sư tôn đã thường xuyên dẫn hắn xuống núi vui chơi, thăm thú mọi điều thú vị của phàm nhân lẫn người tu tiên.
Đặc biệt sư tôn là người thích ăn những món bánh kẹo ấy.
Năm đó hắn mới mười hai, mười ba, sư tôn còn cho rằng hắn là hài tử, chắc chắn thích mấy đồ như vậy, liền mua cho hắn rất nhiều.
Tiêu Vân đành phải nhẫn nhịn ăn, cứ vậy nhiều lần, khẩu vị của hắn cũng được vị sư tôn ngốc kia mài giũa.
Giờ nhìn thấy xe đẩy đồ ăn quen thuộc, bỗng có chút .... ừm, nuốt nước bọt.
Mặc Đường Nghiên nhận ra Tiêu Vân đã thả sự chú ý về phía bên kia đường, liền đưa mắt nhìn theo.
- Muốn ăn sao? Để ta đi mua.
- Ơ khoan?! Kh- Tiêu Vân bối rối muốn phủ nhận nhưng vị công tử kì quái kia đã lẩn vào dòng người băng qua bờ kia đường: - Cái tên này bị gì vậy chứ?!
truyện

Chính thời khắc này, từ phía sau, một thanh âm ma mị vang bên tai Tiêu Vân:
- Ta có thể hay không mời Tiêu công tử đi cùng một chuyến?
Đồng từ Tiêu Vân mở to: Từ khi nào có người xuất hiện phía sau hắn mà hắn không nhận ra?!
Bạch y thiếu niên còn chưa kịp quay người lại xem mặt mũi người kia như thế nào đã bị một bàn tay lãnh mát đặt lên vai, sau đó…
---
Mặc Liên Thanh có dòng sông Thanh Thường vô cùng nổi tiếng nhờ dòng nước trong veo lẫn độ chạy nhẹ nhàng, bởi thế vào những đêm hội như vậy việc thả hà đăng là một thú vui tao nhã.
Ngoài những đóa hà đăng lấp lánh trôi trên sông như ngàn ánh sao trời, còn có những còn thuyền lớn của những gã phú hào muốn thưởng ngoạn mỹ cảnh đêm trăng.
Một con thuyền bắt mắt và gây sự chú ý nhất bởi sự xa hoa của nó đang chầm chậm di chuyển.
Trong buồng thuyền, Tiêu Vân mặt lạnh nhìn người đã mang mình tới đây.
- Ta không biết là tôn chủ lại có hứng thú với thanh thiếu niên như ta đấy.
Thẩm Thanh Thừa cười xòa:
- Nào có nào có, bản tôn thực sự chỉ muốn trò chuyện một chút với Tiêu công tử.
- Trò chuyện? –Ánh mắt Tiêu Vân đảo một vòng, mi dài thanh tú chớp chớp: - Về chuyện gì? Ta không biết một kẻ đứng đầu ma đạo và người trong chính đạo lại có chuyện đề bàn đấy.
- Chính hay ma cũng chỉ là ở tâm con người thôi. Đám người tự xưng là chính đạo có khi lòng dạ còn ô nhiễm hơn ma tu ấy chứ. – Thẩm Thanh Thừa điềm nhiên.
- … - Tiêu Vân đưa ngon tay mảnh khảnh vân vê tách trà, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Thẩm Thanh Thừa còn tưởng đã dọa sợ thiếu niên chính đạo đang ý chí ngời về cuộc đời vì nghĩa quên thân của mình, tính mở miệng trấn an thì đã nghe:
- Đúng, chính hay ma cũng chỉ ở tâm con người, không quan trọng chính là cái tốt, hay ma là cái tốt, cái cơ bản mà một ma tôn cần biết đó là chính là ma và đạo là hai phe đối lập nhau, quan trọng bên nào tốt xấu làm gì, tốt hay xấu thì cũng không ảnh hưởng tới việc cả hai đều ở các phía chí tuyến khác nhau. Ma tôn không cần phải dạy dỗ ta việc đời, bởi chính ta nghĩ, chính đạo cũng chỉ là một mỹ danh từ để dùng thôi!
Thẩm Thanh Thừa há hốc trong lòng, đứng hình vài giây mới nói bằng giọng cao vút:
- Tên họ Sở kia, đồ đệ của ngươi thật là dạng không vừa!!!!
Tiêu Vân chấn kinh, ngay lúc này từ sau tấm bình phòng, vị hắc y hộ pháp của Thẩm Thanh Thừa ban ngày xuất hiện, nhưng lần này không còn che mặt nữa, mà để lộ gương mắt sáng tựa trăng của Sở Nguyệt Hiên.
- Bản chân nhân đã nói ngươi rồi, muốn bắt nạt đồ đệ của ta? Không có cửa!
Tiêu Vân đứng dậy, nhìn chằm chằm một Sở Nguyệt Hiên trong hắc y phục lạ lẫm, nhất thời không biết nói gì.
Hắn còn tưởng phải đợi một thời gian nữa sư tôn mới trở về, đột ngột như vậy, thật sự là quá sức với tim gan hắn rồi.
Sở Nguyệt Hiên mỉm cười dịu dàng nhin Tiêu Vân, chân bước tới cạnh đồ đệ.
- Giới thiệu cho A Vân, đây là Thẩm Thanh Thừa, bằng hữu thối của ta.
- Ai là bằng hữu thối của người tên cẩu tạp chủng này!
- Vừa ngươi lắm, cái tên ma tu không biết trời cao đất rộng này!
Tiêu Vân chen ngang vào cuộc trò chuyện có dấu hiện nổi bão của hai “ ông lớn” này:
- Sư tôn sao lại đến đây, không phải người tới biên giới đại lục điều tra chuyện gì sao?
Sở Nguyệt Hiên nghiêng đầu nhìn Tiêu Vân:
- Sao? Không chào đón vi sư ư? Ta phi! Vi sư không trở lại sao phát hiện có một tiểu oắt tử dám la liếm đồ đệ của mình!
Tiêu Vân: ???
- Là tên họ Mặc kia chứ ai, cả một buổi yến tiệc cứ dính sát lấy ngươi như hồ dán, còn ra thể thống gì?!
- … Đây là chuyện sư tôn đang điều tra sao?
- À, không phải.
Thẩm Thanh Thừa liếc mắt:
- Có gì thì ngồi xuống mà nói, ta thấy hai ngươi đứng mà sốt cả ruột.
Vậy là cả hai ngồi xuống, Tiêu Vân lấy ấm trà thượng hảo của Thẩm Thanh Thừa chắt một chén to, đặt “ cạch” một cái xuống bàn cho Sở Nguyệt Hiên như đang dằn mặt chuyện gì đó.
Không khí như chìm xuống âm độ.
Sở Nguyệt Hiên bối rối:
- Được rồi, là vi sư không tốt, trở về phải báo ngay với ngươi ( Sở thê nô – online). Nhưng thật sự là ta vẫn còn đang điều tra.
Ánh mắt Tiêu Vân thăm dò:
- Nghĩa là việc của sư tôn, có liên quan tới Mặc Liên thành này.
Sở Nguyệt Hiên gật đầu.

Lời tác giả: Thật sự là t muốn trình bày về việc máy tính cây bị hỏng, làm gần 5 chương của t bay theo gió, trái tim t tổn thương trầm trọng, mà hiện tại vẫn chưa mua máy tính mới, nên sau nhiều ngày dưỡng thương, t phải lết lên điện thoại gõ từng phím một phát mệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net