Chương 11: chân tình kề cận chính là năm tháng tốt đẹp nhất(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc lâm càng về đêm càng lãnh, Tưởng Mộng nhóm lửa, lấy trái cây rừng hái được trên đường đi gọt cho tiểu điện hạ ăn. Tiểu thị vệ phát hiện thời gian gần đây tiểu điện hạ của hắn càng lúc càng biết thương xuân bi thu, yêu thương chúng sinh. Tiểu thị vệ bắt được thỏ rừng định nướng cho hắn ăn, hắn nhìn thấy thỏ liều mạng giãy dụa, không những không cảm kích, còn nói thỏ con không trở về chắc chắn thỏ mẫu thỏ phụ thật đau lòng. Xuống suối bắt cá, hắn liền nói, đàn cá đang bơi vui vẻ liền bị giết ăn, trong lòng không nỡ.

"..." Tưởng Mộng nghĩ hay ngài hít gió tây bắc mà sống cho lành.

Rốt cuộc Tưởng Mộng phải chuyển sang hái trái cây hầu tiểu chủ tử nhà mình dùng bữa. Sau đó, gã đi gom lá trúc sạch sẽ lót mặt đất thành giường cho tiểu tổ tông.

Tiểu Quân Ngô nằm xuống hỏi "giường ngươi đâu?"

"Không đủ lá, thuộc hạ dựa gốc cây ngủ là được."

"Vậy ngươi đến ngủ với ta" thấy tiểu thị vệ định từ chối, hắn nói thêm "ta lạnh"

"..." Tưởng Mộng quá hiểu điện hạ nhà mình cố chấp đến mức nào, nếu hắn không nghe theo, thái tử điện hạ sẽ không nằm nữa, nhất định sẽ cùng hắn đồng cam cộng khổ. Vậy nên, tiểu thị vệ đành ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn.

Tiểu Quân Ngô kéo ngoại bào rộng rãi đắp lên cả hai, êm ấm mà nhập miên. Tưởng Mộng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của thái tử thiếu niên, hít vào hương vị trong lành của đối phương, trong lòng nhộn nhạo khó tả.

Sau một hồi xoắn xuýt, Tưởng Mộng thấy cứ vậy không biết khi nào mới xong. Hắn liều mạng niệm thanh tĩnh kinh cùng đạo đức kinh một lúc mới ngủ được.
______________

Tiểu thái tử bị lạnh đến cóng người mà tỉnh giấc. Hắn mở mắt ra, không có Tưởng Mộng bên cạnh, cũng không có giường lá mà tiểu thị vệ lót cho, xung quanh là hai vách đá lởn chởn cao vạn trượng cùng bên trên là thiên không tối tăm chỉ có những điểm sáng nhỏ miễn cưỡng soi đường cho hắn. Tiểu Quân Ngô nhìn bầu trời qua hai vách núi, nhận ra một vì sao đặc biệt sáng rực như muốn lấn át hào quang của các tinh tú khác, vốn xuất hiện vào ngày hắn sinh ra - Huỳnh Hoặc thủ tâm.

Đây là nơi nào?

Tưởng Mộng đâu? Hắn không gặp nguy hiểm chứ?

Tiểu Quân Ngô cẩn trọng nhìn xung quanh, mong tự giải đáp được thắc mắc trong lòng nhưng nơi này thật sự xa lạ, chưa từng đi qua bao giờ.

"Tưởng Mộng, ngươi ở nơi nào?"

Ngoại trừ tiếng vọng của bản thân, hắn chẳng nghe ai đáp lại. Biết đứng lâu cũng chẳng được gì, hắn đành theo trực giác mà bước đi. Càng đi, vách núi trên đầu càng cao hơn, hắn liền đi theo hướng ngược lại, mong có thể từ từ đi lên. Cứ bước đi như vậy, được một lúc, vách núi không cao hơn nhưng cũng không thấp hơn. Vậy mà lại lâm vào ngõ cụt. Tiểu thái tử muốn bay lên nhưng phát hiện ra bản thân không cảm nhận được linh lực nữa.

Không xong rồi. Hắn cảm thấy lạnh toát sống lưng.

Không linh lực. Không lương khô. Không nước uống. Không có cả người bên cạnh. Chỉ có một thân một mình không biết bị phong bế bao lâu tại chốn vừa hẻo lánh vừa lạ lẫm.

Lần đầu tiên từ lúc sinh ra, Quân Ngô sợ hãi. Cảm giác này như một thứ quái vật đáng sợ vô sắc vô hình vô thanh rình rập xung quanh, chỉ cần sơ hở một chút, nó sẽ nhào ra, hung hăng cắn xé con mồi tươi ngon là hắn đây.

Không thể được, hắn không được sợ, phải bình tĩnh tìm cách trở về. Hắn còn phải hiếu kính phụ hoàng mẫu hậu, còn phải kề vai sát cánh với bằng hữu, còn phải bảo hộ bình an cùng hạnh phúc ấm no của thần dân, còn phải ngắm nhìn giang sơn vạn dặm mỹ lệ muôn vẻ.

Hắn không thể chết ở đây được. Tuyệt đối không.

Tiểu Quân Ngô vực dậy tinh thần, đi về hướng khác, nhất định phải có đường ra.

Cứ đi mãi không biết bao lâu, bầu trời trên đầu chỉ còn như một sợi chỉ đen dài không thể với tới. Hắn gặp được một luồng sáng.

Là ánh lửa sao? Nơi này có người sao? Tiểu Quân Ngô đầy hy vọng chạy về phía trước, nhìn thấy càng sáng hơn.

Thất vọng thay, đó không phải ngọn lửa hy vọng của con người, mà là dòng dung nham đỏ rực chắn ngang.

Quý Ngô cảm thấy còn may chán, màu lửa đỏ là nhiệt độ thấp nhất rồi. Chưa phải màu trắng hay xanh lam đâu. Dù vậy cũng là lo thừa, da thịt phàm phu tục tử không chịu nổi, dù là nhiệt độ lửa khả quan nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net