Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù tất cả đều đang trong lớp trực tuyến nhưng chẳng mấy ai nghiêm túc nghe giảng, tôi và bạn cùng phòng cũng đang nhiều chuyện với nhau.

Cô ấy hỏi tôi khi nào thì cưới Tống Hiểu Minh."Sẽ sớm thôi."

Tôi nói: "Chắc sau khi học kỳ kết thúc tớ sẽ đi đăng ký kết hôn."

Tôi cùng Tống Hiểu Minh bắt đầu hẹn hò từ năm nhất đại học, tính từ năm hai đại học thì đến nay cũng đã sáu năm. Ba mẹ hai bên đều đã gặp nhau, ba mẹ tôi thì có hơi chê hoàn cảnh gia đình của Tống Hiểu Minh.

Nhà anh ấy ở một thị trấn nhỏ phía nam, mẹ anh thất nghiệp, ba thì chỉ làm những công việc lặt vặt. Nhưng bản thân Tống Hiểu Minh rất xuất sắc, chưa nói đến việc học giỏi, anh ấy còn là một người rất ưa nhìn, hơn nữa anh ấy đã nắm chặt tay tôi trước mặt ba mẹ tôi và hứa sẽ đối xử với tôi thật tốt suốt quãng đời còn lại. Anh hùng không hỏi xuất thân, ba tôi cuối cùng cũng quyết định đồng ý gả con gái. Tiền nhà, trang trí, xe cộ, đám cưới đều do gia đình tôi chi trả.

Chỉ cần tôi và Tống Hiểu Minh mãi mãi hạnh phúc bên nhau là được. "Hết học kỳ đi đăng ký kết hôn? Vậy tớ sẽ chờ được làm mẹ đỡ đầu của con cậu."

Tôi và bạn cùng phòng đang vui vẻ buôn dưa lê, đột nhiên cô ấy chỉ vào loa điện thoại của tôi: "Tống Hiểu Minh hình như vẫn chưa tắt micro, nhắc cậu ấy đi kìa."

Tôi vội chạy đến chỗ chiếc laptop. Quả nhiên, tiếng ngân nga của Tống Hiểu Minh xen lẫn tiếng giảng bài của trợ giảng, hình như còn có tiếng nước chảy.

Trợ giảng: "...Tống Hiểu Minh, cậu có tắt micro ngay đi không?" Tống Hiểu Minh không đáp, có lẽ do để điện thoại ở xa, lại mở volume nhỏ quá nên anh ấy không nghe. Tôi cầm điện thoại lên định gọi cho anh ấy. Không bắt máy.

Tôi đang định bấm gọi lần hai thì đột nhiên một giọng nói của ai đó vang lên. Tay tôi chợt cứng đờ, bên cạnh tôi, sắc mặt bạn cùng phòng cũng thay đổi. Giọng của trợ giảng cũng ngừng lại. Cả lớp lặng ngắt như tờ, nhưng điện thoại của bạn tôi lại rung lên. Một vài bạn học thân với nhau trong lớp này đã lập một group.

"Vãi, chuyện gì đang diễn ra vậy."

"Tống Hiểu Minh đang giữa ban ngày ban mặt mà năng lượng dồi dào thế."

"Chơi lớn vậy à."

"Các cậu biết gì không, đôi trẻ đó sắp cưới í."

Ngay lập tức có người hỏi bạn cùng phòng của tôi. 

"Lâm Yên là bạn cùng phòng của cậu phải không? Sao cậu không nhắc cô ấy."

"Nhục mặt trước mọi người rồi, hầu hết những người từng bị như vậy đều chịu không nổi"

Những tin nhắn từ tai người này truyền sang tai người khác, các sinh viên không ngừng được thêm vào, chỉ trong vài phút số thành viên trong nhóm đã tăng lên hơn trăm người.

Cô bạn cùng phòng ngơ ngác nhìn tôi ngồi cạnh không kịp nói lời nào."Đợi đã, hình như..."

"Không phải Lâm Yên sao???"

"Chuyện gì vậy??" Âm thanh hoan ái kết thúc. Một giọng nữ ngọt ngào vang lên: "Thế nào, em hay đàn chị Lâm tuyệt hơn?"

Tống Tiểu Minh liền đáp bằng giọng trầm đục: "Đương nhiên là em."

Trong nhóm đột nhiên yên tĩnh bất thường. Tất cả mọi người đều không ngờ tới chuyện động trời này, đều nín thở trong giây lát để lắng nghe. 

Cô trợ giảng hơn chúng tôi hai tuổi, là thực tập sinh do giáo sư đào tạo, cô ấy có quyền kết thúc cuộc họp ngay lúc này nhưng lại không làm. Tôi đoán chắc cô ấy có chút ngớ ngẩn.  Tay chân lạnh ngắt, đầu óc quay cuồng. Tôi đã nhận ra giọng nói của cô gái đó.

Cô ta là đàn em thân nhất của tôi, Mạc Nhu Nhu. Lúc này, cô ta mới nũng nịu: "Rõ ràng là anh thích em hơn, vậy mà vẫn ở bên cô ta."

Tống Hiểu Minh cười đáp lại: "Vậy thì sao? Em có giúp anh tìm được một công việc tốt, hay thanh toán toàn bộ chi tiêu của anh không?"

 

Nữ sinh đó hiển nhiên không để bụng, còn về cười nói:

"Không thành vấn đề, dù sao anh kết hôn rồi chúng ta vẫn có thể tiếp tục thế này, em cũng không thấy phiền."

"Nhưng anh cẩn thận đó, đừng để bị phát hiện." 

Mạc Nhu Nhu nói, "Em không muốn bất hòa với chị Lâm, chị ấy đối xử với em rất tốt, lúc em khóc và nói rằng em chưa bao giờ được dùng túi hàng hiệu, chị ấy đã hứa sinh nhật sẽ tặng cho em một chiếc."

Tống Hiểu Minh nhẹ giọng nói: "Loại thủ đoạn này hiếm thấy đấy."

"Cho nên Hiểu Minh ca ca có phúc đó! Anh nắm chắc cơ hội này, chúng ta tiết kiệm được ít nhất hai mươi năm phấn đấu." 

Bọn họ cười rộ lên.
Cả lớp tĩnh lặng như nghĩa trang. Tôi hít một hơi thật sâu, dường như không khí càng luồn vào cơ thể càng nhiều, tôi càng trở nên bình tĩnh hơn.

Tôi nhỏ giọng với bạn cùng phòng: "Thêm tớ vào nhóm đi".

Khi tên tôi xuất hiện trong group chat, mọi người đều im lặng.
Mãi một lúc sau, cô gái chơi thân với tôi nhất lên tiếng trước:"Lâm Yên, cậu không sao chứ?"

"Ký túc xá nam của chúng tôi cũng nghĩ cậu ta là một tên rác rưởi." Bạn trai của cô ấy cũng lên tiếng.

Bạn nam ngủ chung phòng với anh ta cũng theo sau nói:"Đợi Tống Hiểu Minh quay lại, chúng ta cùng nhau xử nó."

"Cái thứ rác rưởi này dám xuất hiện trước mặt chúng ta." Tiếng chửi mắng trong nhóm ngày càng dữ dội.

Tôi bình tĩnh gõ chữ:"Tiền bối, trước hết xin hãy kết thúc cuộc họp." Trợ giảng cũng ở trong nhóm, vài giây sau đó, cuộc họp kết thúc."Cảm ơn mọi người, mong mọi người giả vờ như không biết."

Các chị em vội vàng quá.
"Yên Yên, cậu không có ý định sống trong một mớ hỗn độn như vậy với anh ta đâu phải không?"

"Bây giờ cậu chỉ mới đính hôn, tổn thất tất nhiên rất lớn, nhưng sau khi kết hôn sẽ càng thảm!"

"Gian dối được một lần chắc chắn sẽ có thêm vô số lần!"

Tôi nhấn nút thoại nói: "Tớ sẽ không kết hôn với anh ta, nhưng tớ cũng sẽ không lập tức chia tay."

"Tớ muốn anh ta trả lại tất cả những gì anh ta đã lừa dối tớ trong suốt những năm qua. " 20 phút trước khi tan học, Tống Hiểu Minh cầm điện thoại lên định đăng nhập, lại phát hiện cuộc họp đã kết thúc từ sớm.

Tôi thấy nhiều cuộc gọi nhỡ hiện trên màn hình điện thoại của mình. Là anh ta gọi cho tôi. Tôi bắt máy, có thể nghe thấy rõ ràng sự căng thẳng và dụ ngọt trong giọng điệu của Tống Hiểu Minh.

"Sao buổi học kết thúc sớm thế?" Anh ta nói, "Với cả sao em lại gọi anh giữa giờ học?"

Tôi cố gắng giữ giọng điệu của mình thản nhiên nhất có thể: "Sư tỷ không khỏe nên kết thúc sớm."

 "Vậy em gọi anh làm gì?"

"Không có gì, chỉ định hỏi xem anh có muốn ra ngoài sau giờ học không. Chúng ta cùng nhau đi ăn thịt nướng." Tôi nghe thấy giọng nói của Tống Hiểu Minh nhẹ nhõm đôi chút, nhưng anh ta không hoàn toàn mất cảnh giác : 

"Hôm nay anh phải viết bài tiểu luận cho đợt thực tập, mai anh cùng em đi ăn sau nhé, ngoan" Tôi than thở vài câu rồi cúp điện thoại. Nhắc mới nhớ, cơ hội thực tập của Tống Hiểu Minh tại một công ty môi giới hàng đầu cũng là do ba tôi trao cho. Sau khi nói chuyện với tôi, Tống Hiểu Minh không khỏi lo lắng nên đi tìm trợ giảng.

"Tiền bối, chị có khỏe không?" Anh ta đang thăm dò, thử xem tôi có nói dối hay không.

Tiền bối đã bàn bạc với tôi rồi, chị ấy trả lời không chê vào đâu được: "Ngủ một giấc thì đỡ hơn nhiều rồi, có gì không biết thì có thể hỏi riêng chị." 

Sư tỷ chuyển tiếp lịch sử trò chuyện cho tôi: "Tống Hiểu Minh bây giờ chắc yên tâm rồi." 

Tôi nhìn điện thoại và bình tĩnh trả lời: "Không, không đơn giản vậy đâu chị." 

Tống Hiểu Minh lát nữa sẽ trở lại ký túc xá, nhất định sẽ hỏi ba người còn lại trong ký túc xá của bọn họ để xác nhận. Trong ba người đó, một người là bạn trai của chị em tôi, cậu ấy sẽ bí mật thu âm giọng nói cho tôi. Quả nhiên, Tống Hiểu Minh vừa trở về ký túc xá đã hỏi bọn họ xác nhận:

 "Hôm nay lớp thực hành không điểm danh sao?"

"À? Không."  Ba người bạn cùng phòng, người chơi game, người đang đọc tiểu thuyết, và người còn lại thì ngủ trưa, tất cả đều trông có vẻ rất bất cần. Đến khi Tống Hiểu Minh rời khỏi, họ mới phấn chấn nhảy cẫng lên.

"Tên rác rưởi."

"Sau này đừng chơi bóng rổ với cậu ta, nếu không các cô gái sẽ nghĩ rằng chúng ta giống cậu ta mất."

Vở kịch này mọi người đều diễn rất tốt, Tống Hiểu Minh bị che mắt, hoàn toàn tin rằng ngày hôm đó không có chuyện gì bất thường xảy ra. Người kém cảnh giác hơn Tống Hiểu Minh là Mạc Nhu Nhu. Cô ta mời tôi đến tiệc sinh nhật. 

Lý do rất đơn giản, trước đây cô ta đã nhiều lần chạm vào chiếc túi Chanel của tôi, có lúc nói ghen tị với tôi, có lúc thì lại tủi thân, cuối cùng khiến tôi mềm lòng đồng ý muốn tặng cô ta một chiếc. Cô ta mời tôi đi dự sinh nhật, chẳng qua là giục tôi thực hiện lời hứa càng sớm càng tốt.

 Tôi đồng ý. Chẳng bao lâu nữa sẽ đến sinh nhật Mạc Nhu Nhu. Cô ta được mệnh danh là  "Đóa hoa của công chúng" nên đã có rất nhiều người trong lớp chúng tôi được  mời đến dự sinh nhật. Vào đêm trước sinh nhật của cô ta,

tôi hỏi Tống Hiểu Minh: "Ngày mai em sẽ đi dự tiệc sinh nhật của một nữ sinh cùng trường, còn được mang người nhà đi cùng nữa đó." 

"Anh không đi với em sao." Tống Hiểu Minh hơi khựng lại. Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng khôi phục như không có chuyện gì xảy ra: 

"Sinh nhật của bạn em, sao anh phải chung vui làm gì."

"Anh từng gặp rồi mà! Hoạt náo viên ấy, Mạc Nhu Nhu, cô ấy rất xinh đẹp." 

Tống Hiểu Minh cau mày suy nghĩ hồi lâu: "Ồ... Hình như anh có chút ấn tượng." Kỹ năng diễn xuất xuất sắc. Trong lòng tôi không ngừng chế nhạo.

Tống Hiểu Minh còn muốn từ chối, tôi liền giả bộ tức giận:"Sao, anh không định cho em mặt mũi à?" Tống Hiểu Minh vẫn chưa tham gia phỏng vấn của công ty môi giới, tôi đã nói với anh ta từ lâu rằng nữ giám đốc phụ trách phỏng vấn là bạn của ba tôi và đồng thời cũng là mẹ đỡ đầu của tôi. 

Thời gian này chắc chắn anh ta sẽ không muốn làm phật ý tôi. Trong cơn tuyệt vọng, anh ta cuối cùng đồng ý đi cùng.

Vào ngày tiệc sinh nhật của Mạc Nhu Nhu, tôi khoác tay Tống Hiểu Minh đi đến trước mặt cô ta.Các bạn học vây quanh chúng tôi, nhìn ba người chúng tôi chạm mặt với nhau, có lẽ trong đời bọn họ chưa bao giờ có cuộc ăn dưa nào thú vị như vậy. 

Mạc Nhu Nhu  nhìn tôi với nụ cười ngọt như mật ong trên mặt: "Chị, chị đến rồi, chị có mang quà cho em không?"

Tôi cười và đẩy Tống Hiểu Minh đến trước mặt Mạc Nhu Nhu: "Không cần khách sáo." 

Mọi người đang chứng kiến bỗng chốc kinh ngạc. Sắc mặt Mạc Nhu Nhu và Tống Hiểu Minh đồng thời thay đổi. Tôi tận hưởng biểu cảm lúng túng của bọn họ trong hai giây, sau đó nhếch khóe miệng, 

bình tĩnh vỗ vai Tống Hiểu Minh:"Làm gì mà ngẩn người?, em nhờ anh xách túi giùm em, trong đó có quà."

Lúc nãy sắc mặt của Tống Hiểu Minh còn tái nhợt, nghe tôi nói xong anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy chiếc Chanel từ trong túi ra đưa cho Mạc Nhu Nhu.

"Tôi thường nghe Yên Yên nhắc đến em."  Tống Hiểu Minh nở một nụ cười lịch sự của một đàn anh lạnh lùng.

Mạc Nhu Nhu cầm lấy chiếc túi, đôi mắt to sáng lấp lánh lên: "Cảm ơn nhé! Em cũng hay nghe chị Lâm nhắc về đàn anh đây!" Hai người bọn họ nhất định đang cảm thấy kỹ năng diễn xuất của bản thân đặc biệt tốt. Những người xung quanh cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào.

Bạn cùng phòng lặng lẽ kéo tôi sang một bên: "Cậu thật sự mua túi cho Mạc Nhu Nhu à?" Tôi cười mỉm nói: "Đồ giả." 

Cô ấy liền thở dài: "Hôm nay tuy là tiệc sinh nhật, nhưng chẳng có ai tới để chúc mừng cô ta đâu, chủ yếu là tới xem bọn họ diễn.." 

Ai nói không phải, đây là bộ phim thanh xuân vườn trường máu ch.ó, nữ chính Mạc Nhu Nhu và anh hùng vô hình Tống Hiểu Minh. Mặc dù mọi người đã kiềm chế ánh mắt ăn dưa nhưng Tống Hiểu Minh vẫn có vài phần đắc ý. 

Anh ta bước lại gần tôi: "Em có để ý là có rất nhiều cô gái đang nhìn anh không?" May mà tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý,  nở liền một nụ cười: 

"Ai bảo hôm nay độ đẹp trai của anh lên một tầm cao mới chứ."  Tống Hiểu Minh luôn rất tự tin vào sức hút của bản thân — chẳng trách, dù sao thì anh ta cũng có một cô bạn gái giàu có như tôi, người cho phép anh ta hút máu, đồng thời cũng làm cho một nữ sinh là hoa khôi của trường đồng ý cùng anh ta vụng trộm yêu đương, hẳn là cảm thấy bản thân rất có giá trị.

Quả nhiên, Tống Hiểu Minh rất đồng tình với lời nói đó, cười ôm lấy tôi: 

"Có bạn trai đẹp trai như vậy, em nhất định có những cảm giác nguy hiểm, vì nếu em không giữ chặt anh thì bạn trai em sẽ bị người khác cướp đi mất đấy." 

Một thanh niên ngồi sát bên vừa uống được nửa ly rượu sau khi nghe Tống Hiểu Minh nói vậy lập tức phun ra."Cậu sao vậy?" 

Rượu suýt chút nữa văng lên người Tống Hiểu Minh, anh ta chán ghét lau lau áo.

"Thực xin lỗi, xin lỗi." Nam tử gượng cười đi vào toilet, "Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn."

Tống Hiểu Minh nhìn chàng trai bỏ đi, không vui quay sang tôi nói: 

"Để anh nói cho em nghe, không chỉ con gái mới mưu mô với nhau đâu, bọn con trai cũng rất hay ghen ghét đấy".

Đúng rồi. Các cô gái trên khắp thế giới này đang đánh nhau để giành được sự ưu ái của anh. Tất cả các chàng trai trên thế giới này cũng đều ghen tị với anh. Trong lòng tôi đã kẻ mười vạn dòng để ghi lời châm chọc, đồng thời nở một nụ cười ôn nhu: 

"Ai nói không được."  Tống Hiểu Minh đáp qua loa cho xong chuyện xong, tôi đi sang góc khác, lặng lẽ mở điện thoại lên phát hiện trong nhóm đã có hàng trăm tin nhắn.

"Tớ bảo tài xế lái xe đi rồi, xe dừng lại ở cửa ra vào của khách sạn." Đây là một người bạn phú nhị đại của tôi.

" Phương Uyển, khi nào anh họ của em tới?" 

Này là trợ giảng. "Anh ấy đang đứng ở cửa rồi." Bạn cùng phòng của tôi, 

Phương Uyển. "Ok, tất cả theo kế hoạch, bắt đầu hành động!" 

Các emoji  ăn dưa ngay lập tức lấp đầy toàn bộ nhóm chat. Tiệc sinh nhật sắp tàn, tôi nhanh chóng dẫn Tống Hiểu Minh ra về trước. Sau đó, khi Mạc Nhu Nhu và bạn cùng lớp của cô ta cùng nhau rời khỏi khách sạn, từ đâu một chiếc Maserati phóng lên suýt chút đâm vào cô ta. 

Người bước xuống xe là một chàng trai cực kỳ cao ráo và đẹp trai, khuôn mặt đó có thể so sánh với diễn viên nổi tiếng trong phim thần tượng, anh ấy liên tục xin lỗi và tỏ ý sẽ chở Mạc Nhu Nhu đến bệnh viện. 

Thực ra Mạc Nhu Nhu hoàn toàn không hề bị thương, vậy mà cô ta vẫn lập tức leo lên ghế phụ của chiếc Maserati. 

"Tiếc là cậu không được chứng kiến cảnh đó." Phương Uyển lắc đầu với tôi, 

"Nhìn bộ dạng cố ra sức tỏ vẻ quyến rũ, lại còn giả vờ yếu đuối của cô ta, người đứng xem là bọn tớ mất một lúc lâu mới có thể ngăn bản thân không nôn tại chỗ đó."

Tôi cười: "Vở kịch chỉ mới bắt đầu thôi." 

[ CÒN TIẾP ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net