Chương 4: Tiếp c3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong số các quý tộc được mời tham dự vũ hội của lãnh chúa, có một gia đình tử tước xuất thân từ vùng phía bắc xa xôi. Lãnh chúa xếp cho họ một bàn ở phía xa của vị trí chủ tọa, chứng tỏ lãnh chúa chẳng mấy đoái hoài gì đến gia đình này và chỉ coi họ như những kẻ dư thừa trong đại tiệc.

Mariana nhìn đĩa đồ ăn sống dở chín dở ngán ngẩm. Cô tham dự bữa tiệc của lãnh chúa cùng với cha mẹ nuôi, ông bà Barberry, và anh trai Justine vì cô mà bỏ lại trận đấu kiếm của mình với các vị công tử khác.

Justine nhận thấy sự chán nản trong mắt em gái, nói nhỏ, mặc dù điều đó không thực sự cần thiết vì chẳng ai quan tâm đến sự tồn tại của cả bốn người:

"Em ổn chứ, Maria?"

"Em vẫn ổn." Cô đáp, không buồn ngoảnh mặt về phía anh.

Justine có chút buồn. Chắc hẳn Mari đã cất công chuẩn bị bộ lễ phục đẹp nhất mà con bé có, nhưng lại chẳng thu hút được sự chú ý của lãnh chúa hay chẳng có vị quý tộc nào cho con bé một cái liếc nhìn, anh tự nhủ, vì chỉ cần dành một phần mười tâm trí vào em gái anh, gã đàn ông xấu số đó sẽ hoàn toàn bị thu hút bởi sống lưng thẳng tắp và làn da trắng mịn của cô gái bí ẩn này.

Mariana cắm dĩa vào miếng thịt đỏ mọng, nước sốt và máu hoà quyện, tóe lên khăn trải bàn và bộ dụng cụ ăn uống cho khách. Cô ngoạm một miếng lớn, chùi miệng, sau đó dứt khoát đứng dậy đi về phía trước.

Justine chẳng thấy ly của anh đâu. Khi anh tìm thấy nó, anh vô cùng hoảng sợ. Không phải ai đó đã vô tình uống phải ly của anh, mà chiếc ly vừa mới ở đây, đã nằm trên tay Mariana, và cô đang tiến tới chỗ lãnh chúa. Lãnh chúa tất nhiên không nhìn thấy cô, phần nhiều do đám đông quá ồn ào và chật chội, hơn nữa, không dưới mười sáu vị khách chờ hắn tiếp chuyện với từng người.

Tiếng giày cao gót của Mariana vang lên, không nhanh không chậm, như thể tiếng một chiếc xe đẩy bằng bạc di chuyển trên thảm đỏ. Khi cô tiến về phía lãnh chúa đủ gần, cuối cùng hắn cũng đã nhận ra. Hắn xoay người lại, bộ đồ đắt tiền đã bị hắt lên một lớp rượu mỏng làm bẩn khăn và chỗ vải lụa không thấm nước - rượu trôi tuột xuống đũng quần.

Đám đông xôn xao hẳn lên còn lãnh chúa thì sững người.

Mariana bình tĩnh chạm vào chiếc mặt nạ bán diện, nhoẻn miệng nở một nụ cười ẩn ý:

"Chào cha, người vẫn khỏe chứ?"

Trong tiếng bàn tán đủ kiểu của đám quý tộc trợn mắt như thể tìm thấy mỏ vàng trong bữa tiệc chán ngắt này, tiếng quạt lông vũ đồng loạt phần phật mở ra che đi những cái miệng đàm tiếu, ánh mắt dò xét dán khắp mọi nơi, họ bám vào tay nhau, víu vai nhau để tụ lại như hội họp, và những kẻ hiền lành nhất thì trở nên sợ hãi như thể công chúng đang chĩa mũi nhọn vào họ.

Lãnh chúa bật cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net