Duyên Kiếp Trước (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu nhau ngày qua ngày, tháng qua tháng, tưởng rằng nó sẽ êm đềm mãi nhu vậy, nhưng không, cuộc đời vốn dĩ không bao giờ êm đềm cũng như biển thì không thể nào thôi gợn sóng. Từng cuộc cãi vả bắt đầu diện ra và không biết nguyên do là từ đâu.

 - " Thôi đi, Trần Bảo Bình, mày rốt cục có yêu tao không?"

 - " Chưa từng yêu."

Sư Tử nở một nụ cười khinh bỉ : - " Vậy thì còn gì để nói thêm? Chấm dứt được rồi. Tao và mày, không còn là gì của nhau.". Sư Tử quay lưng đi, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống. Bảo Bình luyến tiếc nhìn theo bóng lưng cô mà chỉ ước rằng ngay bây giờ có thể chạy lại đó ôm cô và bảo rằng "Chỉ là một trò đùa. Tao sai rồi." nhưng vốn dĩ đã là không thể.

___________________________________

Vài tháng trước.....

Bảo Bình dẫn Sư Tử về ra mắt, ba mẹ Bảo Bình bề ngoài tươi cười vui vẻ nhưng sau khi Sư Tử ra về lại lên tiếng cấm cản.

 - " Tại sao chứ? Con yêu cô ấy mà."

 - " Cô ta không hợp mạng với con. Mẹ đã tìm cho con một cô gái tốt hơn. Còn cô ta? Con chia tay được rồi đó."

- " Mẹ, giờ đã thời nào rồi mà mẹ còn xem bói nữa? Tụi con là thật lòng yêu nhau, mẹ, xin đừng cấm cản." - Bảo Bình đang nói thì một cô gái bước  vào, Bảo Bình tròn xoe mắt ngạc nhiên.

- " Thiên Thanh, con đến rồi!" - Mẹ Bảo Bình nói rồi quay sang cậu : - " Bảo, đây là cô gái mẹ nói cũng là vợ tương lai của con."

- " Hóa ra là cô. Không ngờ tới việc chỉ một lần gặp mặt lại làm nên nghiệt duyên." - Bảo Bình khẽ nhếch môi nhìn Thiên Thanh. Thiên Thanh nhẹ mỉm cười tránh đi ánh mắt ấy.

- " Cho dù là vậy đi nữa, con sẽ không lấy cô ta."

- " Được. Con không lấy. Con chống mắt lên xem, mẹ sẽ hành hạ cho cô gái kia như thế nào? Một là con tự chấm dứt. Hai là mẹ sẽ 'chấm dứt' cô ta cho con."

  - " MẸ!!" - Phải, cậu hiểu từ 'chấm dứt' trong câu của bà. Xem ra cậu đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải buông tay cô.

- " Con mau chọn đi."

- " Sư Tử, xin lỗi."

- " Tất cả, nghe theo mẹ." - Bảo Bình xiết chặt tay, mím môi nói rồi bước thẳng lên phòng. Thiên Thanh nhìn theo ánh mắt vô cùng phức tạp.

__________________________

Trở về thực tại.....

Sư Tử một mình trong căn phòng tối om, cô trùm chăn kín đầu, thu mình gọn lại, từng giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên khuôn mặt đã từng luôn tràn đầy vui vẻ. Cô nhắm mắt cố ngủ nhưng cứ nhắm mắt lại thì hình ảnh Bảo Bình sánh bước cùng Thiên Thanh trên môi luôn giữ nụ cười khiến lòng cô đau đến muốn xé ra.

1 lần, 2 lần rồi lại 3 lần, cả ngàn lần như thế, Bảo Bình dần lạnh nhạt với cô, ôm hôn cô gái khác trước mặt cô, rốt cục, tình cảm của cậu có dành cho cô, hay chỉ xem cô như một món đồ chơi? Càng nghĩ tới nước mắt rơi càng  nhiều. Sư Tử tung chăn ra ngồi phắt dậy thẳng tay xé tan con gấu đang ôm - món quà đầu tiên Bảo Bình tặng cô.

- " Trần Bảo Bình. Hàn Sư Tử tôi hận cậu."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Về phía Bảo Bình....

Cậu đứng ở ngoài ban công, khẽ hướng ánh mắt lên bầu trời.

- " Sư Tử, xin lỗi, tao không thể làm gì khác, có lẽ bây giờ âm thầm bảo vệ mày cũng khiến tao vui rồi. Mày có thể hận tao nhưng xin đừng ghét tao. Tao hứa rằng, nợ kiếp này, tao sẽ dùng cả kiếp sau để trả cho mày. Trần Bảo Bình tao nguyện yêu Hàn Sư Tử vạn kiếp không đổi."

- " Bảo Bình?"

- " Có chuyện gì?"

- " Hôn ước trên danh nghĩa thôi nhé?"

- " Được thôi. Hai bên đều có lợi."

Thiên Thanh vốn đã có một nửa nhưng vì một số vấn đề, cô không thể bên người mình yêu mà đành nhắm mắt lấy Bảo Bình. Đến cuối cùng cả hai vẫn chỉ là một con cờ trên bàn cờ chịu sự sắp đặt của bố mẹ.

_____________________________

Sáng hôm sau.......

Sư Tử dậy thật sớm tập thể dục, đáng lý ra sẽ không có thói quen này nhưng từ khi quen Bảo Bình thì sáng nào Bảo Bình cũng dựng cô dậy để tập thể dục miết rồi quen luôn. Sư Tử chạy đều quanh công viên, hình ảnh đập vào mắt cô vào sáng nay là Bảo Bình cùng Thiên Thanh đang vui vẻ tập thể dục bên nhau. Cô cắn răng chạy lướt qua. Cô không thể nào đơn phương người yêu cũ được. Cô hận cậu. Nhưng mà hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Giờ ăn trưa tại trường.....

Bảo Bình chu đáo lau miệng cho Thiên Thanh ngay trước mặt Sư Tử và 3 người bạn còn lại.

- " Thiên Thanh, em ăn cho gọn vào, dính mép rồi đây này." - Thiên Thanh nhỏ hơn Bảo Bình một tuổi. Hôn ước thì mặc hôn ước. Trên danh nghĩ thôi thì diễn cho Sư Tử xem chút vậy. Cậu mãi coi Thiên Thanh như là em gái thôi. Chỉ cần Sư Tử đừng yêu cậu nữa là được rồi.

- " Sư Tử, mày ổn không?" - Bạch Dương quan tâm hỏi.

- " Không có bệnh cần gì ổn với chả không?" - Đau, tâm cô đang nhói lên từng hồi mà nào có ai thấu? Sư Tử ăn xong đứng phắt dậy một mạch bước đi.

- " Bảo Bình. Mày nghĩ làm vậy sẽ tốt sao?"

- " Chứ tao làm gì được đây?"

- " Haizzz.....rốt cục hai bây là thứ duyên gì vậy?"

- " Duyên gì thì mặc tụi tao."

- " Haizz..."

______________________________

- " Tao không làm!!!" - Sư Tử quát to.

- " Mày không làm thì ai làm?" - Bảo Bình cũng chẳng vừa mà cãi tay đôi với Sư Tử.

- " Sư Tử. Thôi." - Bạch Dương lên tiếng cản Sư Tử lại.

- " Bảo Bình. Mày nữa. Thôi đi." - Song Tử cũng từ lớp khác bay qua cản cậu.

- " Thôi như thế nào. Là cô ta bỏ thuốc vào đồ ăn của Thiên Thanh hại em ấy hiện tại đang nằm trong phòng y tế kìa." - Bảo Bình quay qua quát luôn cả Song Tử.

- " Thằng này, mày bình tĩnh xíu đi. Sư Tử chẳng có lý do gì để làm vậy."

Sư Tử cúi gằm mặt, xiết chặt lòng bàn tay, cô không ngờ lại có ngày hôm nay, hai con người đã từng là của nhau nay lại như hai thái cực không đội trời chung.

- " Ai nói cô ta không có lý do? Là cô ta ghen tị. Ghen vì tao chỉ xem nó như một trò chơi." - Bảo Bình nhếch môi nói.

'Chát'. Một âm thanh chói tai vang lên. Chính Sư Tử, phải, là cô, cô thẳng tay giáng lên khuôn mặt điển trai của Bảo Bình một cái tát như trời giáng làm mặt cậu lệch hẳn qua một bên.

- " Trần Bảo Bình, tôi, Hàn Sư Tử xin nhắc lại lần nữa TÔI KHÔNG LÀM. Cậu đừng tưởng đã từng là bạn trai tôi thì muốn vu khống thế nào thì vu khống, muốn nói thế nào thì nói, muốn bỏ gia vị vào thì bỏ. Tôi khinh." - Sư Tử dừng một chút.

- " Cậu xem tôi như trò chơi? Ok. Tôi chịu được. Cậu vu oan cho tôi để bảo vệ Thiên Thanh? Xin lỗi, danh dự của tôi không để cậu tùy tiện chà đạp. TRẦN BẢO BÌNH, TÔI HẬN CẬU." - Sư Tử giương đôi mắt sắc lạnh nhất nhìn Bảo Bình. Sau bên trong là nỗi hận cùng tình yêu không thể dứt ra.

- " Được rồi, đừng cãi nữa. Bạn bè gì mà, đừng vì thế mà rạn nứt."

- " Bạn bè?" - Sư Tử lặp lại.

- " Không còn nữa." - Bảo Bình đáp rồi quay đi. Sư Tử cũng bước về hướng ngược lại. Hai con người, hai đường thẳng.

_____________________________

'Hữu duyên thiên lý, nan tương ngộ.
Vô duyên đối diện, bất tương phùng.'

Nguyệt Lão đã ràng buộc hai người bằng một sợi chỉ đỏ, chắc rằng sau nè sẽ là một đôi uyên ương đẹp. Nhưng mà trớ trêu thay, chính những sự mê tín đã cắt đi sợi dây tơ hồng ấy. Dây tơ hồng gần như sắp đứt, câu chuyện sau này, Ti Mệnh Tinh Quân, ngài sẽ viết thế nào?

____________________________

- " Bảo Bình, hơi quá rồi đấy." - Bạch Dương vỗ vai cậu.

- " Phóng lao rồi thì phải theo lao thôi. Tao không thể làm gì khác."

- " Nhưng, mày không thể để cho nó yêu mày sao, thầm lặng thôi cũng được? Hà cớ gì khiến nó hận mày như vậy?" - Bạch Dương buộc tóc cao lên sau một màng diễn trò.

- " Không thể. Nếu nó yêu tao, hạnh phúc đời mình nó mãi không có được." - Bảo Bình nhẹ nở nụ cười.

- " Mày phải nghĩ cho nó chút chứ?" - Song Tử chán nản.

- " Thôi. Bây bàn hoài không chán hả?"

- " Không."

- " Đm."

______________________________

- " Bảo Bình, anh đau không?" - Thiên Thanh nhìn Bảo Bình hỏi.

Bảo Bình bất giác đưa tay lên sờ má phải - nơi Sư Tử giáng cho cậu một bàn tay.

- " Không."

- " Ý em là, nơi đây, anh đau không?" - Thiên Thanh áp tay lên lông ngực - nơi chứa đựng trái tim.

Bảo Bình im lặng không đáp.

- " Em xin lỗi. Tại em hết."

- " Em không có lỗi. Chỉ tại anh không đủ sức để bảo vệ cô ấy." - Bảo Bình xoa đầu Thiên Thanh.

- " Còn chuyện của em?"

- " Anh đừng quan tâm ạ. Ổn cả."

- " Thật không?"

- " V...vâng ạ." - Thiên Thanh thoáng chút bối rối.

- " Anh miễn cưỡng tin em lần này."

Thiên Thanh chỉ nở nụ cười ngượng. Xem như kiếp này cô và người con trai ấy không có duyên. Kiếp này xem như cô trả nợ kiếp trước cho Bảo Bình vậy.

___________________________

Thời gian thoát cái đã trôi qua 10 năm. Bảo Bình đã kết hôn với Thiên Thanh và có một người con trai.

Còn Sư Tử? Cô vẫn vậy, thứ gọi là tình yêu với Bảo Bình cô vẫn chưa thể buông xuống được. Cô, vẫn là đơn phương người yêu cũ. Càng hận, cô càng yêu. Trái tim này của cô đã biến thành một quyển sách khóa mất rồi. Và đến thời điểm này, ngoài chứa hình ảnh của Bảo Bình và tất cả những kỷ niệm năm ấy thì không còn gì khác. Cô hiện tại là giám đốc một bệnh viện y có tiếng trong thành phố. Ngoài giờ làm cô lui tới cô nhi viện thường xuyên và nhận cho mình hai đứa con nuôi, là một cặp song sinh long phụng. Thương thật, mới mấy tháng đầu ai lại vứt chứ, cả hai rất dễ thương mà. Đứa lớn là bé trai, cô đặt tên là Hàn Thiên Bảo. Còn đứa còn lại cô đặt là Hàn Sư Tuyết.

___________________________

- " Bảo Bảo ngoan, đừng nghịch nữa. Tuyết nhi à, mau ăn đi con." - Sư Tử vừa phải loay hoay canh chừng Hàn Bảo, vừa phải chăm cho Sư Tuyết ăn. Thật khổ tụi này mà!

 - " Bảo Bảo, nhanh chóng thay đồ đi học cho mẹ." - Sư Tử gần như muốn hét lên. Còn Sư Tuyết thì vẫn đang được Sư Tử đút cho ăn. Cả hai tuy nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Chỉ mới là học sinh lớp 3 nhưng mỗi khi Sư Tử bận việc, hai đứa nhỏ rất ngoan ngoãn giúp cô làm vài công việc nhà và tự chăm sóc lẫn nhau. Nhưng khi cô nhàn rỗi thì chúng lại phá muốn nát căn nhà.

 - " Xong chưa con?"

 - " Vâng ạ." - Thiên Bảo và Sư Tuyết trang phục chỉnh tề đứng trước mặt Sư Tử.

 - " Nào, đi học thôi!"

___________________________

Sư Tử đưa cả hai tới trường, bất ngờ nhất là cô lại gặp Bảo Bình và Thiên Thanh cũng đang đưa Bảo Tùng tới trường. Sư Tử tuy thấy nhưng vẫn tỏ ra không quen biết lướt qua nhau như hai người xa lạ. Trái tim của cả hai dường như thắt lại. Hóa ra sau bao năm họ vẫn chưa thể hết yêu nhau. Nhưng mà trước kia, khi Bảo Bình thốt ra 3 chữ "Chưa từng yêu" thì họ vốn đã trở thành người dưng, chỉ là dây tơ hồng chưa đứt và duyên cũng chưa tàn thôi. Kể từ ngày Thiên Thanh khoác tay cậu bước vào lễ đường thì tất cả mọi thứ đã chấm dứt, tơ hồng đứt thì đồng nghĩa duyên của họ cũng đã tàn....

 - " Chị Sư Tử." - Thiên Thanh vội gọi tên cô.

Sư Tử nhẹ nhàng xoay lưng lại, nhàn nhạt lên tiếng : - "Gọi tôi?". Giọng cô thập phần lạnh lẽo.

 - " Vâng. Chị nói chuyện với em chút nhé?"

 - " Em muốn nói gì?" - Bảo Bình cuối cùng cũng lên tiếng.

 - " Anh không cần lo." - Thiên Thanh nói rồi liền quay sang Sư Tử : - " Chị không phiền chứ?"

 - " Sẽ rất phiền nếu cuộc nói chuyện kéo dài quá?" - Sư Tử nhướn mày.

 - " Chị yên tâm, sẽ không phí nhiều thời gian của chị đâu."

 - " Được. Em lên xe đi." - Sư Tử mở cửa xe mình ra ý muốn Thiên Thanh bước lên. Thiên Thanh liếc nhìn Bảo Bình một cái rồi  cũng nghe lời Sư Tử mà bước lên xe. Bảo Bình cũng lên xe mình và nhanh chóng đuổi theo. 

 - " Bảo Bình cũng tham gia?"

 - " Không ạ."

Sư Tử khẽ nhếch mép tạo thành một đường cong hoàn hảo. 

~~Garden coffee~~ 

Sư Tử cùng Thiên Thanh tiến vào và có cả Bảo Bình cũng đi theo. Sư Tử chọn một bàn cạnh cửa sổ.

 - " Em dùng gì?"

 - " Cho em ly capuchino được rồi ạ."

Sư Tử quay sang chị phục vụ đang đứng đợi tụi nó.

 - " 1 capuchino, một trà sữa matcha."

 - " Vâng, xin đợi chút."

 - " Em có chuyện gì muốn nói?"

 - " Chị à, anh Bảo Bình...." - Thiên Thanh đang nói liền bị Sư Tử cắt ngang : - " Chị xin lỗi. Nhưng nếu là về Bảo Bình thì có lẽ chị không cần nghe." Sư Tử vừa dứt câu thức uống được mang ra. Bảo Bình ngồi phía xa nghe được, cậu khẽ mỉm cười chua xót.

 - " Vậy em sẽ không nói. Chị hai đứa nhóc kia là.....?"

 - " Con chị. Có gì sao?"

 - " Chị kết hôn rồi sao?"

- " Cần thiết để chị trả lời sao?" - Gia đình cô thì liên quan đến cô ta? Có cần hỏi không? Cô đã niệm tình xưa, về gia vế, ừ, chấp nhận cô lớn hơn xưng chị là nể lắm rồi. Hàn Sư Tử cô còn yêu là còn hận.

- " Cần chứ ạ. Chị kết hôn sao không báo cho tụi em tiếng để đến chung vui chứ? Mồ~."

Ôi trời ạ!! Cô thân với Thiên Thanh lắm à? Sao nói một hồi cô hoang mang vậy nè trời? Cô nhớ rõ là Bảo Bình mới từng là người yêu cô mà? Chời ạ!!! Cái gì đang xảy ra vậy?

- " Ô. Em lấy tư cách gì đến hôn lễ của chị? Vợ của bạn trai cũ của chị?"

Thiên Thanh nhất thời á khẩu. Cô chỉ muốn xác nhận xem Sư Tử là đã lập gia đình hay chưa giúp Bảo Bình thôi mà?

- " Đủ rồi. Đến đây thôi. Chị không có nhiều thời gian." - Sư Tử nhanh chóng thanh toán rồi đứng dậy.

- " Chị. Chờ đã."

- " Có chuyện?" - Sư Tử lạnh lùng buông hai chữ.

- " Chị. Anh Bảo....vẫn còn yêu chị. Chị quay về bên anh ấy đi. Được không?"

- " Ý em là cướp chồng em? Thôi đi. Chị chỉ tin những gì mình nghe, mình thấy thôi. Mà....em nói làm gì? Chị có con rồi. Em cũng có con. Em, một gia đình hạnh phúc mà muốn tự tay phá hoại nó? Chị muốn có một gia đình như em còn không được"

- " Chị? Sao cơ?"

- " Em không cần quan tâm."  - Sư Tử toan bước một mạch ra của liền bị ai đó nắm tay lôi đi.

- " Bỏ ra." - Sư Tử giật phắt tay mình ra. Cậu ta liền dồn cô vào chân tường, môi đặt lên môi cô, thô bạo mà hôn cô. Sư Tử chống cự, nhưng là vô ích. Mãi lúc lâu sau, Sư Tử mới thoát khỏi thế gọng kiềm.

'Chát'

__________To Be Continue__________

                          ~♡By _Akiko2004_♡~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net