Chap 17. Chúng ta nên cho nhau chút thời gian.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn ở quán karaoke.
Dụ Ngôn ngồi với Đới Manh một hồi rồi đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại. Lúc đi ra cửa nhà vệ sinh thì cũng bất chợp gặp Châu Tử Thiến từ nhà vệ sinh nam đi ra. Dụ Ngôn chào rồi dự định trở về phòng thì có một bàn tay kéo mình lại, đó là Tử Thiến. Cậu ta có vẻ đã uống rất nhiều, người nồng nặc mùi rượu.
" Dụ Ngôn, chia tay Đới Manh quay về với tôi đi có được không, tôi...tôi yêu em "
" Xin lỗi Tử Thiến, tớ yêu Đới Manh."
" Cho tôi một cơ hội đi, tôi sẽ cho em hạnh phúc mà, em tin tôi đi." Châu Tử Thiến nói rồi ôm Dụ Ngôn chặt vào lòng mặc kệ nàng đang cố gắng đẩy mình ra.
" Châu Tử Thiến, cậu mau buông ra, tớ và cậu đã không còn gì nữa rồi, tớ rất nghiêm túc với Đới Manh." Dụ Ngôn cố đẩy Tử Thiến ra nhưng bất lực. Bất chợt Châu Tử Thiến ép Dụ Ngôn vào tường rồi hôn nàng. Dụ Ngôn cố đẩy cậu ta ra nhưng sức lực quá yếu. Khi nàng đã đẩy ra được thì chợt thấy Đới Manh đứng trước mặt mình. Cô không nói không rằng đứng im lặng ở đấy rồi quay lưng bỏ đi. Dụ Ngôn hoảng hốt chạy theo nắm tay cô lại.
" Đới Manh, cậu khoan đi đã, nghe tớ nói."
" Không sao, mình vào phòng đi, đừng để mọi người chờ." Đới Manh gạt tay Dụ Ngôn ra rồi nói với vẻ mặt điềm tĩnh.
" Đới Manh, cậu khoan đi đã, nghe tớ nói trước." Dụ Ngôn vẫn cố gắng nắm lấy tay cô.
" Dụ Ngôn, hay chúng ta...chúng ta tạm thời đừng gặp nhau, tớ cần chút thời gian, tớ nghĩ cậu cũng vậy." Đới Manh nói rồi bỏ đi để lại bóng người khụy gối xuống với hai dòng nước mắt vô lực chảy xuống. Một hồi lâu Dụ Ngôn trở lại phòng karaoke với gương mặt buồn bã của mình. Nàng cứ tưởng cô đã bỏ về nhưng vừa bước vào thì thấy Đới Manh đang ngồi cùng bàn với đám Ngu Thư Hân bọn họ. Dụ Ngôn thừa cớ cũng đi đến ngồi cạnh giả vờ bắt chuyện như chẳng có chuyện gì, nhưng nhận lại chỉ là giọng của những người cô không quan tâm đến.

Cứ chơi vậy tới cỡ 11h khuya thì ai nấy chào nhau về. Đới Manh nhanh chóng bước ra bãi gửi xe, Dụ Ngôn cũng im lặng đi theo sau không dám lên tiếng. Cô đưa nón bảo hiểm cho nàng tự đội, Dụ Ngôn cũng chẳng dám đòi hỏi gì. Ngồi trên xe, Dụ Ngôn không dám ôm cô. Đi đến nửa đoạn thì chợt Đới Manh dừng xe lại.
" Dụ Ngôn, tớ chẳng biết cậu với Châu Tử Thiến có quan hệ gì, tớ không biết rõ cậu là yêu tớ hay cậu ta, nếu cậu phải lựa chọn giữa tớ và cậu ta, xin cậu, hãy chọn Châu Tử Thiến."
" Cậu đừng quá đáng như vậy được không ? Cậu không chịu nghe tớ giải thích dù chỉ một câu nào thì cậu đã vội vàng kết luận tớ đi yêu Châu Tử Thiến. Được tớ sẽ đi tìm Châu Tử Thiến." Dụ Ngôn đáp trả lại Đới Manh rồi tháo nón bước xuống xe, nàng bắt một chiếc taxi bỏ lại phía sau người đang đánh ánh mắt về phía mình.

Đêm đến, nàng không ngủ được vì luôn suy nghĩ cách để giải thích cho cô nghe, khóc đến cả hai mắt sưng hụp cả lên. Cô cũng chẳng thua kém gì, nằm trên giường luôn nghĩ đến hình ảnh hai người họ cùng nhau dây dưa ở quán karaoke tối qua. Cô không biết rằng mình có thể tiếp tục thêm nữa không, cũng không biết rằng mình có nên gặp mặt nàng hay không.

Cả hai cứ như vậy đã được cả tuần, không gặp mặt cũng không một tin nhắn. Người thì nghĩ cách giải bày, người thì đau lòng vì nghĩ rằng mình bị phản bội. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net