Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bình chạy thật nhanh vào phòng tắm, tim thì cứ đập liên hồi, khuôn mặt thì đỏ ửng, rốt cuộc chuyện này là sao?

Thiên Bình chạy thật nhanh đến bồn rửa tay, xối nước vào mặt liên tục, rồi ngước lên nhìn tấm gương.

Vẫn...vẫn chưa hết đỏ sao? Mặt cô sao càng ngày càng đỏ thế này! Làm sao bây giờ!

May mà cô chạy kịp, không là bị Sư Tử phát hiện rồi. Nguy hiểm thật.

Sư Tử đúng là một tên ác ma.

----

Thiên Bình bước ra khỏi phòng tắm, hương thơm của sữa tắm tỏa ra trên khắp người Thiên Bình , tạo cảm giác như một tiên nữ vừa tắm ở hồ thiên nga vậy.

Sư Tử vẫn ngồi ở đó, trên tay là chiếc máy tính bảng, chắc Sư Tử đang xem tài liệu ở công ty.  Thiên Bình không quan tâm, tiến thẳng đến bàn trang điểm.

Sư Tử ngửi thấy mùi thơm trên người Thiên Bình nên vô thức bị quyến rũ tiến sát đến gần Thiên Bình , bàn tay rắn chắc vòng qua eo Thiên Bình , rồi dụi đầu vào cổ Thiên Bình .

Thật là muốn...ăn em!

Thiên Bình  thấy vậy, giật nảy mình. Hét lớn vào mặt Sư Tử.

- Làm cái gì vậy, mau buông ra.

Sư Tử nhe nanh, nụ cười nham hiểm của sói.

- Làm chuyện tối qua mà chúng ta... chưa làm.

Hai từ cuối Sư Tử nhấn mạnh từng chữ.

Cái gì! Ôi trời ơi, Thiên Bình đẩy Sư Tử ra nhưng vô dụng ,Sư Tử quá to lớn.

- Tôi...tôi còn phải đi làm... sắp...sắp trễ rồi...

Thiên Bình  lắp bắp từng chữ, ngượng ngùng nói, tư thế này thật quá ám muội rồi.

- Em nói gì vậy, em đã trở thành Trần phu nhân rồi còn đi làm gì nữa, em chỉ cần ở nhà sinh con và quản tiền cho tôi mà thôi!

Hả! Sinh...sinh...con...

- Anh bị điên hả? Tôi không sinh con cho anh đâu.

 Thiên Bình cự tuyệt anh, thì ra Sư Tử chỉ cần một đứa bé, làm cô...ảo tưởng...Sư Tử yêu...mình.

Ngay từ đầu, Thiên Bình không nên dễ dãi cho Sư Tử vào nhà như thế! Đúng là sai lầm mà.

- Buông ra đi! Tôi sẽ không sinh con cho anh đâu! Đi mà kiếm những phụ nữ mà mê anh đó, chắc chắn họ sẽ đồng ý thôi.

Sư Tử nghe thấy vậy liền tỏ vẻ không vui, gương mặt bỗng tối sầm lại, ánh mắt như chim ưng muốn xâu xé con mồi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Bàn tay to lớn nhấc bổng Thiên Bình ném lên giường. Rồi móc trong túi áo ra chiếc điện thoại.

- Phu nhân xin phép nghỉ một tuần, cậu báo lại cho quản lí của cô ấy.

Nói xong Sư Tử cúp máy, ánh mắt sắc nhọn chĩa về phía Thiên Bình.

Hả...hả...1 tuần sao...

Sư Tử tiến lại gần Thiên Bình.

- Lần này em có giả ngất hay ngất thiệt tôi cũng không bỏ qua đâu.

- Anh...anh...tôi sẽ báo cảnh sát đó...

Thiên Bình run sợ lùi về sau.

- Là em đã khơi dậy máu sói trong người tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net