{Cửu} Tiểu Viễn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án: Mở ra một cuộc sống hạnh phúc mới, với một sinh linh nhỏ bé.

Cp: Bùi Thuỷ, thêm tí Song Thuỷ.

Thể loại: Cổ đại, linh dị, ngọt sủng, sinh tử văn.

Cảnh cáo: OOC!!! CỰC KÌ OOC!!!

...

Giữa màn đêm tĩnh mịch nơi biệt phủ, ánh trăng sáng hạ nhẹ lên mặt hồ, ngọn gió thổi lăng tăng, bất chợt phát ra tiếng khóc nho nhỏ, nhưng cũng đủ khiến người khác tỉnh giấc.

Sư Vô Độ vốn dĩ ngủ không sâu, nghe thấy âm thanh một cái liền giật mình, mở mắt nhìn vào không gian tối đen xung quanh. Y vội muốn ngồi dậy, người bên cạnh liền vuốt lưng y trấn an, bản thân hắn một mình xuống giường.

Tiếng trẻ con vang khe khẽ, thêm cả tiếng chắc lưỡi của hắn, Sư Vô Độ thấy hắn bế đứa nhỏ lên từ trong nôi.

"Ngươi làm gì thế?"

Y thắp nến, nhìn cảnh tượng trước mặt. Bùi Minh tay ôm lưng, tay đỡ vai, hắn vốn dĩ cao lớn lại đứng chung với đứa trẻ nhỏ xíu kia thì thật có chút dở khóc dở cười. Minh Quanh tướng quân không biết bế con...

Hài tử tuy được mang ra khỏi nôi, nhưng lại được ôm không thoải mái, liền giãy giụa đá cái chân nhỏ, miệng vẫn e e khóc lên, chiếc khăn quấn cũng bị đạp cho muốn rơi. Bùi Minh nhìn hài tử, điệu bộ gian nan còn hơn lúc cùng Dung Quảng ra chiến trường quyết tử, thật cũng không biết làm sao.

"Mau đưa đây." Sư Vô Độ ngồi trên giường, gọi.

Hài tử ban nãy còn khó chịu, vừa được đặt vào tay y, vừa được y ôm vỗ về mấy cái, liền im thin thít.

"Xú hài tử." Bùi Minh mắng, "Ngươi cũng chỉ giỏi quấy cha ngươi."

Đứa nhỏ không phản ứng, hai mắt to tròn long lanh, hệt như phản chiếu ánh trăng tĩnh mịch ngoài kia, cứ đăm đăm nhìn đến Sư Vô Độ. Cái tay bé xíu ấy vươn lên, chạm đến mái tóc đen đang xoã của y, cười khanh khách.

Quá thuần khiết...

"Sao nửa đêm lại khóc? Là đói?" Bùi Minh xoa đầu hài tử, ngồi xuống cạnh y.

"Không phải." Sư Vô Độ lắc đầu, "Là bị doạ cho tỉnh."

Hắn nghĩ nghĩ mấy giây, gật gù. "Ban nãy quả thật có bóng dáng của mèo lướt qua. Nhưng thân là nam tử, lại bị một con vật doạ cho khóc như thế..."

"Nó còn nhỏ như thế, ngươi lảm nhảm cái gì." Y liếc hắn một cái, tay khẽ đung đưa, dỗ cho hài tử nhỏ đi vào giấc ngủ lần nữa. "Xem ra, đêm nay không thể một mình nằm trong nôi."

Sư Vô Độ khẽ đặt đứa nhỏ xuống giường, chỉnh lại khăn quấn, rồi nhẹ nhàng nằm xuống, ôm hài tử vào lòng. Bùi Minh trông thấy, bèn thổi tắt nến, cũng nằm xuống, an an ổn ổn bao bọc hai phụ tử.

...

"Ca ca!"

Mặt Trời chỉ vừa lên được hai canh giờ, ngoài cửa đã truyền vào tiếng gọi của Sư Thanh Huyền. Ngay sau đó, hắn ta với bộ dạng tiêu soái cầm phiến quạt bước vào.

"Ngươi ồn ào cái gì?" Bùi Minh mở miệng quở trách, vẫn làm bị Sư Vô Độ ngồi bên cạnh đá vào chân.

Sư Thanh Huyền đến đây mỗi ngày đã thành lẽ thường, chủ yếu là để hài tử có thể quen mặt tiểu thúc thúc này của nó. Nhưng điều ngạc nhiên hôm nay, là phía sau hắn ta, còn có thêm một bóng hình tà áo trắng giản đơn.

"Cung nghênh, Thái tử Điện hạ." Sư Vô Độ đứng dậy hành lễ, Tạ Liên hốt hoảng xua xua tay.

"Thuỷ sư đại nhân không cần làm vậy, ta có chút không quen." Y vẫn với dáng vẻ khiêm tốn ngày nào, môi mỏng cong lên ôn thuận. "Ta cũng là theo hẹn với Phong sư đại nhân, muốn đến nhìn qua hài tử."

Sư Vô Độ gật đầu, dẫn cả hai người đến bên chiếc nôi đang đong đưa. Sư Thanh Huyền tức thì đưa tay đến trước mặt hài tử, bảo.

"Tiểu Viễn, Tiểu Viễn, có nhớ tiểu thúc thúc không hả?"

Hài tử Bùi Sư Viễn còn đang mân mê chiếc vòng ngọc trên tay, mắt thấy bóng người tụ lại chỗ nôi, tức thì vẻ mặt ngơ ngác, rất khả ái.

Sư Thanh Huyền thấy thế liền bĩu môi, cố tình liếc sang Bùi Minh. "Xem ra con là bị phụ thân làm cho quên ta luôn rồi."

"Thanh Huyền." Sư Vô Độ tay nâng tách trà, nhắc nhở một tiếng làm hắn ta cực kì bất mãn.

Tạ Liên nhìn rõ đứa nhỏ trong nôi kia, cười bảo. "Ta thấy vầng trán của đứa nhỏ này rất giống Bùi tướng quân, tương lai xán lạn."

"Ngươi nói rất đúng." Sư Thanh Huyền chạm nhẹ vào khoé mắt của Bùi Sư Viễn, " Còn đôi mắt lại y đúc ca ca ta, rất đẹp có phải không?"

Tạ Liên gật đầu, quả thật như ngọc trai dưới đáy đại hải, rất sáng.

"Đứa nhỏ này, bát tự khỏi bàn, con đường phía trước sẽ rất tốt."

"Đương nhiên là thế." Bùi Minh cúi đầu, nhìn thẳng vào hài tử đang cười khanh khách kia, "Là con của Thuỷ sư huynh, Thuỷ Hoành Thiên cơ mà."

Sư Vô Độ nghe được những lời ấy, lắc lắc đầu, nhưng khoé miệng không khống chế được mà cong lên.

"Tuy vậy, nhưng tính cách lại y hệt Bùi Minh." Y nói một câu.

Sư Thanh Huyền liền phản đối, "Ây, thế thì không được. Tiểu Viễn làm sao có thể là kẻ khó ưa như hắn? Không được, không được, Tiểu Viễn phải như ca ca chứ."

"Ngươi im miệng."

Sư Vô Độ tay bế Bùi Sư Viễn lên, trở lại ghế ngồi cạnh Tạ Liên, mặc kệ hai người kia lại bắt đầu đấu khẩu.

"Ta nghe nói, ngươi cũng có hài tử rồi?" Sư Vô Độ quay sang Tạ Liên, nhẹ giọng hỏi.

Đối với người này, y một khắc lạ kì lại không cảm thấy khó chịu. Người này thật sự rất tốt, như ánh mặt trời, vẫn là ôn thuận sau bao nhiêu năm tháng. Người như thế, bốn phương ba ngàn dặm, Sư Vô Độ nghĩ có tìm cũng đành lực bất tòng tâm...

Tạ Liên nghe Sư Vô Độ hỏi, gò má thoáng đỏ lên, y cúi đầu, nhẹ sờ lên bụng mình.

"Đại phu nói, được bốn tháng rồi."

"Ta mong ngươi, không cần quá khổ cực." Sư Vô Độ ít khi nói ra những lời này, "Phải là cả hai phụ tử đều bình an đi?"

"Đa tạ." Y cười tươi, khẽ hạ mắt xuống hài tử trên tay đối phương, rồi ngẩng mặt nhìn đến Sư Vô Độ, "Thật tốt, khi sắc mặt ngươi cuối cùng cũng trở lại như trước."

Sư Vô Độ không ngờ Tạ Liên lại nói như thế, nhất thời mở to mắt, rồi nói. "Thật sao?"

"Phải. Bùi tướng quân là phu quân tốt, Thuỷ sư đại nhân chọn đúng rồi." Tạ Liên đưa tầm mắt về khoảng không, "Ngươi đã cười nhiều hơn."

"Là ta đã cải mệnh của chính mình, làm cho cuộc sống sau này không còn thống khổ."

...

Sư Vô Độ dời mắt khỏi mấy tờ giấy, ngẩng mặt mình xung quanh gian nhà chính, lại không thấy ai.

"Bùi Minh."

Y bước vào nhà bếp, hỏi nam nhân đang cặm cụi nặng nhọc làm thức ăn, "Tiểu Viễn đâu rồi?"

"Ngoài sân ấy, hình như là đang chơi." Hắn mệt mỏi nhìn số nguyên liệu trước mắt, đáp. Khi thấy Sư Vô Độ định rời đi, Bùi Minh bèn giữ lại.

"Phu quân của ngươi đang khổ cực làm việc, ngươi không khích lệ tí nào sao, Vô Độ?" Hắn giở trò, trưng đôi mắt đào hoa kia nhìn y.

Sư Vô Độ nhăn mày, vẫn là chấp nhận hôn lên môi hắn một cái nhẹ, rồi tiến ra sân trước.

Giờ đang là giữa mùa xuân, thời tiết thật sự không quá lạnh. Bên ngoài lúc này đã có nắng ấm, nhiệt độ rất thích hợp để chơi đùa. Y nhanh chóng thấy được, bóng lưng nhỏ bé đang ngồi ở bậc thang đối diện, không xa lắm.

"Tiểu Viễn." Sư Vô Độ đi đến, thầm cảm thấy hơi quá đáng khi để đứa nhỏ một mình tự chơi như vầy.

Bùi Sư Viễn ba tuổi nghe tiếng gọi, liền hớn hở chạy đến, ôm lấy chân y. "Cha."

Sư Vô Độ còn chưa kịp nói thêm câu nào, bỗng từ bóng râm dưới tán cây đối diện, một hắc y nhân chầm chầm bước ra. Y lập tức ôm hài tử, cảnh giác lùi về sau, sắc mặt đột ngột chuyển xấu.

"Ngươi làm gì ở đây?" Y nghiến răng, hỏi.

Hạ Huyền vẫn vẻ bề ngoài ảm đạm kia, đôi mắt tối tăm lướt qua Bùi Sư Viễn trên tay Sư Vô Độ.

"Là của hắn?"

Sư Vô Độ cười lạnh, "Ngươi không cần quản. Tuyệt đối không phải con ngươi."

"Tại sao?" Hạ Huyền nhoẻn miệng, lại tăng thêm vẻ quái dị, và nguy hiểm. Gã đột ngột tiến sát lại Sư Vô Độ, nói vào tai y, "Ta với ngươi làm cũng không ít đâu."

Sư Vô Độ lập tức một cước đạp gã ra xa, trán đầy hắc tuyến, "Không có khả năng."

Y vĩnh viễn cũng không để chuyện đấy xảy ra. Mang huyết thống của Hạ Huyền, Sư Vô Độ tuyệt không làm.

Hạ Huyền bị tấn công, không nổi điên ngược lại còn bình tĩnh, nhưng nói năng thì như kẻ mất trí.

"Ngươi với hắn, hạnh phúc quá nhỉ?"

Y không đáp, tay vẫn ra sức bảo bọc đứa nhỏ Bùi Sư Viễn.

"Nếu ta phá huỷ nó thì sao?" Gã nhìn y, "Nếu ta giết chết nghiệt chủng kia thì sao? Ngươi có chịu về không?"

"Nực cười." Sư Vô Độ gương mặt vô cảm, "Hạ Huyền, mọi chuyện kết thúc rồi, ngươi lúc đó không ngăn được, thì bây giờ lại càng không thể."

Hạ Huyền gã ta ánh mắt vẫn dán chặt lên người y, dán lên nam nhân năm đó gã xích bên cạnh, dán lên nam nhân năm đó nằm dưới thân gã. Bất cam...

"Sư Vô Độ, chuyện năm đó chưa từng rơi vào quên lãng." Hạ Huyền ánh mắt chợt trở nên khác lạ, đúng với Tuyệt Cảnh Quỷ Vương, "Ngươi đừng có quên."

Ngươi muốn thoát cũng không được.

Một ngọn gió thổi qua, Bùi Sư Viễn vẫn ôm chặt cổ cha hắn cũng buông ra, ngẩng mặt nhỏ nhìn y.

Sư Vô Độ lần này nở một nụ cười lạ lùng, cũng rất quen thuộc, "Không thể quên."

Hạ Huyền vì nụ cười ấy mà câm lặng. Nếu là trước kia, đó chính là thứ gã muốn phá huỷ nhất, muốn y phải thống khổ mà vứt bỏ nó. Nhưng lúc này, gã lại vì nó mà chết lặng.

Gã gặp y trước tiên, là gã bên cạnh y lâu nhất, là gã có khả năng sai khiến y, biến y từ Thuỷ Hoành Thiên cao cao tại thường thành kẻ thảm hại, cũng là gã, kẻ duy nhất bị y bỏ lại...

Là hắn gặp y sau, thời gian hắn bên cạnh không bằng, nhưng hắn đã cứu y khỏi địa ngục, chính hắn khôi phục lại một Sư Vô Độ kiêu ngạo mà Hạ Huyền dốc tâm đánh đổ, vẫn là hắn, kẻ cùng y tam bái thành thân...

Hạ Huyền quay lưng, tan biến trong khói đen mịt mù. Gã muốn đến lần cuối, nhìn cho rõ sinh linh mà y lấy mạng ra để mang đến cõi đời này. Gã thấy rồi. Nó rất đẹp, rất giống cha nó.

Bùi Sư Viễn...

...

Link ảnh:

https://twitter.com/verlorenvier/status/1244606787682099201?s=21


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net