04. Ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi mà Park Jaechan đang cố gắng xách hai cái túi nilong đầy những đồ đã mua ở siêu thị về nhà thì cậu thấy được một cái cục đen thui đang gục ở trước cửa thang máy. Jaechan định bụng sẽ không quan tâm nhưng khi bước ngang qua cái vật thể to đùng màu đen kia cậu lại nhạy cảm ngửi được một mùi hương gỗ rất quen thuộc pha lẫn với mùi cồn. Jaechan cúi xuống xác định một chút thì thấy khuôn mặt đỏ bừng của người kia, cậu có chút giật mình vì không biết tại sao người này lại xuất hiện ở đây. Cửa nhà mình cũng không xa so với thang máy lắm nên Jaechan cố gắng ôm hai túi đồ chạy thật nhanh đến cửa nhà rồi ném nó vào trong, bởi vì cái quan trọng hơn hiện đang gục ở trước cửa thang máy kia kìa.

"Park Seoham, anh tỉnh, tỉnh"

Jaechan khẽ gọi cái người đang gục xuống trước cửa thang máy, người kia cứ mơ màng mà không đáp lại. Có vẻ là say đến bất tỉnh rồi. Cố gắng hết sức để kéo anh ấy đứng dậy, quàng tay anh qua cổ mình rồi vừa đỡ vừa kéo cái người to cao hơn mình về nhà.

"Ưmmm"

Vừa vào đến cửa, cái người đáng lẽ đang say bất tỉnh kia đột nhiên lại đè cậu lên tường một tay mạnh mẽ ôm eo cậu, một tay nâng khuộn mặt Jaechan lên rồi hôn xuống. Lúc đầu chỉ là những cái mút môi nhẹ nhàng như thăm dò, Jaechan cũng không phản kháng, cậu rất nhớ đôi môi của người này. Jaechan đánh bạo khẽ cắn môi dưới của anh, người kia như bị kích thích, đầu lưỡi mạnh mẽ đưa sang, xâm chiếm khoang miệng của cậu. Đôi môi và vị ngọt quen thuộc làm cả hai mê luyến mà hôn nhau cuồng nhiệt, người cao hơn vậy mà lại cắn môi dưới của Jaechan, một mùi vị kim loại tràn ngập trong khoang miệng như một chất kích thích khiến nụ hôn càng trở nên cháy bỏng hơn nữa, hôn đến khi cả hai cần không khí để thở thì mới dứt ra.
Park Seoham nhìn cậu, ánh mắt anh mơ màng chứng tỏ vẫn còn rất say, nhưng đôi môi anh lại mỉm cười. Jaechan yêu nhất chính là nụ cười này nên cậu bé cũng mỉm cười đáp lại anh, cọ cọ khuôn mặt vào lòng bàn tay lớn đang ôm lấy khuôn mặt mình.

"Jaechanie đã về rồi này"

"Vâng, em đã về rồi".

Jaechan cũng đưa tay lên ôm trọn khuôn mặt của người cao hơn rồi đáp lại. Ngón tay dần dần di chuyển trên khuôn mặt của anh, từ mắt đến mũi rồi đến đôi môi ngọt ngào của người kia. Có trời mới biết trong mười năm xa cách kia Jaechan nhớ người này đến mức nào.
Park Seoham bắt được đôi tay nhỏ bé đang chơi đùa với đôi môi của mình, nhẹ nhàng cầm nắm, đan chặt mười ngón tay lại với nhau rồi thành kính hôn lên mu bàn tay xinh đẹp ấy.

"Park Jaechan, anh nhớ em, đã nhớ được mười năm rồi"

Park Jaechan chưa kịp đáp lại lời nhớ nhung của người kia thì anh đã gục mặt xuống bả vai cậu. Có vẻ người này đã không chịu nổi cơn say dai dẳng này rồi. Mặc dù to lớn như vậy lại còn là một Alpha rất ưu tú nhưng Park Seoham lại không uống được các chất có cồn, chỉ cần một chút thôi đã làm anh say đến không mở mắt nổi, thêm nữa hôm sau ngủ dậy chắc chắn dạ dày sẽ rất khó chịu. Dựa theo mùi cồn trên người anh Jaechan đoán lần này hẳn anh ấy đã uống rất nhiều rồi. Lại phải vừa lôi vừa kéo cái thân xác to gấp đôi mình vào phòng, đỡ anh lên giường, Jaechan cũng gục xuống bên cạnh mà thở dốc. Cái cơ thể omega yếu ớt này, chỉ cần bê hai túi đồ nhỏ thôi cũng đã là một chuyện lớn rồi, đằng này lại phải đỡ cái thây nặng hơn mình mấy chục kí, Jaechan dường như mất hết sức lực. Cậu nằm nghiêng lại, ghé sát mặt mình vào khuôn mặt điển trai của anh mà nhìn thật kĩ. Vẫn rất đẹp trai, mười năm trước đã đẹp đến câu mất trái tim Jaechan ngay từ cái chạm mắt đầu tiên, mười năm sau vẫn vậy, vẫn là câu đi trái tim nhỏ bé của cậu trong ngày đầu gặp lại. Jaechan khẽ mỉm cười, chạm tay lên khoé môi của người kia rồi ghé đến đặt lên đó một nụ hôn.

"Park Seoham, em cũng nhớ anh, mười năm này vẫn luôn luôn nhớ anh"

"Park Seoham, anh nói như vậy có nghĩa chúng ta lại sẽ ở bên nhau đúng không"

Jaechan tiến đến gần hơn, ở lỗ tai của người kia mà thì thầm

" Hyung, lần này chắc chắn em sẽ không bỏ lỡ nữa"

Jaechan nhỏm người dậy, đỡ người kia nằm ngay ngắn hơn, cởi áo khoác và giày ra cho anh, cũng mở luôn những nút áo sơ mi phía trên cùng để Park Seoham thoải mái hơn. Xương quai xanh và lồng ngực rắn chắc của anh lấp ló sau lớp áo sơ mi đen mỏng làm Jaechan phải kiềm chế ham muốn sờ lên đó. Cậu bé biết kì phát tình của mình sắp đến, cậu chưa có tiêm thuốc ức chế nữa, cũng may trong nụ hôn lúc nãy Seoham hyung không có phát ra pheromone, nếu không Jaechan chẳng biết đêm nay mình sẽ vượt qua như thế nào nữa. Đắp chăn lại cho người đang say bí tỉ trên giường kia, Jaechan rời giường, xuống bếp chuẩn bị canh giải rượu và một chút cháo nhuyễn. Dạ dày anh ấy không tốt, lúc trước mỗi lần uống rượu xong sáng mai chắc chắn sẽ bị đau dạ dày nên việc chuẩn bị canh giải rượu và cháo Jaechan đã quá quen thuộc rồi. Cánh của phòng ngủ khép lại, cái người đáng lẽ đang say đến bất tỉnh trên giường ấy lại nhẹ nhàng nở nụ cười.

Thất thần nhìn nồi canh giải rượu đang từ từ sôi trên bếp, Jaechan như lạc vào miền kí ức của mười năm trước. Park Seoham của mười năm trước ngô nghê hơn bây giờ rất nhiều, lúc nào cũng như cún bự làm nũng với cậu, quấn quít bên cậu hàng giờ liền cũng không chán, mỗi lần làm được cái gì cũng hớn hở mang đến khoe để rồi Jaechan sẽ thưởng cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng trên má, đôi lúc người kia sẽ bất mãn đòi hỏi nhiều hơn, đôi tay mạnh mẽ ấy cũng sẽ ôm chặt lấy cậu, đôi môi quyến rũ ấy sẽ lấp đầy môi cậu. Nụ hôn của người kia luôn bá đạo nhưng lại rất dịu dàng, Jaechan lúc nào cũng trầm luân trong đó. Những ngày trời đông lạnh lẽo như hôm nay, Park Seoham sẽ ôm cậu vào lòng, cả hai chui rúc trên chiếc ghế sopha chật chội ở phòng khách thưởng thức một bộ phim lãng mạn nào đấy, rồi hôn nhau, rồi làm tình, mặc kệ luôn nội dung phim nói về cái gì. Park Jaechan đặc biệt sợ lạnh, nên những buổi sáng ngày đông, Park Seoham sẽ bọc cậu thật kĩ trong nào là áo bông, khăn quàng cổ, mũ len, găng tay rồi ủng các kiểu, làm Jaechan như biến thành một chú mèo bông chính hiệu, anh ấy sẽ mỉm cười xoa đầu cậu, khen cậu rất đáng yêu. Tất cả những kí ức ngọt ngào tràn về làm Jaechan không nhịn được mà cười lớn, đã bao lâu rồi Jaechan chưa cười thoải mái như này nhỉ. Những người bên cạnh cậu đều đã hạnh phúc rồi, bây giờ phải đến lượt cậu. Lần này cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù có ai đến ngăn cản đi nữa, Jaechan cũng quyết không buông đôi bàn tay to lớn ấm áp kia ra.

Canh đã nấu xong, Jaechan tắt bếp, múc ra một cái chén rồi mang vào phòng ngủ. Đánh thức người trên giường, người kia cứ mơ màng mà không chịu tỉnh. Jaechan đành phải vừa xoa vừa nhẹ nhàng dỗ dành, thì anh mới từ từ mở mắt ra.

"Ngoan, dậy uống canh giải rượu rồi ngủ, nếu không sáng mai dạ dày của anh sẽ không chịu nổi mất"

Người trên giường lề mề ngồi dậy, Jaechan nhanh tay chèn cái gối sau lưng anh, để người kia ngồi được vững hơn. Nhìn anh vẫn còn mông lung chưa tỉnh, Jaechan đành phải từng thìa từng thìa kiên nhẫn bón canh cho người lớn hơn. Cả quá trình đôi mắt anh chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt của cậu, như muốn nhìn thật kĩ khuôn mặt người trước mắt này. Park Jaechan trưởng thành rồi, mặc dù vẫn rất xinh đẹp động lòng người như vậy nhưng đã có nét quật cường hơn. Canh vừa bón xong, tay anh vội vàng chụp lấy đôi bàn tay nhỏ hơn mà nắm chặt, anh sợ cậu bé trước mặt này lại sẽ bỏ anh mà đi như trong quá khứ.

"Là Park Jaechan thật rồi này, anh không mơ đúng không"

"Anh không mơ, em là Park Jaechan, em quay về rồi đây"

Lại đan chặt mười ngón tay lại với nhau, Jaechan không hề phản kháng, cậu bé cũng khẽ nắm lại tay anh, lúc này khoé miệng của cả hai đều cong lên một độ cong giống nhau thể hiện sự hạnh phúc của họ. Jaechan chủ động tiến đến tựa vào lòng người kia, lúc trước đều là anh chủ động nên lần này Jaechan muốn mình sẽ chủ động hơn trong mối quan hệ này, không muốn để anh thiệt thòi thêm một lần nào nữa. Park Seoham cũng từ từ nâng cánh tay lên ôm cậu vào lòng, cơn say rượu khó chịu khiến đầu anh đau như búa bổ, nhưng Park Seoham mặc kệ, hiện tại người quan trọng hơn đang ở trong lòng anh này.

"Hyung, ngủ đi thôi, nếu không sẽ rất đau đầu". Thấy anh nheo mắt lại vì cơn đau đầu, Jaechan nhẹ nhàng dùng tay xoa nhẹ hai bên thái dương của anh, hy vọng có thể làm dịu cơn đau.

"Ngủ cùng anh"

"Vâng"

Vươn tay ra tắt đèn, chỉ để lại một chút ánh sáng nhỏ nơi đầu giường, cả hai cùng nằm xuống, người lớn hơn choàng tay ôm chặt người nhỏ hơn vào lòng, thả nhẹ một ít pheromone hương gỗ để người trong lòng có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn. Park Seoham hôn nhẹ lên đỉnh đầu omega nhỏ nhắn

"Park Jaechan"

"Vâng"

"Park Jaechan"

"Em đây, hyung"

"Park Jaechan"

"Em ở đây"

"Park Jaechan, em sẽ không đi nữa đúng không"

Hôn lên ngực người kia để trấn an anh, Jaechan biết việc mình rời đi mười năm trước đã ám ảnh người này đến như thế nào, Jaechan biết dù lúc đó người này mỉm cười bảo cậu đi đi nhưng trong lòng đã đau đến mức như thế nào, đã bất an đến thế nào, Jaechan đều hiểu rõ, vì cậu cũng trải qua những cảm giác giống như vậy.

"Vâng, lần này không đi nữa, cho dù có thế nào cũng không đi, sẽ bám chặt lấy anh, không bao giờ buông tay nữa". Jaechan không biết Park Seoham sáng mai tỉnh rượu rồi có nhớ đêm nay đã nói gì hay không, nhưng dù anh có không nhớ thì Jaechan cũng sẽ lặp lại y hệt cho anh nghe. Để anh biết được, cậu nhớ anh đến nhường nào, yêu anh sâu đậm bao nhiêu.

Alpha nghe được câu trả lời mình mong muốn, anh siết chặt vòng tay hơn, ôm trọn cơ thể nhỏ bé kia vào lòng mình.

"Ngủ ngon, Jaechanie"

"Ngủ ngon, hyung"

Mặc kệ ngày đông giá lạnh của Seoul, mặc kệ gió tuyết đang gào thét ngoài khung cửa sổ, cả hai ôm chặt lấy nhau, trao hơi ấm cho nhau, nỉm cười thật hạnh phúc rồi cùng nhau đi vào giấc ngủ ngọt ngào mà họ đã chờ đợi suốt mười năm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net