Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận tình ái cưỡng chế này tiếp tục đến quá nửa đêm, Park Jaechan bị lật qua lật lại giày vò cực kỳ mệt mỏi. Cậu dùng chút khí lực còn sót lại để phát tiết bất mãn trong lòng.

Nhưng đến cuối cùng vẫn không hề trả lời câu hỏi kia - 'Có tha thứ hay không?'

Kỳ thật đối với Park Jaechan, căn bản chưa nói tới tha thứ hay không, việc thực sự khiến cậu cảm thấy phẫn nộ không phải là Park Seoham trút giận lên cơ thể mình, mà là không tín nhiệm. Ngay đến một câu giải thích anh cũng không muốn nghe, chỉ một mực chủ quan suy đoán về tất cả mọi người, mất lý trí rồi định tội cho cậu.

Cho nên Park Jaechan không muốn nói nữa, trong thân thể cậu đang không ngừng cuồn cuộn tin tức tố, từng chút đâm vào trái tim yếu ớt. Cậu an tĩnh để anh bôi thuốc, sau khi thân thể giảm bớt một chút khó chịu, trong bầu không khí im ắng liền ngủ thiếp đi.

Park Seoham ngồi một bên, mấy lần ngập ngừng lại không dám lên tiếng, cuối cùng cảm thấy người đang đưa lưng về phía mình đã từ từ bình ổn hô hấp, rốt cục cũng nhẹ nhàng nằm cạnh cậu, một tay vòng nhẹ qua người Park Jaechan, nhắm mắt lại.

Kỳ thật anh không ngủ được, một mặt là hối hận, một mặt là ghen tuông. Hai loại cảm xúc hoàn toàn khác biệt khiến anh lâm vào khốn cảnh không thể gọi tên. Hối hận vì bản thân đã tổn thương Park Jaechan trong lúc mất kiểm soát, ghen tuông chính là bởi vì cậu tỏ ra thân thiết với kẻ kia, điều này rõ ràng nói cho anh biết đây không phải chuyện anh có thể can dự. 

Thế nhưng một suy nghĩ khác lại nảy sinh trong cảm xúc hỗn độn, Park Seoham tự oán trách chính mình, dựa vào cái gì mà khi dễ em ấy như vậy. 

Anh đương nhiên biết em bé luôn được gia đình chăm sóc rất tốt, ngoại trừ việc bị người cha cổ hủ ép gả đi làm thông gia thì cuộc đời cậu hầu như đều thuận buồm xuôi gió, mà bản thân mình đêm nay lại lấy danh nghĩa yêu đương rồi đối xử với cậu như vậy. 

Tình huống mờ mịt càng khiến anh tỉnh táo hơn, sau khi lấy lại lý trí liền hối hận, anh hổ thẹn không chịu nổi. 

Thật sự có thể cầu xin tha thứ được sao? Anh không biết.  

Ngày hôm sau Park Jaechan tỉnh dậy trước, rèm cửa bị đóng kín ngăn cách ánh sáng mặt trời bên ngoài. Cậu ngồi dậy một chút, nhìn thấy Park Seoham dường như ngủ không yên giấc, bàn tay đưa sang vuốt vuốt lông mày đang nhíu lại của anh. 

Cậu vừa mới đứng dậy, liền cảm thấy đau đớn truyền đến từ bốn phương tám hướng, không ngừng nhắc nhở cậu đêm qua đã bị đối đãi thế nào. 

Dưới mặt đất ngoại trừ quần áo bị xé nát cùng một chiếc cà vạt, thì còn lại chính là giấy ăn chất thành đống, thậm chí một đôi dép lê cũng không có. Park Jaechan tùy ý tìm một bộ quần áo oversize trong tủ rồi mặc lên người, chân trần đi ra ngoài, tìm thấy áo khoác của mình bị vứt ở cửa ra vào, lấy điện thoại trong túi áo ra. 

Qua một đêm, điện thoại tràn ngập cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, mấy người bạn thân nhao nhao hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, người đàn ông rời đi với cậu là ai. Có người cũng đã cấp tốc nhận ra thân phận của Park Seoham, hỏi cậu sao lại dây dưa với Chủ tịch tập đoàn S. Kỳ thực, ở bên anh lâu như vậy, ngày hôm qua nhờ Jang Munik cậu mới biết bạn trai của mình lại là người đứng đầu gia tộc tài phiệt đỉnh cấp.  

Park Jaechan đau đầu nhăn lông mày, bỏ qua mấy tin nhắn vô dụng kia, hiện tại cậu không có tâm tư để ý những chuyện này. Cậu mở danh bạ, tìm được cuộc gọi nhỡ từ Lee Eunho, ấn nút gọi, sau vài tiếng 'tút tút' thì rất nhanh đã tiếp máy.

"Eunho hyung, anh vẫn ổn chứ?" Park Jaechan cố gắng điều chỉnh giọng mình cho bớt khàn. 

"Anh không sao. Còn em? Người hôm qua không phải là Park Seoham sao? Em và cậu ta sao lại dây dưa với nhau?" Thanh âm của Lee Eunho mang theo chút tức giận xen lẫn lo lắng truyền tới qua điện thoại. 

"Ừm... Tóm lại thì như anh thấy hôm qua đó, tối qua chắc là anh ấy có chút hiểu nhầm mối quan hệ giữa chúng ta, em xin lỗi Eunho hyung." 

"Em thật sự không sao chứ? Gọi điện cả đêm cũng không liên lạc được." Lee Eunho liên tục muốn xác nhận.

"Thật sự không có việc gì đâu hyung. Cho em gửi lời hỏi thăm dì, em còn có chút việc, lát sẽ liên lạc lại." Park Jaechan nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nếu trò chuyện tiếp cậu sợ sẽ không giấu được bộ dáng yếu ớt lúc này, đến lúc đó mọi chuyện sẽ càng vượt khỏi tầm kiểm soát. 

Cậu tự rót một cốc nước, uống xong mới miễn cưỡng cảm thấy tốt hơn một chút, ngồi xuống salon rồi ngẩn người. 

Thân phận của Park Seoham khiến cậu rất đau đầu, không nghĩ tới mình vậy mà gặp được một nhân vật máu mặt như vậy, nếu như để anh biết được tin tức cậu phải đính hôn, dựa trên dáng vẻ mất lý trí của anh đêm qua, không biết sẽ lại phát sinh chuyện gì.

Kỳ thật hôm qua cậu đi gặp Lee Eunho để muốn thăm dò bên phía cha cậu, xem ông gần đây có ý định dao động hay không, còn muốn nghĩ cách thông báo chuyện yêu đương của mình cho ông biết. Dù sao thân phận của Park Seoham hẳn là ưu tú hơn gia tộc mà cha cậu muốn kết thông gia kia. Mặc dù hai người bọn họ vừa mới yêu đương, nhưng cậu vốn rất có lòng tin, nhưng lại không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, hiện tại chỉ hi vọng cha cậu đừng biết chuyện quá sớm, bằng không sẽ càng ngày càng phiền phức.

Nghĩ đến đây, Park Jaechan càng đau đầu, cậu nằm dài xuống ghế salon, ném điện thoại sang một bên, nhìn lên trần nhà thở dài một hơi.

Park Seoham từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy khung cảnh như vậy, phòng khách sáng hơn phòng ngủ một chút, có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của em bé đang nằm trên ghế, yếu ớt như muốn hòa một thể với ánh nắng. Cậu đang khẽ nhíu mày, thoạt nhìn cực kỳ không thoải mái. 

Lúc anh tỉnh dậy, mắt còn chưa mở ra, bàn tay đã theo thói quen mấy ngày gần đây mà muốn ôm người bên cạnh vào lồng ngực, nhưng đổi lại đều là hư không, bên người chỉ có chăn mền trống rỗng khiến anh tỉnh táo trong nháy mắt, còn tưởng Park Jaechan đã tức giận bỏ đi. Vội vàng chạy ra ngoài, may mắn cậu vẫn còn ở đây.  

"Jaechan..." Anh đi đến một bên ghế, nhẹ nhàng gọi cậu.  

Park Jaechan mở mắt nhìn anh một chút, giọng nói còn khàn hơn so với lúc nãy, "Anh dậy rồi sao."  

Ánh mắt Park Seoham vừa lướt qua đã thấy vết tích lộ ra nơi cổ tay cậu, sau một đêm, vết bầm càng đậm màu. Tím bầm một vòng, rõ ràng tuyên án sự hung ác của anh đêm qua. 

"Đau không?" Tay anh muốn chạm đến, lại bị Park Jaechan hơi nghiêng người tránh khỏi.

Park Jaechan ngồi dậy, giật giật quần áo trên người.

"Hyung, anh thấy sao?"

"Thật xin lỗi..." Park Seoham quỳ một bên chân xuống, Park Jaechan thấy rõ khóe mắt anh có chút đỏ, cậu cảm thấy có chút buồn cười, phản ứng của anh cứ như thể cậu mới là người đầu sỏ bắt nạt vậy.

"Thật ra vẫn ổn, thời điểm đau nhất cũng đã qua, không phải sao?" Park Jaechan quay đầu không nhìn anh, sợ chính mình mủi lòng. 

"Anh... Anh sai rồi." Giọng nói của Park Seoham đã có chút run rẩy, anh biết ý tứ của cậu, chính là muốn nói thời điểm anh không để ý tới cảm nhận của cậu. Thế nhưng, ngoại trừ xin lỗi thì anh hoàn toàn không biết làm gì khác để bù đắp. 

Park Jaechan nhìn chằm chằm một điểm trên mặt đất, nói, "Đêm qua anh đã xin lỗi rất nhiều rồi." 

Bàn tay Park Seoham nắm lại rồi vô lực buông ra, nếu như có thể quay trở về đêm hôm qua, anh nhất định sẽ đánh bản thân mình một trận. 

"Kỳ thật anh đối xử với em như vậy... Em rất tức giận."

"Jaechan..."

"Nhưng chuyện làm em bận tâm là anh không hề tin tưởng em. Không tin em nên một câu giải thích anh cũng không muốn nghe, không tin em nên mới tùy ý chà đạp em. Anh có nhớ không, đêm qua em muốn nói ra lý do rất nhiều lần, nhưng bản thân anh không hề muốn nghe." 

"Là anh ngu ngốc. Jaechan, có thể tha thứ cho anh lần này không? Em muốn xử trí thế nào cũng được..." Park Seoham thấp giọng cầu khẩn mang theo chút run rẩy. 

"Trước tiên làm rõ chuyện ngày hôm qua đã. Người chịu một quyền của anh hôm qua là anh họ bên ngoại của em, hôm qua em hẹn anh ấy đi chơi để hỏi chút tình hình ở nhà." Cậu dừng một chút, nói tiếp, "Vậy anh còn tức giận không? Nếu hôm qua anh nghe em nói hết, anh vẫn sẽ đối xử với em như vậy sao?" Park Jaechan rốt cục bắt đầu nhìn anh, trầm mặc một hồi sau đó gắt gao nhìn vào mắt anh rồi hỏi.

"Bảo bối..."

"Kỳ thật so với thân thể khó chịu..." Park Jaechan chỉ vào ngực trái của mình, "Nơi này còn tổn thương gấp bội." 

"Còn có, vậy mà hôm qua em mới biết, hóa ra anh là chủ tịch tập đoàn S, từ trước tới nay không hề thấy anh nhắc đến." 

Trước khi bị ngắt lời, Park Jaechan lại nhẹ nói, "Nhưng chuyện này chúng ta hòa nhau, em cũng không hề nói thận phận của mình cho anh biết, kỳ thật em là con trai của chủ tịch tập đoàn KS, thật buồn cười a."

Không khí lại một lần nữa ngưng trệ, chỉ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của hai người, một mạnh một yếu, Park Seoham cảm thấy sắp không thở nổi.  

"Cũng phải, ngay từ đầu mối quan hệ yêu đương này đã tràn ngập lừa dối." Park Jaechan tổng kết lại sau cùng. 

Park Seoham rốt cục không nhịn được phản bác, "Những chuyện đó đều không quan trọng." 

Anh tiến lên gắt gao ôm cậu vào lòng.

Nghe Park Jaechan bình tĩnh nói ra những lời này, trong lòng anh cực kỳ bối rối, giống như đang bình tĩnh tuyên bố anh đã bị loại. 

"Sao lại không quan trọng! Mấy ngày trước em còn đang sợ sẽ khiến anh cảm thấy áp lực, không nghĩ tới, người chịu áp lực phải là em mới đúng." Park Jaechan dùng sức đẩy ra, nhưng sức lực chênh nhau quá nhiều, căn bản không tránh thoát vòng tay anh được.

"Park Seoham!"

"Bảo bối, đêm qua đều là anh không tốt, tha thứ cho anh lần này được không?" Park Seoham dùng hết tâm sức để cậu có thể cảm nhận được chân thành của mình. 

"Anh đừng như vậy!"

"Không được, em có thể trừng phạt anh, nhưng không cho phép nói chia tay như vậy, anh không đồng ý!" Park Seoham lớn tiếng nói, tựa như âm lượng càng cao thì càng có hiệu lực.

"Em không muốn chia tay... Hyung, trước tiên buông em ra, bả vai đau..." Park Jaechan không còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ trấn an bạn trai trong lúc nhạy cảm. Quả thực cậu cũng biết, bản chất của Alpha nào cũng như vậy, có dục vọng chiếm hữu tuyệt đối với Omega mình đã chọn.

"Ở đâu, để anh xem xem." Park Seoham nghe xong quả nhiên buông lỏng tay, sau đó xốc áo cậu lên nhìn. 

Park Jaechan lần này không né tránh, thuận theo để anh cởi áo của cậu xuống, đập vào mắt Park Seoham chính là dấu vết xanh tím và vết cắn giao thoa cùng nhau, khắc lên làn da trắng nõn tinh tế. 

Park Seoham hổ thẹn không chịu được, mặt đỏ lên, cúi đầu. Anh cố gắng không để thanh âm của mình phát run, "Anh đi lấy thuốc."

Quá trình bôi thuốc vừa trầm mặc lại dài dằng dặc, hai người đều không hề lên tiếng. Tựa như quay trở về những ngày tươi đẹp trước đây, cả hai cùng ôm lấy nhau trên ghế salon, không nói gì nhưng lại vô cùng ngọt ngào. 

Những chỗ khác vẫn không đến nỗi nào, nhưng dấu răng nơi tuyến thể có chút sâu, vẫn chưa kết vảy, thuốc bôi lạnh buốt xoa lên có chút nhói nhói, Park Jaechan co người lại một chút. 

Park Seoham nhẹ nhàng xoa thuốc quanh vết thương, sau đó đặt xuống một nụ hôn nhẹ, hối lỗi, chuộc tội, đau lòng, không mang theo dục vọng.

Bụng cậu đột nhiên không hiểu phong tình reo lên, cũng làm cho bầu không khí trở nên dễ thở một chút, khóe miệng Park Jaechan lần đầu nâng lên một độ cong nho nhỏ trong buổi sáng hôm nay, cậu có chút xấu hổ. 

Park Seoham một lần nữa cầm quần áo giúp Park Jaechan mặc lại, sờ lên mái tóc cậu, ôn nhu nói, "Bảo bối của chúng ta hôm nay muốn ăn gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC