Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết qua bao lâu, có lẽ là mười phút, có lẽ chỉ ba mươi giây.

Park Jaechan cảm giác hô hấp của người bên cạnh dần dần bình ổn, cậu ép buộc chính mình nhất định phải bình tĩnh lại. Thế nhưng... Rất khó chịu, thân thể tiếp tục tản ra nhiệt độ nóng khác thường, trên trán đã thấm ướt mồ hôi, tin tức tố của cậu bị tin tức tố cường thế của Alpha câu dẫn đến hưng phấn không ngừng tràn ra ngoài, thuốc ức chế tối qua bị Munik bắt dùng cũng dần mất đi tác dụng.

Không được.

Park Jaechan nhẹ thở dốc một hơi, tuyến thể sau gáy đã nóng sắp bạo tạc. Cậu vẫn tự nhẫn nhịn không phát ra bất cứ thanh âm nào, bằng không tình huống có vẻ yên ổn này sẽ bị phá vỡ.

Nhưng ông trời có vẻ không muốn cho cậu toại nguyện, chuông điện thoại di động cũng không cảm nhận được tình huống nhạy cảm lúc này, đột nhiên vang lên không đúng lúc.

Park Jaechan còn chưa kịp hành động, người bên cạnh đã mở mắt, rất tự nhiên đưa tay sờ xoạng đến túi của cậu, lấy điện thoại di động ra, cúp máy.

Cùng lúc đó, thợ săn đã khôi phục thanh tỉnh, rốt cục cũng phát hiện ra người bên cạnh có điểm khác thường.

"Khó chịu nhưng vì sao không nói?"

Trong đầu cậu đều là mấy từ 'xong đời rồi', Park Jaechan bỗng cứng đờ người, cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi.

"Em... Em không sao... Seoham hyung nếu cảm thấy ổn hơn rồi thì buông em ra đi..."

Cậu thận trọng đưa ra phương pháp giải quyết tự cho là tốt nhất, chỉ cần có thể rời xa vị Alpha nguy hiểm này, mình cũng sẽ khôi phục trạng thái ban đầu.

Đôi mắt Park Seoham đánh giá người đang bị mình ôm vào ngực, giả vờ như không nghe thấy, bàn tay chậm rãi chạm lên lưng Park Jaechan, tinh tế vuốt ve. Sau đó thừa dịp con mồi không chú ý, thợ săn đột nhiên hóa thân thành sói, khởi động màn tấn công tiếp theo.

Anh hôn lên tuyến thể của cậu.

Xác thực mà nói, đây không phải hôn, mà là thận trọng gặm cắn.

"Ưm a..." Park Jaechan tê dại cả người, lần đầu tiên có loại cảm giác này. Nhiệt độ kỳ dị tựa như vẫn luôn chờ đợi tin tức tố hương chanh thơm ngát, rốt cục ngay thời khắc bờ môi Park Seoham dính sát lên lại hài lòng công thành lui thân.

Cậu cảm giác có một loại tin tức tố lạ lẫm vừa chậm chạp lại kiên định chảy từ tuyến thể vào trong người mình, tựa như đang tiêu ký, nhưng lại càng giống muốn chiếm hữu cậu thành của riêng hơn.

Alpha cao ngạo muốn khí tức của mình hoàn toàn lấp đầy con mồi từ đầu đến chân, toàn bộ mọi chỗ trên cơ thể.

Đây chính là tính chiếm hữu của một Alpha cấp cao.

Hai loại tin tức tố chậm rãi dung hợp trong cơ thể, không khí trong phòng cũng không còn quá nồng đậm, hai mùi hương rốt cục hợp làm một, trà xanh thơm ngát, phối hợp cùng nhau vậy mà phi thường hài hòa.

Trong quá trình bị tiêu ký, Park Jaechan khó nhịn mà trừng lớn mắt, gấp rút thở hào hển. Thân thể cậu mềm nhũn, hoàn toàn không thể động đậy. Tin tức tố cường đại của Alpha đã hoàn toàn bao trùm bốn phương tám hướng. Đây không phải ý muốn của Park Jaechan, nhưng thân thể cậu lại trắng trợn kêu gào muốn càng nhiều hơn, giống như cây cối lâu ngày không được tưới nước, không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng từ nam nhân phía sau.

Park Seoham phóng thích xong chuỗi tin tức tố cuối cùng thì động tác cũng ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, hạ một nụ hôn xuống bên mặt Park Jaechan.

"Sangwoo, đừng sợ. Anh đã nói sẽ không gây tổn thương cho em."

Park Jaechan vốn đang rơi vào giai đoạn thích ứng với việc tiêu ký tạm thời, nghe thấy giọng Park Seoham lại run lên một cái, nhưng đối phương nghĩ cậu vẫn còn sợ hãi, bàn tay ở sau lưng không ngừng trấn an cậu.

Thế nhưng, điều Park Jaechan để ý lại là, ngay từ đầu cậu đã nói dối anh, ba chữ 'Choo Sangwoo' đã biến thành quả bom nổ chậm, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Tiêu ký tạm thời cùng với cái ôm trong một lúc lâu đã giúp Park Jaechan triệt để khôi phục, cậu tỉnh táo lại, có chút đẩy Park Seoham ra, nhỏ giọng nói, "Seoham hyung, chúng ta đi ra ngoài trước được không..."

"Được." Park Seoham biết người trong ngực vẫn còn lo lắng. Đối với anh mà nói, thời điểm khó nhịn nhất đã qua, không cần để lại ấn tượng xấu cho bé con vào lúc này, cho nên anh không do dự liền đáp ứng.

Hai người đi ra ngoài, nhìn lên đồng hồ treo trong phòng khách mới phát hiện, lúc này sắp 10 giờ đêm, đã hai tiếng sau khi Park Jaechan chạy đến phòng ngủ tìm anh.

Park Seoham cực kỳ hứng thú nhìn chằm chằm Park Jaechan đi vào phòng bếp hâm nóng thức ăn, chỉ mới hai tiếng đồng hồ mà thôi, tâm tình của anh lại biến đổi nghiêng trời lệch đất, không quan tâm có phải bản thân bị quỷ ám hay không, anh vui vẻ chấp nhận như vậy.

Tay anh dường như còn lưu lại dư vị vừa rồi không ngừng vuốt ve làn da trơn nhẵn, muốn động tay càng nhiều hơn.

Thế nhưng, anh phải giữ kiên nhẫn. Đối mặt với người lần đầu tiên khiến mình mất khống chế như vậy suốt bao nhiêu năm qua, anh không muốn xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.

Hai tiếng trước, nhìn dáng vẻ bé con bận rộn trong phòng bếp, anh chẳng qua chỉ cảm thấy rất mới mẻ thú vị, dù sao, bình thường cũng không có ai đủ can đảm và tâm tư xông vào nhà nấu cơm cho anh.

Nhưng sau hai tiếng, ánh mắt Park Seoham đã không nghe theo điều khiển của anh nữa, ánh nhìn bỏng rát nhìn chằm chằm bóng lưng Park Jaechan, góc nào cũng không chịu buông tha.

Vừa mới trải qua tiêu ký tạm thời, anh cảm giác huyết mạch trong cơ thể mình đều đã quyết định người trước mắt này rồi. Ham muốn càng nhiều hơn, muốn hương vị của cậu, thân thể của cậu, tất cả.

"Seoham hyung, có thể ăn cơm được rồi." Thanh âm của Park Jaechan kéo anh ra khỏi suy nghĩ.

Hương vị đồ ăn ngon miệng ngoài sức tưởng tượng, Park Seoham phát hiện người trước mắt luôn luôn có thể mang lại rất nhiều kinh hỉ cho anh, có lẽ từ lúc mới bắt đầu gặp nhau, ông trời đã an bài hết tất thảy, hai người bọn họ nhất định phải  quấn quanh lấy nhau.

"Năm nay em bao nhiêu tuổi?" Park Seoham thuận miệng hỏi.

"20 tuổi." Park Jaechan chưa kịp phản ứng đã thốt ra.

Park Seoham nghe được thông tin cậu vừa trưởng thành, tâm tình lại vui vẻ một phen... Bây giờ đã có thể hoàn toàn hợp pháp hợp lý rồi.

Nhìn Park Jaechan ăn từng miếng nhỏ, anh đột nhiên nhớ tới chú mèo con từng thấy ở nhà hàng xóm khi còn bé, cũng đáng yêu như nhau.

Park Seoham xấu xa muốn đùa Park Jaechan một chút, xem cậu có xù lông giống mèo con hay không.

"Chúng ta thử yêu đương một lần đi."

Quả nhiên phản ứng của mèo con không nằm ngoài dự liệu của anh, cậu mở lớn đôi mắt tròn vo, đũa trên tay cũng suýt nữa rơi xuống.

"Seoham hyung... Anh nghiêm túc sao?"

Park Seoham cố ý chỉnh sửa lại ngữ khí một chút, có vẻ hơi ủy khuất, "Sangwoo cảm thấy anh sẽ mang loại chuyện này ra đùa giỡn hay sao, lần đầu tiên gặp em, anh đã rất thích, nhưng lại sợ doạ đến em, cũng vì muốn xác định lại tâm ý của mình, nhịn rất lâu mới không liên lạc với em."

Lời thổ lộ này là kinh hỷ mà Park Jaechan không tưởng tượng được, hoá ra không phải bản thân tự mình đa tình. Thời điểm hạt giống tình yêu sinh sôi nảy nở từ đáy lòng, người mình thích cũng chú ý tới mình.

Thế nhưng nghe thấy xưng hô mà đối phương gọi mình, tâm tư trong nháy mắt đã trùng xuống, nếu như Seoham hyung biết ngay từ đầu tất cả đều là nói dối, anh sẽ còn thích cậu sao...

Cậu yên lặng thật lâu, Park Seoham cũng không vội vàng, vừa ăn cơm vừa quan sát phản ứng của em bé. Nhìn cậu từ kinh ngạc đến mừng rỡ lại đến do dự.

"Em không thích anh sao?" Trước khi hết kiên nhẫn, Park Seoham quyết định ra đòn công kích, không cho đối phương cơ hội đổi ý.

Thật là nôn nóng, phải nhanh chóng biến em ấy thành của mình.

"Không phải như vậy, chỉ là em... có chút lo lắng..."

"Em có bất kỳ băn khoăn nào anh cũng sẽ giúp em trả lời." Thợ săn thập phần tự tin, không định cho con mồi bất luận cơ hội lùi bước nào.

Park Jaechan vẫn đang suy nghĩ, chỉ sợ anh sẽ không giải quyết được. Bất luận là vụ thông gia đáng ghét kia hay là lời nói dối ban đầu của cậu.

Thế nhưng, cậu đột nhiên lại nghĩ đến chuyện bản thân đã suy nghĩ kỹ càng suốt một tuần qua, thật vất vả mới trốn thoát được, không phải chính vì muốn tự do tiêu sái sao? Mục đích đến đây ngày hôm nay không phải chính vì muốn ở cùng người mình thích sao?

Nghĩ đến đây, Park Jaechan nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm, cậu rốt cục gật đầu.

"Được, chúng ta yêu đương đi, Seoham hyung."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net