#6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng từ bỏ cô gái thích mình,

để theo đuổi cô gái tôi thích.
Nhưng cô ấy lại làm y hệt tôi và đã từ bỏ tôi...

Su Hyeok không ngờ rằng On Jo ấy vậy mà lại tỏ tình với cậu. Nhìn chiếc bảng tên được On Jo đặt trong lòng bàn tay mình mà Su Hyeok cười tự giễu.

Giây phút đấy, cậu đã cực kì ti tiện mà mong rằng đây sẽ là của Choi Nam Ra.

Và cậu cũng biết rằng nếu On Jo biết được suy nghĩ này của cậu thì cậu sẽ là thằng tệ bạc biết nhường nào trong đôi mắt của cô bé.

"On Jo... cái này..."

"Ý tứ như thế nào tớ nghĩ là cậu hiểu."

"Nhưng..."

"Cứ suy nghĩ đi đã, không cần trả lời tớ vội đâu."

Nói rồi On Jo cong giò chạy biến bỏ lại Su Hyeok đứng tần ngần một hồi lâu với chiếc bảng tên của cô bé. Cậu đâu có cần suy nghĩ làm chi đâu, câu trả lời của cậu nằm sẵn trong lồng ngực rồi đây này...

Nam Ra đem trả lại cho Su Hyeok chiếc áo khoác gió ngày đó cậu đưa cho cô để che mưa. Nhìn chiếc áo nằm an phận trong chiếc túi giấy hàng hiệu càng khiến cho giá trị của nó được tăng lên gấp trăm gấp nghìn lần.

"Chuyện ngày hôm đó cảm ơn cậu."

"Có gì đâu. Cũng đâu có phiền cậu trả lại thế này."

"Tôi không có thói quen giữ đồ của người khác."

"À..."

Su Hyeok cầm chiếc túi giấy trên tay, cậu còn có thể cảm nhận được mùi nước hoa thơm nhàn nhạt toát ra từ nó. Bỗng dưng Su Hyeok cảm thấy chiếc áo gió rẻ bèo này lại trở nên giá trị và xa xỉ hơn bao giờ hết.

"Bệnh của cậu thế nào rồi?"

"Cũng không nghiêm trọng lắm đâu, là cảm thông thường thôi nhưng bà của tớ lại cứ nằng nặc bắt tớ nghỉ học ở nhà cho khoẻ hẳn."

Sự thật thì làm gì có cái chuyện đó. Su Hyeok chưa bao giờ ổn cả, có ổn vì bệnh cảm cũng chưa chắc ổn vì cái rễ thực vật đang kí sinh trong lồng ngực cậu đây. Mà hiện tại đứng trước mặt Nam Ra, dường như nó lại muốn cậu bẽ mặt rồi.

"Trong túi có một hộp thuốc. Cũng không phải là thuốc gì, là thực phẩm chức năng giúp tăng đề kháng sau ốm đau."

Su Hyeok nhìn vào trong túi, quả thật là có một hộp thuốc nằm ở dưới áo khoác. Vừa nhìn cậu có thể đoán được hộp thuốc này có giá trị không hề nhỏ, có khi còn ngàng ngửa sinh hoạt phí của bà cháu cậu một tháng cơ.

"Đâu cần phải như thế..."

"Coi như cảm ơn vì chiếc áo của cậu ngày hôm ấy."

Nam Ra sống sòng phẳng thật! Su Hyeok vốn dĩ biết điều này, thế nhưng bây giờ mới có cơ hội chứng kiến đủ. Cậu cũng chỉ là nhường cho cô một chiếc áo khoác để đi mưa, không ngờ cô lại đền đáp cho cậu những thứ trị giá cao gấp trăm nghìn lần.

Bỗng dưng Su Hyeok nghĩ cái trận ốm kia của cậu xem ra đáng giá thật đấy nhỉ?

Nhưng cậu ước gì Nam Ra sòng phẳng như thế, có thể trả cho cậu nhiều hơn những thứ này. Cậu dâng tặng cô trái tim của mình, cô có sòng phẳng đáp trả lại tình cảm này của cậu hay không?

Nhìn Nam Ra lạnh nhạt quay trở về bàn học để tiếp tục những chuyện dang dở mà Su Hyeok ngẫm nghĩ một hồi lâu. Cậu nhìn chiếc túi Nam Ra đưa rồi lại nhìn cô, cậu như nhận ra rằng hình như đây là điểm kết nối duy nhất của cậu và Nam Ra vậy.

Giống như hai đường thẳng, mặc dù kéo dài vô tận nhưng nếu cắt nhau cũng chỉ cắt nhau đúng một lần duy nhất.

Mà giao điểm đấy chính là lần này đây.

Su Hyeok tự giễu, được như thế này là quá phúc phận cho cậu rồi. Nếu không có cơ hội này, có khi cậu còn chẳng có cái mùa xuân nào để được nói chuyện với Choi Nam Ra nữa là...

Chiều hôm ấy Su Hyeok từ chối trận bóng rổ giao hữu ở lớp khiến cho ai cũng thấy lạ. Bình thường sân bóng rổ có chật kín người xem cũng chỉ vì có Su Hyeok, bây giờ Su Hyeok không đến, đám fangirl kia của cậu có la ó om sòm không chứ.

"Sao thế? Lại không khoẻ à? Nhưng cũng đâu thể bỏ dở trận bóng rổ này được."

Lee Cheong San nằm bò ra trên bàn của Su Hyeok bắt đầu giở thói mè nheo. Trận bóng rổ lần trước đã quá đủ rồi, cậu không muốn Su Hyeok cứ vậy mà bỏ bê được. Hơn nữa, đội bóng không có Su Hyeok thì ai gánh nổi đây.

"Chơi nữa có khi lại thua."

"Cậu làm sao thế Su Hyeok? Dạo gần đây cậu lạ thật đấy?"

Nhưng Su Hyeok làm sao nói được cái lý do thực sự khiến cho cậu như thế này đâu. Dám chắc Lee Cheong San sẽ mắng cậu là một thằng điên, ảo tưởng nếu biết được lý do này cho nên Su Hyeok không nói ra thì sẽ tốt hơn hết.

Nhiều người biết cũng chẳng giải quyết được gì, có khi chuyện bé xé to rồi cả thế giới lại coi cậu là một tên lập dị nữa không chừng.

"Này Lee Su Hyeok, ít nhất cậu cũng nên nói lý do chứ!"

Đây là lần đầu tiên Cheong San phá lệ lớn tiếng với Su Hyeok trong khi ngày thường ai cũng biết hai đứa nó thân nhau như anh em. Nhưng bây giờ Cheong San trong vị trí của một người đội trưởng đội bóng rổ, cậu không chấp nhận được Su Hyeok cứ như thế này mãi.

Nhưng Su Hyeok vẫn chẳng nói gì, giống như đang suy nghĩ lý do thích hợp nhất để trả lời Cheong San vậy.

"Tớ không có lý do. Chỉ là tớ sợ trận này cũng sẽ thua như trận trước."

"Cậu chưa từng như thế này... Ngày trước thậm chí có gặp đội mạnh, cậu vẫn luôn là người giữ lửa và truyền lửa cho cả đội. Bây giờ chỉ mới thua một trận cậu đã thành ra như thế. Su Hyeok, cậu nói xem tinh thần của mọi người sẽ bị ảnh hưởng thế nào nữa đây?"

Rồi Cheong San tức tối bỏ đi, Su Hyeok càng trầm mặc không nói gì. Cậu chỉ nhìn chăm chăm vào mặt bàn, mông lung không rõ tiêu cự, trong đầu cũng rối nùi một mớ suy nghĩ.

Đương nhiên cậu biết rằng Cheong San có lý do để nổi nóng với cậu và hẳn là nếu như cậu đặt mình vào vị trí đội trưởng của Cheong San, chắc chắn cậu cũng sẽ nổi nóng như thế. Nhưng Su Hyeok thực sự không muốn làm ảnh hưởng đến cả đội.

Thay vì trông chờ vào mỗi một mình cậu, cậu hy vọng rằng Cheong San sẽ cố gắng phát triển kĩ năng của từng thành viên trong đội thì hơn. Vì lỡ đâu Su Hyeok sẽ không còn đánh bóng rổ được nữa...

"Cậu sao thế? Mấy hôm nay Cheong San lo cho cậu mãi."

Là Jang Woo Jin - sứ giả hoà bình như thường lệ lân la đến chỗ của Su Hyeok hỏi han tình hình. Nhưng có là ai cũng vậy, ngoài Choi Nam Ra ra, Su Hyeok nghĩ không một ai có quyền biết lý do của cậu.

"Dạo gần đây không khoẻ thôi, với cả có nhiều chuyện khiến tớ không có hứng thú lắm. Cả đội cố gắng trận chiều nay nhé, tớ về trước."

Vẫn bỏ ngỏ những thắc mắc mà chẳng có lấy một lời giải đáp, Su Hyeok ra về trước biết bao nhiêu ánh mắt hiếu kì của toàn thể học sinh trong lớp.

Bây giờ cách duy nhất cứu được cậu có lẽ là phẫu thuật mà thôi. Nếu không có tiền phẫu thuật, có lẽ cậu phải buộc đội bóng rổ phải vĩnh viễn mất đi cậu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net