CHƯƠNG 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Kim Tại Hưởng thành thạo quấn băng chân cho tôi xong, y ngước cặp mắt đen sâu thẳm liếc nhìn tôi một cái. Kim Tại Hưởng vốn là một người đàn ông cực kỳ khôi ngô, ngũ quan sắc nét, dáng người hoàn mỹ, nhất là cặp mắt xếch kia, ánh nhìn ngạo nghễ, phong tình vô hạn.

Nhưng lúc này đây, ánh mắt Kim Tại Hưởng lại có phần bất đắc dĩ, dường như còn hàm ẩn một tia đau lòng. Y thở dài một tiếng, cuối cùng không nhịn nổi nói: “Chính Quốc, lần này em định lấy cớ gì? Lần trước là đỡ bà lão qua đường, không cẩn thận đụng vào cây, trước nữa là bị một con chó dữ đuổi nên ngã trặc chân, trước trước nữa…”

“Tại Hưởng.” Đối mặt với người đàn ông anh tuấn dài dòng này, tôi chỉ nhẹ nhàng ngắt lời: “Lần này… lần này thật sự là em bất cẩn trượt chân.”

Tôi không nói dối, quả thực tôi trượt chân nên mới ngã từ cầu thang tầng hai xuống, không liên quan gì đến Mẫn Doãn Kỳ.

Từ đầu tới cuối, chẳng qua anh chỉ thở hổn hển chỉ vào bức ảnh đã bị xé thành hai nửa, gầm lên mắng mỏ tôi mà thôi. Khi vật cất chứa tình yêu và kỷ niệm trong quá khứ bị xé nát, ai cũng sẽ tê tâm liệt phế mà.

Có điều, đã lâu rồi Mẫn Doãn Kỳ không giận dữ như vậy, chuyện này khiến tôi vừa vui mừng vừa khổ sở. Vui vì anh vẫn còn phản ứng với tôi, cho dù là tức giận; khổ vì, cho dù có phản ứng, vẫn vì Điền Tử Du.

Kim Tại Hưởng đúng là một bác sĩ tốt, khi y băng bó vết thương cho tôi, tôi không hề cảm thấy đau đớn. Cũng có lẽ, đã từ rất lâu rồi, tôi không còn biết đau là gì nữa. Bằng không, sao tôi lại tự ngược như thế, hết lần này tới lần khác chạy đến trước mặt người đàn ông kia, để cho anh hết lần này tới lần khác làm tổn thương tôi.

Kim Tại Hưởng thở dài, không nói gì, chỉ tiễn tôi ra cửa phòng khám.

Cuối cùng, y mỉm cười, gương mặt dịu dàng kề sát lại. Cặp môi mỏng hơi hé mở, tựa như muốn nói gì đó với tôi, nhưng rốt cuộc y không nói gì hết, chỉ vỗ vỗ đầu tôi, thương cảm bảo: “Chính Quốc, tuần sau kiểm tra sức khỏe, em phải tới đấy.”

Tôi mỉm cười, gật đầu, quay đi, ba động tác liền mạch dứt khoát.

Khi ra tới cửa, chiếc Mercedes-Benz của Mẫn Doãn Kỳ đã chờ sẵn ở ven đường.

Thường nói khí chất của đàn ông phải dựa vào sự nghiệp, nhưng tôi nghĩ, Mẫn Doãn Kỳ của tôi, không cần có chiếc xe đen sì ở đằng sau kia, anh vẫn đẹp. Mẫn Doãn Kỳ đẹp lắm, mắt đen láy, mũi cao thẳng, còn cả cặp môi vì mất kiên nhẫn mà mím chặt, nhìn thế nào cũng khiến tôi cảm thấy yêu, yêu đến mức không muốn buông tay.

Đúng thế, một người đàn ông có thể dùng chữ “đẹp” để miêu tả đó, là của tôi.

Cho dù anh không muốn, nhưng anh đã cưới tôi.

Nhìn thấy tôi tủm tỉm cười đi đến, sự nhẫn nại cuối cùng của Mẫn Doãn Kỳ đã bị mài mòn hết.

“Điền Chính Quốc, tôi nói cho cậu, đừng có chơi mấy trò nhạt nhẽo này. Chiêu trò cũ như thế, chơi ba năm, cậu không thấy mệt à?” Nói xong, Mẫn Doãn Kỳ mở cửa xe, đóng lại, khởi động xe, ba động tác cũng rất liền mạch dứt khoát.

Còn tôi, nhìn theo chiếc Mercedes- Benz chạy khuất khỏi tầm mắt, bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau đớn khó nén từ chân truyền lên. Tôi nghĩ, anh bỏ tôi lại cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất, tôi biết được cảm giác đau đớn rồi, không phải sao?

Buổi đêm lạnh lẽo yên ắng, trên đường chỉ còn một mình tôi, một người ngã từ cầu thang xuống, chân bị thương, không biết là vạn hạnh hay bất hạnh?

Tôi khập khiễng đi về phía trước, tôi đoán, dựa vào tính cách của Mẫn Doãn Kỳ, chắc chắn sẽ không quay đầu. Anh chưa bao giờ biết quay đầu, tôi đã dùng ba năm để chứng minh chân lý này.

Di động reo lên trong túi xách, là tin nhắn của bạn thân Phác Chí Mẫn. Tôi mở ra đọc nội dung, chỉ một câu đơn giản ngắn gọn của y, đã đâm thẳng vào tim tôi.

“Điền Tử Du về rồi.”

 Màn hình di động tối dần, tôi ngửa lên nhìn bầu trời đêm, mỉm cười, trong lòng lại nghĩ thông suốt một chuyện. Hóa ra, đây là nguyên nhân đêm nay Mẫn Doãn Kỳ không thể kiềm chế được.

Hóa ra, Điền Tử Du đã trở lại.

Điền Tử Du là ai, thật sự tôi không muốn nhắc tới, cô ta cứ như hồn ma vậy, không lúc nào không ám cuộc sống của tôi. Đúng vậy, Điền Tử Du là chị của tôi, nhưng tới tận bây giờ tôi cũng chẳng muốn thừa nhận.

Chúng tôi cùng cha khác mẹ, buồn cười ở chỗ, tôi là đại thiếu gia đường đường chính chính của Điền gia, là người thừa kế duy nhất của Điền gia về mặt pháp luật, nhưng Điền Tử Du lại là chị của tôi, sinh ra trước dòng máu chính thống của Điền gia là tôi đây.

Tôi căm ghét cảm giác này, cảm giác gọi là phản bội. Nhưng tôi có ghét tới đâu, cha vẫn cầm tay cô ta, thân thiết nghênh đón cô ta vào nhà.

Năm đó, mẹ tôi mất vì bệnh di truyền của gia tộc. Lúc mất, bà mới hai mươi lăm tuổi, lứa tuổi còn thanh xuân phơi phới, đã úa tàn rời đi.

Nhưng thế cũng tốt, chứng bệnh đó khiến bà không nhìn thấy, không nghe thấy, cho nên bà không phải đớn đau đối mặt tất cả những chuyện này, tận mắt nhìn tim của chính mình, từng miếng từng miếng bị người mà bà gọi là ông xã dịu dàng săn sóc cấu xé.

Người đàn ông của mình bị chiếm hữu, căn nhà êm ấm của mình bị náo loạn, tất cả của mình đều bị cướp đoạt. Cảm giác này rất khó chịu, tôi nghĩ, mẹ không phải đối mặt với nó cũng tốt.

Mẹ mất rồi, tôi không khóc, từ đầu tới cuối, tôi chỉ nhìn Điền Tử Du xinh đẹp trước mặt. Cô ta thật sự rất đẹp, không như tôi. Dung mạo của tôi, tự tôi cũng rõ, người hay soi gương thường nói rằng càng soi càng đẹp, nhưng tôi phải công nhận, đây chỉ là lừa gạt.

Bộ dáng của tôi chỉ có thể coi như thanh tú, giống như tên của tôi, không hề nổi bật. Nhưng Điền Tử Du lại đẹp, tất cả những từ miêu tả mỹ nhân thời xưa đều có thể dùng cho cô ta. Tay mềm như lá non, da trắng nõn nà, cổ cao ba ngấn, răng đều tăm tắp, lông mày lá liễu, mắt ướt sầu mong, rạng rỡ tinh xảo.

Thế nhưng, cho dù là mỹ nhân như vậy, tôi cũng không thích. Ai lại thích một kẻ xâm lược chứ, à, cô ta còn có một cái tên nữa, gọi là tình địch. Chúng tôi cùng yêu một người đàn ông.

Cô ta cướp cha của tôi rồi, giờ còn muốn tranh Điền gia với tôi, tranh đàn ông với tôi, sao có thể tha thứ? Tôi không thể, cũng không cho phép bản thân tha thứ.

Đêm khuya lặng lẽ, tôi thề trước bài vị của mẹ, thứ của bà tôi nhất định sẽ giúp bà bảo vệ. Mà thứ thuộc về tôi, cần phải nhanh chóng nắm trong tay, không ai có thể cướp đi.

Sự thật chứng minh, tôi làm không tệ. Tư chất của tôi tuy kém, nhưng tôi thắng ở chỗ có một ông ngoại yêu thương tôi đến tận xương tủy, mà cha tôi cả đời đều bị ông áp chế. Cho nên tôi thoải mái chèn ép Điền Tử Du, chiếm được Điền gia, còn chiếm được cả người đàn ông của Điền Tử Du.

Dẫu cho tôi biết, Mẫn Doãn Kỳ chưa bao giờ thích tôi. Người anh thích, là cô bé lọ lem Điền Tử Du kia. Điền Tử Du thiện lương, xinh đẹp, hồn nhiên, cô ta đại diện cho màu trắng. Còn tôi, Điền Chính Quốc, ghen tị, hung ác, đại biểu cho màu đen tăm tối.

Nhưng mặc kệ thế nào, tôi vẫn nhất kiến chung tình với Mẫn Doãn Kỳ. Anh như một nguồn sáng, chiếu rọi thế giới u tối vẩn đục của tôi.

Tôi nghĩ, Điền Tử Du là trắng, Mẫn Doãn Kỳ cũng trắng. Trắng và trắng rất tẻ nhạt, tôi cho rằng, trắng và đen mới là tuyệt phối.

Đúng vậy, tôi và Mẫn Doãn Kỳ mới là một đôi trời sinh.

Tôi chiếm được Mẫn Doãn Kỳ, tuy đã dùng hết thủ đoạn, còn dâng cả Điền gia.

Nhưng mà…

Kỳ lạ, tôi không hề hối hận.

Tôi yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net