01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/N: Dù skfs đã có một transfic về việc Megumi là kỹ nam nhưng biết sao được, tui đã có idea cho chiếc fic này trước khi đọc fic đó và hướng đi của fic của tui theo hướng khác (có lẽ vậy). Trong truyện Megumi là Oiran, Omega.

Trong cái thời mà mại dâm là một nghề được chấp nhận ở Nhật thì đương nhiên sẽ có vài tình tiết không đúng đắn.

Mạch truyện đứt quãng, câu văn rời rạc, lộn xộn.

Okii, tui đã cảnh báo trước nên nhớ cân nhắc nhé, không thích hoặc khó chịu thì mình pai pai liền. Đừng tố cáo nha?

...



Năm sáu tuổi, người cha mang em đến đến khu phố đèn đỏ, nơi bốc mùi bẩn thiểu của tình dục. Em bị bỏ lại nơi đó, người cha đã bán em cho một lầu xanh để gán nợ, đáng thương làm sao. Kể từ ngày mẹ em mất, cha em bắt đầu trở về là con người không ra gì, ăn chơi, gái gú đủ cả, đến nổi ông ta phải gán em cho tú bà vì chẳng thể trả được số tiền đã đến đây chơi gái. Khổ thân, cái độ tuổi non dại mà phải chứng kiến sự nhơ nhuốc của thế giới đầy bẩn tưởi.

Tú bà nhìn em bằng cặp mắt đầy vết chân chim, bà ấy giữ lấy bả vai đang run rẩy của em, bắt gương mặt non nớt phải ngước lên nhìn mình. Khi ấy em nào có biết gì, chỉ nghe thấy tiếng cha gằn giọng nhắc nhở và em làm theo lời của tú bà. Ngay khi nhìn thấy gương mặt em bà ấy liền nói một hơi mấy lời cảm thán, khen ngợi rằng đôi mắt của em thật đẹp. Tú bà đồng ý mua lại em với mức giá tương xứng, đủ số tiền cha em đã thiếu và còn dư ra được một khoảng. Tú bà cứ luôn miệng tấm tắc khen ngợi, bà ấy nói em rất có tiềm năng, nếu sau này phân hóa thành Omega lại càng tốt.

Như để không phụ lòng mong đợi của tú bà, mấy năm sau em phân hóa thành Omega, không những vậy còn trở thành Oiran(*) giỏi nhất của nơi này. Em nổi tiếng tới độ mỗi lần người ta bàn về chốn lầu xanh họ đều nhắc tên em - Zenin, hoặc chính xác hơn là Fushiguro Megumi. Tương đương với sự nổi tiếng là mức giá trên trời, những kẻ có tiền sẵn sàng chi một khoảng lớn cho việc được em tiếp trong một buổi, một buổi thôi chứ đừng nói là một đêm. Đương nhiên không phải khi không mà em lại nổi đến vậy, không chỉ có nhan sắc và khả năng tình dục, em còn biết và thông thạo về các nghệ thuật truyền thống như trà đạo, hát múa, thư pháp, chơi đàn, và đặc biệt một thứ không thể thiếu của Omega chính là mùa hương, pheromones khiến nhiều kẻ lạc lối. Chẳng có gì nổi bật, em tự nghĩ thế, nhưng đó chỉ là những gì em tự thấy, một cách chủ quan.

(*) Oiran là từ dùng để gọi kỹ nữ hạng sang. Và Oiran sẽ không dùng tên thật thay vào đó là biệt danh/nghệ danh.

Lần đầu tiên em phát tình cũng là lúc tú bà nhận ra giá trị của em cao ngất ngưởng, hơn bất kì những gì bà đã nghĩ. Pheromones dù bị nén trong phòng kín cũng không làm người ta cảm thấy khó chịu, cái mùi se lạnh của ngày đông, man mát dịu nhẹ và để lại một chút vị ngọt nơi cổ họng. Lúc đó tú bà nói có lẽ do em sinh vào mùa đông nên pheromones cũng có mùi tương tự thế. Bà ấy bật cười sảng khoái dù mới vài phút trước còn cằn nhằn, bực mình vì một kỹ nữ khác, có chăng pheromones của em có thể xoa dịu đi tính khí nóng nảy của người khác. Điều đó đã được chứng minh trong lần đầu tiên em tiếp khách. Em được tú bà đào tạo kỹ lưỡng để có thể sử dụng pheromones để làm bản thân nổi bật trong mắt những vị khách, dùng mùi hương bẩm sinh để câu dẫn Alpha. Lần đầu tiên phục vụ, tên khách của em đã luôn miệng khen em xinh đẹp, nói rằng mùi của em thật thơm, và tên đó sẽ chuộc em khỏi nơi này. Giờ nghĩ lại thấy buồn cười làm sao.

Suốt những năm qua đã biết bao nhiêu người nói với em câu ấy, tới hiện tại em đã mười bảy nhưng chẳng có tên nào trở lại để chuộc em cả, bọn chúng đến một đêm với em còn phải đắn đo xem bản thân có đủ tiền không. Không thể trách việc em trở thành Oiran hạng nhất và số tiền để được em phục vụ cao ngất, chỉ trách bọn chúng không đủ tiền để có được em. Còn về câu nói sẽ chuộc em ra khỏi lầu xanh, Megumi sớm đã quen với những lời hứa suông ấy. Chứng kiến bao người quỵ lụy, ngu ngốc tin rằng những kẻ cặn bã ấy sẽ quay lại chuộc thân cho những con người chốn lầu xanh, Megumi không còn tin vào những lời đó. Điều em làm là cố gắng kiếm đủ tiền để tự chuộc thân, không trông mong gì về việc sẽ có một ai sẵn lòng bỏ một số tiền lớn để đem em ra khỏi nơi này.

Megumi biết cách biến bản thân trở thành dáng vẻ mà kẻ khác thích, chỉ cần khách hàng của em có đủ tiền và đồng ý với vài yêu cầu đặc biệt, hiển nhiên em sẽ đồng ý phục vụ kẻ đó.

Khoác lên mình bộ kimono đầy sặc sỡ, lộng lẫy và cầu kỳ, Megumi ngồi yên để Kamuro(*) tô tô vẽ vẽ lên gương mặt, đợi cho lớp trang điểm đang dần được hoàn thiện. Đây sẽ là lần thứ hai em gặp khách của mình, ngồi từ xa và không nói gì. Để một kỹ nam hạng sang như em xem xét có nên đồng ý cuộc mua bán này hay không.

(*) Kamuro (禿) thường là các bé gái khoảng 10 tuổi, làm những công như hỗ trợ Oiran mặc quần áo, trang điểm và những việc vặt khác.

Vị khách lần này là một nữ Alpha, dễ hiểu thôi khi cô ta là một người lắm tiền, bằng chứng rõ ràng nhất chính là việc cô ta đang vung tiền gọi rất nhiều Yujo - những kỹ nữ thông thường, để thể hiện sự giàu có của bản thân.

Và Megumi chấp nhận phục vụ vị khách này.

Chờ đợi đến lần gặp thứ ba và bắt đầu phục vụ, gặp lại người khách quen sau hai lần hẹn và vị ấy sẽ được mua lấy một đêm của Oiran.

Megumi khẽ liếc nhìn, những người xung quanh đang nhìn em, họ thích thú nhìn Oiran trải từng bước chân trên chiếc guốc cao hai mươi xăng ti. Bọn họ quan sát em với những ánh mắt trầm trồ, bởi đâu phải ai cũng có cơ hội thấy được Oiran hay Omega như em, dù sao cũng là những ánh mắt tò mò. Chung quy, những người đó ai cũng nghĩ về vẻ bề ngoài của em, hay trần trụi hơn với những ánh mắt thèm khát.

Hay, vào ngày lễ hội mùa xuân, khi em ra ngoài cùng Kamuro của mình, em đã lướt qua vài lầu xanh khác. Các kỹ nam, kỹ nữ ngồi trong chiếc lồng, ở phía sau song gỗ đợi chờ khách đến như một món hàng được trưng bày. Megumi có chút thương cảm với những người đó, em chưa từng phải ngồi trong lồng để chờ khách đến, chỉ là, em thấy thương bọn họ vì trông những người đó thật giống những con thỏ, những con thỏ bị nhốt trong lồng và chờ người khách đến. Người ta sẽ chọn cho mình một kỹ nữ hoặc kỹ nam mà bản thân vừa mắt, thế là những con người làm nghề mại dâm ấy sẽ bán đi một đêm của mình. Hoặc, nếu vị khách ấy ưng bụng, vừa ý với người mà bản thân đã qua đêm cùng thì biết đâu con người làm nghề thấp kém ấy sẽ được mua về, thoát khỏi cái lồng giam và đổi đời. Nghe có vẻ tuyệt đấy, nhưng mấy ai trong số những con thỏ mà Megumi đang thấy đây, họ được mua về. Nghe như một câu chuyện cổ tích mà nhân vật chính không phải công chúa mà lại là kỹ nam, kỹ nữ. Mà cũng chẳng phải hoàng tử, những kẻ có tiền sẽ mua con thỏ mà mình thích.

Chợt, Megumi nhớ về một người, người đầu tiên đã khiến em mơ về câu chuyện cổ tích ấy. Em gặp người đó khi bản thân còn là một Furisode shinzo(*) khi ấy cũng là vào lễ hội mùa xuân, trong sự đông đúc và náo nhiệt, chật chội, trong dòng người em đã sơ ý đánh rơi một chiếc guốc của mình. Cứ ngỡ sẽ không tìm được, nào ngờ một người đàn ông đã mang chiếc guốc đến cho em. Khi thấy chân em bị xước còn hỏi han tận tình, đến lúc biết em là Furisode shinzo, người ấy còn nói rằng sau này sẽ trở lại và chuộc em.

(*) Furisode shinzo (振袖新造) là yujo thực tập, họ không tiếp khách. Furisode shinzo sẽ trở thành Oiran trong tương lai.

Đã qua mấy năm mà người đó vẫn chưa quay lại, hay phải chăng sẽ chẳng bao giờ lui tới nơi lầu xanh này. Khi ấy em còn tin những lời đó là thật, rằng sau này lúc có đủ tiền người đàn ông đó sẽ trở lại chuộc thân cho em. Nghĩ lại mới thấy bản thân ngu xuẩn làm sao khi tin vào những điều ngớ ngẩn, em tin điều người đó nói là thật chỉ vì em thấy được cái vẻ ân cần từ đối phương.

Và đến lúc trở về, thứ trước lầu xanh nơi em ở cũng chính là chiếc lồng chứa thỏ, những con thỏ làm nghề mại dâm, bán mình cho tình dục vì tiền. Megumi không nhìn, em đi thẳng vào trong mà chẳng thèm liếc mắt.

Cái nhà chứa này lại trở nên ầm ĩ vào lúc em trở về, tú bà vừa phát hiện một nam kỹ Omega đã có thai, và chắc hẳn chủ nhân của cái thai là một trong số những vị khách đã ghé qua. Nhưng làm sao biết được người khách đó là ai trong khi người đến đây nhiều vô số kể, mà có biết cũng chẳng làm được gì, người ta đến đây để thỏa mãn nhu cầu chứ có phải để cưới vợ sinh con đâu.

Megumi nhìn cảnh tượng kỹ nam kia bị đánh đập rồi cảm thấy bản thân đã đỡ đi một mối họa về sau. Tầm một năm trước, sau một tai nạn em đã mất khả năng mang thai của một Omega bình thường, không thể sinh con, không còn hoàn hảo trong mắt những kẻ khác. Nhưng em không quan tâm đến việc đó, không chút buồn rầu, ngược lại còn cảm thấy may mắn, vì bản thân sẽ không mang thai ngoài ý muốn như thế kia.

Megumi ngáp một hơi, đưa tay lên dụi mắt, có lẽ em hơi mệt vì đã rong chơi bên ngoài khá lâu.

Kamuro bên cạnh nhẹ giọng, nói rằng em nên ngủ một chút trước khi bửa tối đến, cô bé còn không quên nhắc rằng ngày mai em sẽ có khách.

Thêm một cái ngáp nữa, chỉ đơn thuần vì em buồn ngủ, không phải nhàm chán vì cảnh tượng người nọ bị đánh đập. Megumi chậm chạp trở về căn phòng nhỏ của mình, trước khi khuất tầm em đã thấy tú bà liếc nhìn em. Từ trước đến nay Megumi đã bắt gặp rất nhiều ánh mắt khác nhau, có lẽ tú bà định nói gì với em nhưng không kịp, hoặc có thể giây tiếp theo bà ấy sẽ thét toán lên gọi em trở lại. Megumi lại chẳng bận tâm, em biết bản thân luôn được bỏ qua những hành động có phần kiêu ngạo của mình, trên hết em chính là nguồn thu nhập lớn nhất của cái lầu xanh này, tú bà sẽ không trút giận lên người em.

__

Thời tiết ấm áp của mùa xuân tràn vào căn phòng nhỏ, từ cửa sổ, gió xuân và cánh đào ùa vào, lấp đầy sự êm dịu trong căn phòng có phần ngột ngạt. Trời đã hửng nắng được một lúc, đủ lâu để mặc trên người một bộ kimono hoàn chỉnh. Mọi thứ cứ nhẹ nhàng trôi nổi trong tiết xuân như thế cho đến khi một ai đó không cẩn thận, phá tan bầu không khí dễ chịu hiếm hoi.

Những lời xin lỗi liên tiếp được lặp đi lặp lại, cô bé cầm bàn tay của Megumi mà run rẩy, cố gắng băng lại vết thương trên ngón tay. Mới nửa phút trước, khi cô bé đang cắt móng tay cho Megumi, con bé đã làm tay cậu rách da, chảy máu, và giờ đây người vô tình gây ra vết thương ấy đang sợ hãi đến sắp khóc.

Ánh mắt đặt trên dáng người nhỏ đang run rẩy, Megumi cảm thấy người trước mắt không khác gì một con thỏ con đang sợ hãi, sợ sự trừng phạt sẽ giáng xuống đầu nó. Em nghĩ ngợi vài thứ, nghĩ xem có nên thét lên giận dữ và tỏ ra đau đớn quá mức cần thiết giống những Oiran khác hay không, nghĩ xem bản thân có nên hay không nếu đánh cô bé trước mặt vì đã làm em bị thương trong khi lát những thôi em phải gặp khách.

"Không sao" sau cùng Megumi cũng nhẹ giọng nói thế, em không phải loại Oiran kiêu ngạo má mức, tự cho mình trên tất cả và đánh đập người khác chỉ vì một lỗi không cố ý.

Thay vì nổi giận em hy vọng sẽ không ai chú ý đến ngón tay bị thương của mình, và vì là lần gặp đầu nên em có thể giấu đi bàn tay không hoàn hảo trong ống tay áo.

Sau một hồi cô bé ấy cũng thôi run rẩy, tiếp tục với bước tranh điểm, khéo léo khiến gương mặt của Megumi càng thêm xinh đẹp để người khác sẽ chỉ chú ý đến khuôn mặt mà bỏ qua các ngón tay.

Bỗng dưng dừng lại, vệt son đỏ trên môi còn chưa xong chợt trở nên dở dang, cô bé dừng lại vì giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của tú bà.

"Cứ tiếp tục đi" bà ấy nói để cô bé tiếp tục việc mà bản thân đang dang dở, song lại nhìn sang Megumi.

Em liếc mắt về phía người vừa xuất hiện, thấy người đó không phải ai xa lạ thì liền thu lại ánh nhìn, im lặng chờ tú bà nói.

"Ngài Ryomen Sukuna đã trả một khoảng lớn để có thể gặp Oiran nổi tiếng nhất khu này" bà ấy nói, giọng hơi khác thường ngày.

Cô bé hoàn thành lớp tranh điểm cho Megumi, khẽ mỉm cười vì thấy gương mặt xinh đẹp của em. Song, lại nhìn tú bà với ánh mắt tò mò.

Oiran nổi nhất chẳng phải là đang nhắc đến Zenin sao?

"Muốn gặp con à, thế vị ấy đã hẹn trước chưa?" Megumi hỏi, thông thường để gặp được Oiran khách hàng phải thông qua trung gian chứ không được gặp trực tiếp.

Nhưng, Megumi chợt thấy tên người này quen tai, Ryomen là một gia tộc vô cùng có tiếng, em đã nghe qua vài lần trước đó. Người ta nói rằng nhà Ryomen không những giàu có mà còn có vị thế, vừa có tiền vừa có quyền.

"Chưa, nhưng con sẽ gặp ngài Sukuna vào hôm nay"

Megumi thoáng bất ngờ: "Không phải hôm nay sẽ gặp ngài Gojo Satoru sao?"

"Đúng là thế nhưng đổi người rồi, ta đến để hỏi xem con có đồng ý với việc này hay không"

Megumi thở dài, đây là lần đầu tiên em gặp phải chuyện này, không biết người tên Ryomen Sukuna đó đã trả bao nhiêu để cướp được vị trí của một người khác, mà nghe đâu người đó cũng rất có địa vị. Thông thường việc này sẽ không được chấp nhận, nhưng đành vậy, điều quan trọng nằm ở chỗ vị thế của gia tộc Ryomen. Hơn nữa em cũng không kén chọn nếu người đó là một người lịch thiệp và đúng mực.

"Được, con sẽ gặp"

Tú bà đột nhiên nắm lấy tay em, nói lớn: "Tại sao lại bị thương như này?"

Megumi không trả lời, chỉ đảo mắt đi nơi khác như né tránh câu hỏi, em không muốn vì câu nói của mình làm ảnh hưởng đến người khác. Nhưng rồi tú bà chuyển hướng sang cô bé ở bên cạnh, chắc chắn người làm Megumi bị thương chính là con bé đó. Thế là lại một tràng mắng mỏ và những lời xin lỗi vang lên, em đã quá quen với việc này nhưng quả thật tiếng mắng chửi của bà chủ lầu xanh vẫn vô cùng chói tai.

Đợi một chút, em ngăn bà ấy lại với một cái hắng giọng, nói rằng nếu không nhanh sẽ trễ hẹn. Và mọi chuyện kết thúc ở đó, tú bà cưng em lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sukufushi