Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 Hôm nay Bách Lạc Môn không đón khách, cửa lớn mở tung mỗi ngày hôm nay khép mình im lặng lim dim đôi tay nắm cửa. Trước vỉa hè vắng bóng những chiếc xe con và những tấm áp phích cũng không còn treo lên ngạo nghễ nơi ngưỡng cửa. Thượng Hải vắng bóng Bách Lạc Môn một ngày như chết đi sinh khí, như mất đi vẻ xô bồ và hào nhoáng của thành phố hoa lệ này phai dần dưới ánh trăng mờ ảo trong đêm nay. Hiếm một vũ trường nào đọ lại được độ chơi của Bách Lạc Môn, một phần công trình này do những chủ thầu người Anh nâng đỡ, một phần chủ sở hữu nơi đây là một người đàn ông máu mặt, một lúc có thể ôm vài minh tinh nổi danh Đất Cảng này. Vậy mà trong một tối thứ bảy, một ngày có thể kiếm ra gần 10 vạn tệ nhưng hắn lại quyết định đóng cửa không tiếp khách. Suy cho cùng đến đại hỉ của chính bản thân, ông chủ cũng không hào phóng đến vậy.

                Giữa sàn nhảy hôm nay kê một chiếc bàn gỗ, có cả thảy mười chiếc ghế, thật giống như bữa tiệc gia đình. Cũng phải, có những người đã dành cả cuộc đời ở Bách Lạc Môn, bước chân vào đây từ khi nền móng chỉ vừa mới khởi công hay có những người được 'bán' vào nơi này khi chỉ vừa chập chững bước chân trước ngưỡng cửa cuộc đời. Phục Hắc Huệ chính là loại thứ hai. Những ánh đèn loá đến chói mắt nuôi y lớn và tiếng đàn rộn ràng đã từ lâu luôn là thứ đưa y vào giấc ngủ. Chủ tiệc ngày hôm nay chính là y nhưng tuyệt nhiên tối này không phải sinh nhật Huệ. Bởi ngày mai là ngày vui của đoá hoa kiêu sa vũ trường đây nhưng cũng là ngày buồn của Bách Lạc Môn khi mất đi con gà đẻ trứng vàng độc nhất.

               Lão Tứ với ly rượu trong tay, tay còn lại nắm lấy đùi vịt quay, lè nhè vài câu rồi cuối cùng đứng thẳng dậy, cất giọng sang sảng về phía y, người đang trầm ngâm nhìn về chiếc ghế trống ở đầu bàn.

"Huệ, chú coi cháu như con, nhớ ngày nào mày còn núp trên mái kia, he hé mắt nhìn mấy đôi chim cu vụng trộm....Ôi chú kéo tai mày đó, chắc mày vẫn hận chú lắm"

                Phục Hắc Huệ cười nhẹ một cái, chầm chậm lắc đầu, cái thân hình đồ sộ của lão Tứ nhanh chóng đổ gục xuống ghế sau khi Xuyên Nhi ngồi cạnh kéo vạt áo một cái thật mạnh. Y có thể đọc câu từ trong khẩu hình ấy dù cách nhau một quãng khá xa. Xuyên Nhi lại mắng chửi lão là đồ đầu đất đây mà. Người phụ nữ ngồi kế bên y, từ đầu đến cuối vẫn chưa nói một lời, bà đã hút ba điếu thuốc và chưa có dấu hiệu dừng lại, những chiếc đầu lọc vương vãi dưới chân bà và mái tóc chải chuốt vấn cao giờ đây ám nặng mùi thuốc lá. Huệ đã quá quen với thói quen này Mạn Nhu, mỗi lần khi rơi vào suy tư, bao thuốc ấy nhanh chóng rút cạn ruột như muốn xổ ra những trăn trở bằng khói thuốc. Cảm giác như Mạn Nhu muốn đốt cháy lá phổi của mình, để chết nhanh hơn và như thế sẽ chẳng còn băn khoăn nào chờ bà xử lý nữa. Giống như Huệ, đôi lúc bà cũng hướng mắt về đầu bàn ấy, như mong mỏi một người, nhưng sự ngóng chờ của bà ít hơn hẳn bởi bà quay đầu nhìn về chiếc ghế trống ấy chẳng nhiều như y.

"Có lẽ hôm nay ông ấy không đến"

"Ai, ai cơ?" - Tuấn Ngao nhìn quanh một lượt, miệng vẫn chưa ngừng nhai, sau đó chỉ ồ lên một tiếng rồi cái miệng nham nhở mỡ lợn ấy nhanh nhảu cất lời.

"Sao lại không đến, chắc ông chủ có việc bận ngoài đường, vả lại ông ấy đã mai mối cậu với công tử Hạc Hiên cơ mà"

              Im ắng bao trọn bàn ăn, Mạn Nhu nghiến răng ken két, đôi mắt sắc như dao hướng về người thiếu niên phát ngôn bồng bột kia. Mọi người đều khoác lên mình thứ biểu cảm lúng túng, ai cũng cúi mặt vào bát ăn của mình duy chỉ có Huệ là sửng sốt, chẳng thể tin vào những điều mình vừa nghe. Tuấn Ngao vẫn nhồm nhoàm trong miệng miếng vịt quay, chỉ đến khi bàn chân bị giẫm đau nhói mới biết mình vừa phát ngôn sai lầm. Gã lí nhí bật ra trong cổ họng một lời xin lỗi nhưng có vẻ đã quá muộn, nước mắt bắt đầu tuôn dài trên gò má minh tinh Bách Lạc Môn.

"Cậu vừa nói...mai mối..."

"Không, tôi lỡ lời"

"Tuấn Ngao, làm ơn đi"

Phục Hắc Huệ không phải một người dễ khóc, hơn nữa trong mắt một số người y còn là kẻ đáng gờm, một kẻ sẵn sàng phang một chiếc ghế gỗ vào đầu những vị công tử lừng lẫy chỉ vì dở trò dâm ô giữa những ánh đèn mờ của Bách Lạc Môn. Người ta nói rằng bởi vị minh tinh này khí chất hơn người, trên hết còn được hậu thuẫn bởi ông chủ điều hành vũ trường bậc nhất Thượng Hải đây. Trong những lời đồn thổi tám phần tươi đẹp, hai phần nhơ bẩn ấy người ta kháo nhau rằng mối quan hệ của hai người nhiều hơn danh nghĩa ông chủ - ngôi sao, Huệ nghe nhiều đến mức nhàm tai và mỗi lần như vậy y đều hỏi ngược lại kẻ tung tin rằng cái mối quan hệ nhiều người thèm muốn ấy nên xếp vào những phần tươi đẹp hay phần nhơ bẩn?

             Nhưng sự can đảm của y đã dần phai nhạt sau lời nói ấy, yếu đuối nhuộm đỏ tròng mắt và tuyến lệ bắt đầu phát huy tác dụng của mình. Huệ buông đũa, mặt hướng về thiếu niên đầu cúi gằm, bối rối vo vo đôi bàn tay đến nỗi chúng xuất hiện những vết xước tấy đỏ. Bảy người còn lại không ai nói một lời, thời khắc này chính họ cũng chẳng biết làm sao để giải vây cho những lời nhỡ miệng kia. Giông tố giăng lên đôi lông mày, đồng tử cụp xuống nặng trịch, châu sa lăn dài trên gò má. Mạn Nhu ngồi cạnh thoáng chốc lại buông một tiếng thờ dài, ngâm nga vài câu tục ngữ kiếp người bạc bẽo. Một điếu thuốc khác tiếp tục đánh lên nhưng lần này nó không dành cho bà, người kề cận chật vật thắp lên mồi lửa hòng ngăn dòng cảm xúc đang nghẹn ngào nơi cuống họng.

"Đông đủ quá nhưng Thanh Liên không đến sao?"

Chất giọng trầm đục cất lên phá tan bầu không khí ngột ngạt đến khó thở. Mọi con mắt đều đổ dồn vào chiếc ghế trống nơi đầu bàn nhưng người mong mỏi nhất lại chẳng dám quay đầu trao một ánh nhìn. Trong ánh đèn nhạt nhoà ấy, ông chủ Bách Lạc Môn cởi chiếc áo măng tô nặng trịch, vắt chiếc khăn trắng nơi thành ghế, mũ phớt quăng đại đâu đó nơi mặt bàn, bắp tay lực lưỡng ẩn hiện bên dưới chiếc sơ mi lụa. Ông chủ điềm nhiên rút ra một điều thuốc nhưng lại nhận ra rằng mình không mang bật lửa. Vậy nên bằng một hành động quá đỗi quen thuộc, hắn cúi mình đón lấy những tàn lửa vương lại trên điếu thuốc người kế bên - một minh tinh với đôi mắt hoe cùng con ngươi né tránh.

Hắn nhìn quanh một lượt, vũ trường im ắng như tối hôm nay có chút không quen. Những chiếc bàn tròn phủ khăn trắng đã được đẩy xô lại một góc, ghế gỗ úp lên mặt bàn. Trên bàn bày đủ loại sơn hào hải vị mà có khi Từ Hi thái hậu nếu có mặt nơi đây cũng phải cất lời tán dương. Bữa tiệc gia đình này đã tiêu tốn một ngày doanh thu của Bách Lạc Môn nhưng để chi cho suốt mười lăm năm gắn bó dưới mái nhà này của minh tinh Phục Hắc Huệ thì ấy lại là cái giá chẳng thấm vào đâu. Một chiếc bát sứ cùng một đôi đũa sạch nhanh chóng đẩy đến vị trí đầu bàn, hắn xắn tay áo sơ mi, nâng lên chai Mao Đài, ngắm nghía một hồi rồi dốc ngược vào chiếc chén ngọc. Chất cồn đắt đỏ này có một giai thoại rằng, người uống thì không mua còn người mua lại chẳng uống. Ông chủ Bách Lạc Môn có rất nhiều chai Mao Đài tương tự trong phòng làm việc của mình và trong số chúng chẳng chai nào hắn phải rút hầu bao cho loại rượu chưng cất 53 độ này. Nói về phòng làm việc của hắn, bởi gia chủ mệnh Hoả nên căn phòng này đã được di rời về hướng Nam với ô cửa sổ tròn hướng về phía Cảng. Trong phòng có một chiếc bể cá lớn, mặt kính được vận chuyển từ Anh Quốc, bên trong đơn điệu không cần bài trí cầu kỳ bởi hai con cá rồng không màng đến những tiểu cảnh dưới bụng. Dưới sàn trải một tấm thảm dệt, những lớp vải khiến ai cũng ái ngại khi mang trên chân một đôi giày bẩn. Nội thất trong phòng bên ngoài bàn làm việc thì có lẽ chẳng còn cái gì đáng giá, người ta có nhiều điều để thắc mắc hơn khi bước chân vào căn phòng. Ví dụ như làm thế nào để có một lô đất tại Hoàng Phố? Sẽ ra sao nếu đổ tiền vào một con tàu chở chè? Liệu rằng có chuyến nha phiến nào sẽ ghé thăm nữa không? Tất cả những câu hỏi ấy tưởng chừng quá sức với ông chủ của một vũ trường nhưng nó chỉ là vụn vặt nếu vũ trường bạn đang sở hữu là Bách Lạc Môn. Ông chủ viên ngọc Thượng Hải - Túc Na, hai bàn tay mười ngón có nhiều hơn một công việc và có tất nhiên có nhiều thứ để quản lý hơn một vũ trường đơn thuần.

Phục Hắc Huệ vẫn giữ trên kẽ ngón tay điếu thuốc, nước mắt đã khô lại trên gò má để lại vệt nước lấp loáng dưới ánh đèn. Đôi đồng tử không nhìn hắn mà chăm chú vào những hoa văn trên chiếc bát sứ, phải chăng hoạ tiết rồng phượng có thể kéo y vào mộng tưởng khác biệt nào đó. Không, chẳng còn ảo mộng nào trong thế giới thực kể từ ngày Huệ biết cuộc đời vốn cay đắng ra sao. Kết thúc có hậu chưa bao giờ tồn tại, nếu một câu chuyện song hành cùng cái kết viên mãn đó là một chuyện dang dở. Lúc này đây nhìn nhìn vào lớp tráng men ấy, Huệ tự hỏi, một người có thể tàn nhẫn đến mức nào?

Túc Na vẫn chưa cất lời kể từ khi yên vị trên ghế, hắn vẫn nhâm nhi điếu thuốc trên môi, phả ra vài ngụm khói trắng, chầm chậm giương lên tờ giấy, soi chúng dưới ánh nến để rồi nắm được vài con chữ viết bằng mực tàu, sau cùng khi nó chẳng còn giá trị lại sẵn sàng thiêu rụi trước ánh nến vừa khiến nó có được vài khoảnh khắc toả sáng. Huệ nhìn đống tro vương lại trên bàn, phần xót lại cuối cùng từ mảnh giấy chỉ ảm đạm trút một tiếng thở dài. Hắn nhìn quanh bàn tiệc một lần nữa, không hề chú ý đến những vị khách ngồi ngay ngắn hai bên thành bàn, cái hắn cần lúc này chính là thứ gì đó bỏ bụng hòng cắt cơn đói đang trào lên từng hồi trong chiếc bao tử rỗng này.

"À, có thứ này cho em, coi như là hồi môn"

Hắn lấy trong túi quần một chiếc hộp nhung đỏ, thứ màu sắc sỡ cùng vẻ ngoài hoàn hảo khiến những đôi mắt trên bàn lại một lần nữa đổ dồn về phía hắn. Tất cả người làm trong Bách Lạc Môn tưởng chừng như đều nín thở trong giây phút Túc Na chầm chậm bật lên chiếc nắp gập. Trong lòng tám người còn lại nóng như lửa đốt, mặc dù biết rằng đó chắc hẳn là một vật quý giá nhưng giá trị họ ánh chừng trong đầu vẫn cần một lần kiểm chứng. Đó là một viên kim cương. Dưới ánh đèn càng khiến những mặt cắt tinh xảo sáng lấp lánh. Có người đã không ngậm được miệng, kinh ngạc hốt hoảng, nhưng cũng có người biết kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ chầm chậm nuốt nước bọt trong cổ họng, ngăn thứ cảm giác thèm muốn đang trỗi dậy mỗi ngày. Nhưng trái với biểu cảm của những kẻ xung quanh, Phục Hắc Huệ chỉ liếc nhìn một lần rồi cuối cùng nắm trọn chiếc hộp trong tay, thẳng thắn đóng nắp. Đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt nhét sâu vào túi áo dạ của mình.

"Cảm ơn, ông chủ"

Hai từ 'ông chủ' đột ngột vang lên, lạnh lẽo và xa cách. Chúng như tảng đá xù xì đột nhiên án ngữ trên mặt hồ tâm can phẳng lặng của hắn. Túc Na ngẩng đầu, đôi lông mày nhíu lại trước ánh nhìn sắc như dao của người nọ, tròng mắt đỏ hoe như nhuốm một màu uất hận, tiếc rằng không thể bổ nhào đến mà ăn tươi nuốt sống hắn. Hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc nơi Huệ khẽ run lên bần bật như muốn kiềm lại cơn nức nở trực trào khỏi cuống họng. Túc Na thấy điều đó không ổn nhưng với tâm thế là một ông chủ, hắn không thể cứ thế cúi mình để rồi thủ thỉ tâm sự. Danh phận không cho phép hắn làm điều ấy và danh dự cũng vậy.

Phục Hắc Huệ tiếp tục hút thêm hai điếu thuốc nữa, cho đến kho Mạn Nhu giật lại bao thuốc trong tay y, giở giọng hăm doạ. Ấy mới chính là lúc Huệ thôi dày vò lá phổi 25 tuổi của mình. Từ lúc ông chủ bước vào bàn, mọi câu chuyện như có thêm phần gượng gạo, ai ai cũng khó mở lời trước uy vũ ấy. Mặc dù hắn chẳng làm gì to tát, chỉ ngồi yên nơi vị trí đầu bàn, lặng lẽ nhấm nháp vài món ăn trong chiếc bát sứ của mình, giống như bao người. Nhưng có lẽ người làm của Bách Lạc Môn không phải người chủ đích thực cơ ngơi bạc tỉ này, cũng không cai quản hải cảng phía Nam và cũng chẳng có mối quan hệ mật thiết với người Nhật - bè lũ ngoại quốc đang chiếm đóng nơi đây. Túc Na chính là người ngay lần gặp đầu tiên đều khiến người ta phải kính nể lẫn kiêng dè. Phần lớn mọi người là vậy, chỉ trừ Phục Hắc Huệ.

"Có chuyện gì muốn nói?"

Túc Na đặt cây đũa ngang chiếc bát sứ, chiếc khăn ăn nhẹ nhàng thấm quanh miệng như muốn ra hiệu rằng bữa ăn đã kết thúc. Tám người còn lại bởi không khí trên bàn bức bối đến ngột ngạt nên chẳng ai bảo ai đều tản về các cửa của Bách Lạc Môn, những cánh cửa dẫn đến đường lớn, nhà nghỉ và phòng bếp. Chỉ còn Huệ và ông chủ của mình, vẫn nán chiếc bàn gỗ ngổn ngang này. Một người trong lòng chất đầy tâm tư, một người trong đại não ngập tràn toan tính. Hai người họ, ngay từ đầu vốn dĩ đã chẳng thể chung đường.

"Tôi nghe nói rằng, ông chủ làm mối cho tôi với công tử Hạc Hiên, ngu thật, đáng lẽ tôi phải biết ngay từ đầu, kể cả có là đại tướng Nhật nhưng không có sự cho phép của ông chủ đây thì cũng nào dám cưa cẩm minh tinh của Bách Lạc Môn này" - Huệ cười chua chát, như rút cạn tâm tư trong lòng, những câu từ đứt gãy cứ thế bật ra khỏi khuôn miệng.

"Em nghe những điều ấy ở đâu ra?"

"Có quan trọng không khi mọi thứ gần như đã phô bày toàn bộ ra trước mắt, không thể có những sự vô tình trên dưới năm lần để công tử Hạc Hiên có thể tiếp xúc với tôi. Túc Na, thật sự chúng ta chưa từng..."

"Hắc Huệ, tôi không thể đảm bảo có thể mang lại hạnh phúc cho em"

"Vậy nên ông chủ nghĩ rằng nếu trao trách nhiệm mang lại hạnh phúc cho một người khác thì điều đó có thể sao? Anh hiểu Hạc Hiên hơn cả bản thân mình? Anh thấu cái định nghĩa hạnh phúc trong tôi sao?"

Phục Hắc Huệ hất văng những chiếc đĩa trên bàn, gằn lên bằng một giọng căm phẫn. Khó có thể tượng tượng minh tinh ngân vang những ca khúc Thời Đại Khúc mỗi đêm trong vũ trường hào nhoàng này có thể mang trên mình diện mạo căm phẫn xấu xí đến nhường này. Mảnh sứ cứa vào tay y, tuôn ra chất dịch đỏ thẫm, nhuộm đỏ tấm khăn trải bàn. Túc Na đã quá quen với thứ biểu tình náo loạn này, hắn chỉ nhàn nhạt ngửa đầu ra sau, trên tay lại một lần nữa hiện diện một điếu thuốc nhưng lần này chẳng còn tàn lửa dang dở nào nữa, để có thể hút, hắn phải tự mình đánh lên một mồi lửa. Huệ lao về phía hắn, túm lấy cổ áo đươc ủi phẳng phiu, không vướng một nếp nhăn. Người khác có thể kiêng dè ông chủ Bách Lạc Môn, nhưng hiển nhiên không phải Huệ. Bởi chẳng ai trong nhà hát này sở hữu mối quan hệ như họ đã từng.

''Lý do là gì? Tại sao anh lại làm như thế? Anh có thể tàn nhẫn đến nhường này sao''

''Huệ, nên nhớ bố tôi sở hữu em, đã mua em về từ nhà hát Hí Kịch với 3 vạn tệ, vận mệnh của em gắn liền với nhà hát này và tôi - một người chủ thừa kế nơi đây có quyền quyết định cuộc đời của em''

''Và cả hạnh phúc của em. Anh làm điều này không phải vì hạnh phúc cho em, rõ ràng Hạc Hiên có thứ anh cần và trùng hợp thay anh lại có thứ gã cần. Đây là một cuộc giao dịch giống như hàng vạn giao dịch anh đã làm trên đất Thượng Hải này''

''....''

Túc Na không trả lời, tựa như điếu thuốc ấy đã rút cạn toàn bộ từ ngữ xót lại trong đại não hắn, những câu từ lộn xộn nhộn nhạo trong khoang miệng nhưng nhất quyết không thể bật ra khỏi kẽ môi. Có rất nhiều điều hắn muốn nói, cũng muốn an ủi khuôn mặt đẫm lệ một câu nhưng hắn sợ rằng càng mềm lòng hắn lại dễ buông những lời hứa hẹn, và trong thời đại này, tại đất nước với tình hình chính chính trị rối ren như bây giờ, tương lai là một điều gì đó mù mờ và hy vọng lại là một điều xa xỉ. Hắn không muốn gieo những ước vọng nào vào tâm tư người nọ nữa.

Nhìn về phía sân khấu, không có ánh đèn chiếu lóa mắt, vắng bóng những vị minh tinh, dàn nhạc, nó ảm đạm giống như một chiếc bục gỗ khổng lồ, Huệ cũng nhìn về hướng ấy, nơi y ngày ngày cất giọng hôm nay lạnh lẽo lạ thường. Y thôi náo loạn, chỉ trút một tiếng thở dài và chính vẻ bất lực ấy như gợi lên sự thương cảm trong lòng hắn, hết đêm nay, Huệ vĩnh viễn chẳng thể đứng trên sân khấu Bách Lạc Môn này nữa. Túc Na vươn tay vuốt nhẹ sống lưng Huệ, thay một lời an ủi, còn y gục đầu nơi bờ vai rộng ấy. Sau ngày hôm nay, tất cả những điều tưởng chừng êm đẹp này sẽ chỉ còn là dĩ vãng.

''Đừng khóc, mắt sưng, ngày mai lên hình sẽ không đẹp''

''...Liệu rằng em có thể quay lại đây để gặp anh?''

''Anh và Hạc Hiên là bằng hữu tốt, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi''

               Huệ úp gương mặt mình nơi lòng bàn tay gầy và mảnh, giấu đi những giọt nước mắt trực trào trên gò má ửng hồng, ấm ức đã nguôi ngoai nơi đáy mắt. Túc Na nói đúng, cơ thể này, vận mệnh này là do hắn một tay định đoạt. Dù có chết mục xương ở nhà hát hay trở thành vị hôn thê cho bậc công tử nào đó, Huệ cũng phải ngậm ngùi mà chấp thuận, bởi khế ức máu rằng buộc từ ngày y bước chân vào đây đã khiến cuộc đời của y chưa từng thuộc về bản thân mình. Ngẫm lại thì, ấy có khi lại là điều tốt, bởi thành hôn với công tử Hạc Hiên, Huệ sẽ rời xa Bách Lạc Môn và cũng chính điều ấy đồng nghĩa với việc, tự do lẫn vận mệnh giờ đây đã một phần nằm trong bàn tay y. Chỉ có điều, cho dù đã được quyền tự quyết cuộc sống sau này, Huệ vẫn chẳng thể nắm lấy hạnh phúc cho riêng bản thân mình....

   
                Y rời đi khỏi hội trường bao quanh bởi ánh đèn, vội vã chạy về phòng của mình thu dọn đồ đạc. Chỉ còn lại chiếc bàn ngổn ngang xếp đầy những bát đĩa bẩn mà trên đó, ông chủ Bách Lạc Môn cô đơn giữa những chiếc ghế trống, trong lòng bộn bề suy tư, vô thức nhìn về phía sân khấu từng thuộc về Huệ, ngâm nga hát vài câu Thời Đại Khúc. Phải, khi đêm nay qua đi, chẳng còn mỹ thiếu niên trong bộ trường bào, tay nắm chặt chiếc mic, cất lên những bản tình ca nào nữa.

               

                 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net